Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 363: Tạo hóa Chung Thần Thông

“Chung Thần Thông? Ông ta muốn gặp ta á?”
Trong làn sương trắng mênh mông, Lý Phàm dừng công việc mình đang làm dở lại.
Nghe thấy Hà Sâm báo cáo, Lý Phàm khẽ nhíu mày, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bản thân mình chỉ có duyên gặp gỡ một lần với ông ta ở trong “Tọa Nhi Luận Đạo”, còn trong thế giới thực thì lại chưa từng chính thức gặp mặt.
Hà Sâm nhìn vẻ mặt của Lý Phàm, hạ giọng nói nhỏ: “Nghe Chung Thần Thông này nói, ông ta có biện pháp kéo dài tuổi thọ cho Lý đại sư. Nhưng phải gặp trực tiếp ngài bằng được.”
“Mặc dù người này chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng Thất Thải Thần Quang trên người ông ta thì vô cùng huyền diệu, không ngờ ngay cả sương trắng phệ nguyên cũng có thể chống lại được. Các trưởng lão trong Tiên Lũy cũng khen ngợi ông ta không ngớt lời.”
“Hơn nữa Chung Thần Thông này giao thiệp cũng rộng, lần này là được một vị tu sĩ Hóa Thần giới thiệu và đảm bảo, nên phía Tiên Lũy mới để ông ta đến đây.”
“Lý đại sư, ngài đi gặp mặt ông ta cũng không sao cả.”
Hà Sâm đề nghị.
Trong số các tu sĩ ở cứ điểm Giáp Tuất Hào mà Lý Phàm đã cứu vào hai năm trước, Hà Sâm là người biết hơn hắn nhất.
Sau khi biết tuổi thọ của Lý Phàm đã sắp cạn kiệt, cũng vấn nỗ lực phấn đầu ra tuyến đầu xây dựng trận pháp.
Hà Sâm lại càng ngưỡng mộ kính phục Lý Phàm sát đất.
Thậm chí còn gần như đến mức cuồng tín, Lý Phàm nói gì là nghe nấy.
Lý Phàm khẽ gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy thì ngươi cứ dẫn ta đi gặp vị Chung Thần Thông đó đi.”
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Đúng là đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Trước tiên không nhắc đến cái gọi là biện pháp kéo dài tuổi thọ có phải là thật hay không, chỉ riêng việc tiếp cận, tìm hiểu thử lai lịch của Thất Thải Thần Quang trên người ông ta trước, cũng đã tốt rồi.”
Hai người trở về cứ điểm Giáp Tuất Hào, ở trong phòng họp, một vị lão giả râu tóc bạc phơ, người mặc đạo bào đã ngồi chờ ở đó khá lâu rồi.
Lý Phàm bước vào trong, ánh mắt của Chung Thần Thông cũng lập tức tập trung vào người hắn.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Lý Phàm hành lễ trước nói: “Chung đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Chung Thần Thông cũng chỉ thở dài một tiếng: “Đằng sau danh tiếng lẫy lừng không có chỗ cho kẻ vô dụng, không ngờ những gì bên ngoài truyền tin đều không phải là giả. Quả nhiên đạo hữu có tướng thọ nguyên đã nhanh chóng suy tàn, sắp sửa đến lúc lâm chung.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Hà Sâm nhất thời trở nên không mấy thiện cảm.
Nhưng trong lòng Lý Phàm lại như có suy nghĩ, tỏ ý bảo Hà Sâm tạm thời rời đi.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn mới chắp tay nói: “Những gì đạo hữu nói, hình như còn có thâm ý khác?”
Chung Thần Thông vuốt râu gật đầu nói: “Chính bởi vì từng gặp phải chuyện tương tự như đạo hữu, vậy nên ta mới có thể vừa nhìn đã chắc chắn.”
“Không giấu gì đạo hữu, ta ở bên ngoài, nghe được những chuyện về đạo hữu, thật ra trong lòng ta không tin tưởng lắm.”
“Bởi vì ta đã từng đích thân trải qua, vậy nên mới hiểu rất rõ, giây trước rõ ràng vẫn còn thừa rất nhiều tuổi thọ, giây sau lại cách cái chết không xa, cảm giác thất vọng đến cùng cực này, cùng với nỗi sợ hãi khi cái chết mang lại, rốt cuộc dữ dội đến mức nào.”
“Ban đầu ta rất tự tin với tâm trí kiên cường của mình, nhưng cũng gần như gục ngã. Phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bình phục lại.”
“Nhưng so với đạo hữu thì...”
Chung Thần Thông lắc đầu: “Vừa nãy dường như đạo hữu đang ở trong sương trắng chủ trì công tác xây dựng trận pháp có đúng không? Coi thường mạng sống của mình đến vậy...”
“Loại cảnh giới này, ta không thể so bì được!”
Lý Phàm mỉm cười: “Tự bản thân ta biết muốn kéo dài sinh mệnh cũng vô vọng, nên mới muốn nếu như có thể cống hiến thêm một phần sức lực, thì làm nhiều hơn một phần. Còn về việc cao thượng đến mức nào thì...”
“Ta lại không cho là vậy.” Lý Phàm chân thành nói.
Ấy thế nhưng vẻ mặt của Chung Thần Thông lại càng phấn khích hơn: “Đúng, chính là thái độ tự tại tiêu sái này.”
“Rốt cuộc tại sao đạo hữu lại có thể làm được vậy? Mong được chỉ giáo!”
Nói rồi, vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, gập người cúi đầu hành lễ.
Lý Phàm cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng tránh né một lễ này.
Hắn nghiêm túc nói: “Đạo hữu đột nhiên đích thân đến đây một chuyến, hành vi lại càng kỳ lạ hơn.”
“Nếu như vẫn còn không nói hết mọi chuyện, thì đừng trách ta lật mặt!”
“Mặc dù Thất Thải Thần Quang trên người ngươi lợi hại, nhưng ta cũng không hề sợ ngươi đâu!”
Chung Thần Thông cười khổ một tiếng, vô đầu nói: “Đạo hữu lượng thứ, là ta đã lỗ mãng rồi.”
Đứng thẳng người dậy, ông ta trầm ngâm trong chốc lát, chầm chậm nói: “Những gì ta nói trước đó, có biện pháp kéo dài tuổi thọ cho đạo hữu, quả thật không phải là giả.”
“Còn việc muốn thỉnh giáo đạo hữu, cũng là thật lòng.”
“Đạo hữu đã từng về chuyện của ta chưa?”
Chung Thần Thông nhìn về phía Lý Phàm, hỏi hắn.
Lý Phàm gật đầu: “Đã từng nghe nói đến. Đạo hữu nổi tiếng là người có tài nhưng lại thành công muộn.”
“Hơn sáu mươi tuổi, là một phàm nhân Luyện Khí. Luyện Khí hàng chục năm, mới lên được Trúc Cơ.”
“Cho đến chết cũng không hề từ bỏ hi vọng đột phá tiến cấp, nên ta quả thực rất bội phục đạo hữu.”
Chung Thần Thông nghe vậy, gương mặt già nua bỗng ửng hồng.
Sau khi nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh không có người, lúc này ông ta mới nhỏ giọng nói: “Đạo hữu thật sự quá khen rồi.”
“Trong chuyện này, thật ra còn có ẩn tình.”
“Cũng có liên quan đến việc ta đến tìm đạo hữu lần này.”
“Những gì hôm nay ta kể cho đạo hữu, vẫn mong rằng đạo hữu sẽ không truyền ra ngoài.”
Sắc mặt Lý Phàm khẽ thay đổi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Chung Thần Thông khẽ hắng giọng, nói: “Không biết đạo hữu, có từng nghe nói đến chứng trì hoãn chưa?”
“Chứng trì hoãn?” Lý Phàm hơi chút ngạc nhiên.
“Không sai, lão đạo đây, chính là một người mắc chứng trì hoãn vô cùng nghiêm trọng. Bệnh đã ngấm vào tận xương cốt, vô phương cứu chữa.” Chung Thần Thông thở dài nói.
“Nhớ năm đó, khi ta mười tám tuổi đã từng vô tình có được một bộ huyền công. Khổ nỗi là khi bắt đầu tu hành thì thật sự không có động lực. Hồi đó ta nghĩ dù sao cũng vẫn đang còn trẻ, những ngày sau tu luyện vẫn còn sớm chán. Vì vậy càng ngày càng lười nhác trong việc tu luyện.”
“Cứ luyện bữa đực bữa cái, tiêu dao nhàn hạ như vậy đến khi hơn năm mươi tuổi, ta vẫn chưa thể đột phá đến Luyện Khí Kỳ.”
“Hơn nữa lúc đó ta cũng không hề vội vàng.”
Chung Thần Thông nheo mắt lại, nhưng thể đang đắm chìm vào trong ký ức.
“Tự tin thái quá rằng với điều kiện sức khỏe của mình lúc đó, dù thế nào cũng có thể sống đến tầm bảy, tám mươi tuổi. Vẫn còn tận hơn ba mươi năm nữa để sống cơ mà.”
“Mãi cho đến ngày hôm đó, ta nuốt nhầm phải một loại trái cây có độc.”
“Mặc dù vượt qua được, không lập tức chết đi. Nhưng sức khỏe lại cực kỳ nguy hiểm, cách lúc lâm chung cũng không còn xa nữa.”
“Từ trước đến nay ta chưa bao giờ cảm thấy cái chết cận kề mình đến thế, ta trở nên sợ hãi hơn bao giờ hết.”
“Giữa sự sống và cái chết, quả thật vô cùng đáng sợ.”
“Vì vậy ta nghĩ đến việc sau khi đột phá đến Luyện Khí, tuổi thọ sẽ tăng vọt.”
“Ta như thể bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, vứt hết tất cả những chuyện khác ra sau đầu, chỉ một lòng tu luyện.”
“Dưới áp lực mà cái chết mang lại, tốc độ tu hành của ta nhanh ngoài sức tưởng tượng.”
“Chỉ trong một ngày đêm, ta đã thành công bước chân vào cảnh giới Luyện Khí!”
“Nhưng sau đó, thọ nguyên một lần nữa được kéo dài, khiến ta lại mất hết động lực. Nghĩ đến việc vẫn còn nhiều ngày để sống như vậy, ta vẫn cứ nên hưởng thụ cuộc sống trước đã rồi tính tiếp.”
“Mãi cho đến khi mấy chục năm sau, ta lại một lần nữa phải đối mắt với đại hạn tuổi thọ của chính mình.”
“Dưới sự uy hiếp của cái chết, lúc này ta mới tu luyện để đột phá đến Trúc Cơ Kỳ!”
Chung Thần Thông nói những lời này xong, sắc mặt của Lý Phàm trở nên vô cùng kỳ quái.
Nếu như ông ta không nói dối.
Vậy thì người này thật sự là một nhân tài đấy.
“Vậy nên, cái gọi là biện pháp kéo dài tuổi thọ của đạo hữu, là gì vậy?” Lý Phàm cố gắng bày ra dáng vẻ hòa nhã ôn hòa, kiên nhẫn hỏi.
Chung Thần Thông tràn đầy tự tin nói: “Ta nghe nói tuổi thọ của đạo hữu còn lại không nhiều lắm, từ bỏ ý định tấn cấp đến Nguyên Anh? Theo ta thì, không nhất thiết phải làm vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận