Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 248: Phi Bằng suýt gãy cánh

“Ly giới chúng ta có một câu ngạn ngữ.”
“Tướng sĩ xuất chinh ngựa nhẹ bước, núi lửa ngàn dặm tự nhiên phun.”
“Chẳng lẽ hành động vô tình nào đó của mình đã khiến cho tương lai biến đổi lớn đến vậy?”
Diệp Phi Bằng cau mày, rà soát lại từng kí ức của bản thân kể từ khi trùng sinh nhằm tìm kiếm khởi nguồn của dị biến. Đáng tiếc, mặc cho nghĩ muốn nát cả óc, y cũng chẳng thể tìm được một giải thích hợp lý nào dù là miễn cưỡng. Sau gần nửa ngày, y đành phải bỏ cuộc.
“Dù gì thì tương lai đã biến đổi khác với ký ức của mình. Kinh nghiệm kiếp trước giờ chỉ có thể tham khảo chứ không thể tin hoàn toàn nữa.”
“Như vậy, vấn đề đáng quan tâm nhất, Xích Viêm nấu biển, liệu có phát sinh hay không? Rốt cuộc sự kiện mấy vị Hoá Thần liên thủ tru sát Xích Viêm có diễn ra đúng thời điểm?”
Mập mạp gắng sức để suy diễn. Một lúc sau, y đã có kết luận:
“Xích Viêm nấu biển có lẽ vẫn sẽ xảy ra. Nhưng sự kiện các vị Hoá Thần liên thủ tại Tùng Vân Hải thì rất có thể là do Trương Hạo Ba đã báo trước chuyện này cho Vạn Tiên đảo.”
“Ngự phong lấn Vạn Tiên, đối diện với Hoá Thần tiên quân…”
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Phi Bằng rùng mình, tỏ vẻ khó xử.
“Mình làm không được a!”
“Nghĩ lại xem, lần bao vây đó, chỉ có hai tu tiên giả là đến từ Vạn Tiên đảo, còn lại đều là chiến lực tạm thời chiêu mộ. Nếu chỉ có hai người mà bất ngờ chạm mặt Xích Viêm thì…”
Mập mạp trắng mặt.
“… vốn chẳng thể nào địch nổi. Vậy thì chẳng lẽ vô số tính toán của mình sẽ thành vô nghĩa?”
Khuôn mặt trầm bất định, qua một lúc lâu, ánh mắt của Diệp Phi Bằng mới lộ ra một tia hung ác.
“Không được, mình phải tìm cách loan truyền chuyện Xích Viêm sẽ nấu biển này ra khắp Tùng Vân Hải. Mặc kệ chuyện này sẽ khiến người người đều biết tin…”
Tâm nhất thời hoảng loạn, Diệp Phi Bằng lắc đầu lia lịa:
“Không thể, không thể.”
“Quá nguy hiểm, nếu để kẻ khác tính ra là mình dàn dựng thì kết cục của mình chẳng phải sẽ còn thê thảm hơn cả cái chết?”
Đắn đo hơn nửa ngày, Diệp Phi Bằng vẫn cảm thấy bất lực như cũ, không khỏi đâm ra chán nản. Buồn bực trong lòng, y rời khỏi hoang đảo, vừa lang thang không mục đích, vừa suy nghĩ biện pháp.
Trong lúc thất thần, y không rõ mình đã đến vùng biển nào, cảnh sắc tráng lệ trước mắt đánh thức y khỏi trầm tư.
Trên bầu trời, thái dương đã biến mất, thay vào đó là một con bắt khổng lồ lơ lửng giữa không trung nó đang nhìn chằm chằm vào vùng biển bên dưới. Trong tầm mắt của nó, nước biển, hải đảo, sinh linh, tất cả đều như được phủ lên một tầng sáng bạc.
Sau đó, dưới tác dụng của ánh sáng bạc này, tất cả mọi thứ như biến thành những đường nét hư ảo trên một bức họa, bị cuốn theo ánh sáng bạc mà bay vào con mắt khổng lồ trên trời.
“Đây là…”
Diệp Phi Bằng sợ toát mồ hôi hột, bất ngờ tỉnh ngộ:
“Đoạt thiên địa chi tuỷ! Là tu tiên giả Nguyên Anh đang thăng cấp Hóa Thần!”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Diệp Phi Bằng được tận mắt chứng kiến nhưng cảnh tượng trước mắt gần như giống hệt với ghi chép trong sách, “sông núi biển hồ, tất cả mọi thứ trên thế gian, đều vào động thiên”!
Diệp Phi Bằng nín thở, lặng lẽ rút lui. Tu tiên giả đang thăng cấp đều cực kì nhạy cảm. Nếu bị đối phương hiểu lầm mình lòng mang ý đồ xấu rồi tiện tay giết chết thì quả thật oan uổng.
Âm thầm khấn cầu đối phương không phát hiện mình, Diệp Phi Bằng sử dụng tốc độ nhanh nhất trong đời, muốn tránh xa hải phận nguy hiểm này.
Đáng tiếc, việc không thuận lòng người. Con mắt trên trời khẽ chuyển động, tầm mắt lập tức khóa chặt Diệp Phi Bằng.
Đang ngự phong đạp sóng, Diệp Phi Bằng lập tức bị định thân tại chỗ, chẳng thể cử động, ánh sáng bạc bao bọc cả người y.
Mắt thấy chỉ một khoảnh khắc sau, y sẽ bị nén và thu vào động thiên thì ngay lúc này, một tia sáng xanh toả ra từ người y, chấn ánh sáng bạc ra khỏi cơ thể y.
“Ý?”
Một bóng người xuất hiện chớp nhoáng xuất hiện trước mặt Diệp Phi Bằng, tóc trắng như tuyết, đôi mắt đen láy như ẩn chứa trí tuệ vô tận.
“Trương Chí Lương?!“ Ngay khi thấy người này, Diệp Phi Bằng vô cùng kinh ngạc. Vì y biết người này, đây là trận pháp sư sẽ liên thủ với mấy vị tu sĩ Hoá Thần vây công Xích Viêm mấy năm sau.
“Chẳng phải ông ta chỉ có tu vi Nguyên Anh thôi sao, sao có thể đột phá Hoá Thần nhanh đến vậy được?”
Trương Chí Lương chậm rãi vươn tay, rút ra một tia sáng xanh, luồng sáng bạc hiện lên phân giải tia sáng xanh này ra từng tấc.
“Kỳ vật địa chi?”
Ánh mắt của Trương Chí Lương loé lên vẻ kinh ngạc, hứng thú nhìn tên tu sĩ Trúc Cơ trước mặt này.
“Hình như ngươi biết ta?”
Không chờ Diệp Phi Bằng đang kinh hãi tuyệt vọng kịp trả lời, Trương Chí Lương, với ánh mắt không chút cảm xúc, điểm nhẹ về phía mi tâm của y.
Ngay sau đó, từng cảnh tượng hiện lên từ sâu trong đồng tử của Diệp Phi Bằng: Một vầng mặt trời cực lớn bay lên trời, soi sáng thiên địa chi phách vừa xuất thế. Sau đó, năm vị Hoá Thần tiên quân và chính Trương Chí Lương liên thủ vây công Xích Viêm.
Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm, Kim Đan chém Hợp Đạo.

Con mắt khổng lồ trên không lập tức mạnh mẽ mở to.
Khuôn mặt không biểu cảm nhưng thân thể lại run rẩy đã chứng tỏ nội tâm của Trương Chí Lương lúc này rất không bình tĩnh.
“Đây là cái gì?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phi Bằng lúc này vẫn đang co giật, lại định điểm xuống lần nữa, muốn đào bới thêm nhiều thứ từ thức hải của kẻ này.
Trong thời khắc sinh tử, bỗng nhiên, lam quang vô cùng vô tận tuôn ra từ ngực của Diệp Phi Bằng, lập tức bao bọc y lại.
Trương Chí Lương hoảng hốt, vừa định vận dụng thiên chi lực để trấn áp lam quang này, nhưng ngay lúc này, Tùng Vân Hải bên dưới đột nhiên trở nên cuồng bạo giận dữ.
Sóng biển gào thét cuồn cuộn khiến cho pháp vực động thiên của ông ta không thể khống chế mà lộ ra sơ hở.
Chỉ trong nháy mắt, lam quang cuốn lấy Diệp Phi Bằng chạy trốn không còn tung tích, để lại Trương Chí Lương ngây ngẩn đứng yên tại chỗ.
Thật lâu sau, ông ta mới như vừa tỉnh mộng:
“Người trọng sinh?”
“Thiên địa chi phách?”
Pháp Nhãn Động Thiên tan biến vào hư vô, vầng thái dương lại xuất hiện phía chân trời, đất trời lại khôi phục bình thường.
Nhưng dường như có một bóng ma vẫn bao phủ khắp người Trương Chí Lương, không cách nào xua tan.
“Hợp Đạo…”
“Hợp Đạo…”
Ông ta không ngừng lặp đi lặp lại trong miệng, ánh mắt lóe lên loại sắc thái khó đoán.
Trong Thiên Huyền Kính.
Lý Phàm cũng bị đánh thức khỏi tu luyện, hắn tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc ban nãy, sờ sờ cằm.
Diệp Phi Bằng này đi lang thang, thế mà lại vô tình chạm Trương Chí Lương đang đột phá cảnh giới, đến Lý Phàm cũng không thể ngờ tới điều này.
Tiểu mập mạp này quá lo lắng nên bị Trương Chí Lương nhận ra điểm bất thường. Hơn nữa, y còn bị ông ta dùng thủ đoạn tương tự sưu hồn để đào bới bí mật trong thức hải.
May mắn là vào thời khắc quan trọng, Thương Hải Châu bộc phát cứu lấy y một mạng. Dù vậy, tâm thần của Diệp Phi Bằng dường như cũng bị chấn động lớn, đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Điều khiến Lý Phàm cảm thấy kì quái là khi gặp phải biến cố lớn như thế, thông thường thì số mệnh phải bị ảnh hưởng, thế nhưng, số mệnh của Diệp Phi Bằng lại biến ảo một cách lạ lùng, đến Lý Phàm cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Thú vị .”
“Có vẻ như Thương Hải Châu thà chết vẫn bảo vệ Diệp Phi Bằng. Chẳng lẽ trên người y còn có bí mật gì đó mà mình chưa phát hiện ra?”
“Không biết khi Xích Viêm nấu biển kiếp này, rốt cuộc mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng nào…”
“Thật là khiến người khác mong đợi mà.”
Lý Phàm phát ra một tràng cười trầm thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận