Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 376: Thiên Huyền ẩn giấu bí mật

Khi đoàn người Lục thủ tịch biến mất khỏi tầm mắt, những tu sĩ ở nơi đây đều lộ vẻ cực kỳ hưng phấn. Họ dùng thần thức bàn luận với nhau.
“Sớm biết sẽ có đại nhân vật đến, thật Không ngờ tới lại chính là Lục thủ tịch!”
“Vị huynh đài này, thứ lỗi cho ta hiểu biết nông cạn, không rõ vị Lục thủ tịch này là nhân vật như thế nào?”
“Không phải chứ, lão huynh. Ngươi ở châu nào vậy, ngay cả thủ tịch trận pháp sư của Sách Trận Đường cũng không biết à?”
“Với uy năng Hợp Đạo của Lục thủ tịch, chỉ một ý nghĩ cũng có thể quét qua toàn bộ Hóa Linh Giản đó, còn cần phải chuyên môn đi từng nơi để giám sát?”
“Ngươi vậy là không hiểu rồi, quy trình thì phải làm cho người khác thấy chứ. Nếu nàng tới rồi đi, ngay cả một nơi cũng không quan sát rõ ràng, chẳng phải sẽ để cho…”
“Huynh đài cẩn thận lời nói!”
Lý Phàm không tham gia vào cuộc thảo luận nhiệt liệt này. Tỏ ra không có gì đặc biệt, hắn chỉ chú ý vào việc kiểm tra đơn nguyên trận pháp. Vì hắn đã mơ hồ cảm nhận được một cỗ thần thức cường đại đang không ngừng quét qua Hóa Linh Giản.
“Đã biết là cần nên ra dáng ra vẻ, lại không biết sống chết mà dùng thần thức đàm luận người khác ngay trước mắt họ. bọn họ thật sự cho rằng thần thức truyền âm là tuyệt đối an toàn à.”
Lý Phàm thầm lắc đầu.
Mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, kiên quyết không tham gia vào hành vi tìm chết đó.
Qua thời gian hưng phấn lúc đầu, một đạo mệnh lệnh truyền xuống, khiến cho mọi người phải than đắng rên khổ.
Thủ tịch đại nhân hai ngày sau sẽ rời đi, trong thời gian này cần mọi người càng nỗ lực hơn, hoàn thành toàn bộ việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận ở nơi này.
Tuy nói là quá trình xây dựng sắp hoàn thành rồi, nhưng muốn cưỡng hành hoàn tất chỉ trong hai ngày thì lượng việc làm của mỗi người gần như phải tăng gấp vài lần.
Nhưng mệnh lệnh này là do Đông Phương Diệu trực tiếp ra lệnh, dùng từ ngữ rất nghiêm khắc. Mọi người cũng biết Lục thủ tịch đang ở nơi đây nên cũng không dám oán trách gì, đành phải làm việc một cách điên cuồng.
Nhưng đối với Lý Phàm mà nói đó chẳng qua chỉ là liên tục xoay chuyển không được nghỉ ngơi mà thôi, là chuyện quá bình thường, sắc mặt hắn vẫn như cũ, không có một chút biến đổi nào.
Để phòng tránh việc do bận rộn mà gây ra thiếu sót, Hoàng Phủ Tùng với Đông Phương Diệu cũng thường hay xuất hiện để kiểm tra tiến độ.
Riêng về Lục Khê Thuyền, chỉ lộ diện vào ngày đầu tiên, sau đó thì không hề xuất hiện trước mặt mọi người lần nào nữa. Không rõ là nàng ta đang bận việc gì.
Nhưng trong cảm nhận của Lý Phàm thì luồng thần thức cường đại bao trùm Hóa Linh Giản kia vẫn chưa từng rời đi. Vì vậy nên hắn vẫn luôn cẩn thận, chưa từng biểu hiện ra bất cứ điều gì dị thường.
Mọi người vẫn đang quên mình để làm việc, đảo mắt đã hai ngày trôi qua. Khi sắp cho Thiên Huyền trận khu vào vị trí, Tỏa Linh trận sắp hình thành thì Lục thủ tịch cuối cùng cũng hiện thân.
“Mặt kính thiên huyền này hãy để ta lại lắp đặt.”
Nàng đưa ra yêu cầu khiến cho tất cả mọi người đều có chút bất ngờ.
Tuy là có chút ngoài dự kiến, nhưng không ai dám kháng cự lại mệnh lệnh của Lục thủ tịch.
Thần sắc Đông Phương Diệu có chút lo lắng, mang hư ảnh màu đỏ do Thiên Huyền trận khu hóa thành giao cho Lục Khê Thuyền.
Trước hàng vạn ánh mắt của các tu sĩ, Lục Khê Thuyền đặt mặt kính Thiên Huyền vào vị trí khắc tâm của trận pháp.
Mặt kính cứ như rất quen thuộc với nàng ta, nàng gần như không cần phải điều động gì hết là đã ngoan ngoãn tìm đúng vị trí, bắt đầu tiếp nối với trận pháp xung quanh.
Cảnh tượng giống hệt với lúc ở Vực Thẳm Gào Thét, từng sợi từng sợi ánh sáng màu xanh lấy trung tâm trận khu làm tiếp điểm, không ngừng hướng rộng ra bên ngoài.
“Ửm?”
Lý Phàm nhạy bén phát giác được Thiên Huyền Tỏa Linh trận nơi đây có chút khác biệt so với trận pháp hắn xây dựng trước kia. Mặt ngoài không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng suy nghĩ lại đang nhanh chóng chuyển động.
“Khác nhau ở nơi nào?”
Nếu chỉ đơn giản nhìn từ góc độ hiểu biết về trận pháp, hành động của Lục thủ tịch có thể gọi là hoàn mỹ không khuyết điểm, tìm không được một chút sai sót nào.
Nhưng trong lòng Lý Phàm lại mơ hồ cảm thấy, cùng là Thiên Huyền Tỏa Linh trận nhưng ở một điểm quan trọng nào đó đã có biến hóa khác lạ.
Lặng im nhìn Tỏa Linh trận thành hình, cái cảm giác luôn bị người khác rình mò lại xuất hiện. Trái tim bất giác nảy lên vì hắn đã biết được cảm giác đó từ đâu mà đến rồi.
Ngay khi Thiên Huyền Tỏa Linh trận hoàn thành, thì thứ trận pháp trong suốt không biết tên lúc trước luôn bao bọc Hóa Linh Giản cũng biến mất.
Ngay cả luồng thần thức cường đại mà Lý Phàm luôn cảm nhận được trong những ngày này cũng không còn tung tích. Tất cả mọi thứ đều thuận lợi như vậy. Cho dù có người phát giác được thì cũng chỉ nghĩ rằng do trận pháp đã hoàn thành, nên Lục thủ tịch mới thu lại thần thức.
Nhưng Lý Phàm không nghĩ như vậy.
Một suy nghĩ lớn gan bất ngờ xuất hiện trong đầu óc hắn.
Hình thức triển khai giống nhau, có tác dụng giám sát xuyên thấu, hai đặc điểm tương tự nhau khiến Lý Phàm phải liên tưởng đến Thiên Huyền Tỏa Linh trận và loại trận pháp không biết tên kia.
“Không phải là đã biến mất.”
“Mà là hòa hợp với nhau rồi?”
“Hai trận pháp hợp thành một thể? Hay đơn giản chỉ là bị ẩn giấu?”
Ánh mắt Lý Phàm vẫn tĩnh lặng nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
“Đây là muốn tạo một đường lui cho mình ngay bên trong Thiên Huyền Tỏa Linh trận?”
Là vị hợp đạo trận pháp sư đầu tiên đề xuất kế hoạch về Thiên Huyền Tỏa Linh trận chứng minh được Lục Khê Thuyền là người có năng lực, nhưng Lý Phàm lại không thể nào hiểu được mục đích của nàng ta.
“Làm như vậy là vì muốn phòng tránh sau này nếu Thiên Huyền Tỏa Linh trận bị mất khống chế.”
“Hay là có mục đích nào khác?”
“Thiên Huyền Tỏa Linh trận sau khi được nâng cấp, ai nắm giữ được nó có nghĩa là đã nắm giữ được quyền năng vô thượng.”
“Thủ tịch Sách Trận Đường cũng chỉ là trận pháp sư mà thôi, vẫn còn một khoảng cách khá xa với lực lượng đỉnh cao nắm giữ quyền lực.”
“Hoặc là nàng ta có thể lợi dụng Thiên Huyền Tỏa Linh trận để hoàn thành bước nhảy vọt về chất.”
“Thậm chí, có thể đặt tầm mắt lên Trường Sinh kỳ cũng không chừng.”
Trong khi phạm vi suy nghĩ của Lý Phàm ngày càng bay xa.
Thì tiếng vỗ tay vang vọng của các tu sĩ mừng cho Hóa Linh Giản đã hoàn thành Thiên Huyền Tỏa Linh trận.
Sau khi chính tay điều khiển bước cuối cùng để hoàn thành Thiên Huyền Tỏa Linh trận, Lục Khê Thuyền cũng hiếm thấy mà lộ ra nét cười trên mặt.
Nàng nhìn những tu sĩ bên dưới với vẻ mặt dịu dàng. Khi quét ngang qua một vị lão giả tóc trắng phất phơ thì bất ngờ sững lại. Người này dường như đã từng gặp qua?
Lục Khê Thuyền có chút bất ngờ vì chỉ đó là một tu sĩ Kim Đan, theo lý mà nói không thể nào gây ấn tượng với mình được.
Liên tục tìm kiếm trong ký ức, bất ngờ dừng lại ở vài năm trước, khi con gái lén ra ngoài chơi, bị mất tích một khoảng thời gian mới trở về được.
Con gái Lục Tuyết Tịnh vì tự đại, không may bị Ngư Phu lão nhân bắt giữ.
May là có một vị tu sĩ dùng bảo vật trên người đổi lấy con gái mình, nhờ đó mà thoát được một mạng. Con gái đang định cảm tạ thì người đó đã vội vã rời đi vì việc gấp.
Ân nhân cứu mạng tên họ gì cũng không biết, chỉ nhớ được khuôn mặt mà thôi.
Lúc đó, con gái đã dùng Thủy Kính thuật để miêu tả lại hình dáng của vị tu sĩ kia. Vì vậy nên chính mình đã ghi nhớ trong lòng.
Có lẽ chính là vị này không sai. Chỉ là, cách một khoảng thời gian không bao lâu sao hắn lại có thể biến thành già mua thế này?
“Người đó là ai?”
Lục Khê Thuyền truyền âm hỏi Đông Phương Diệu.
“Quả nhiên là tới rồi!”
Hoàng Phủ Tùng nói thầm trong bụng khi thấy Lục thủ tịch với Đông Phương huynh cùng lúc nhìn về phía Lý Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận