Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 977: Thế gian Chân Tiên bí

“Ta gây ra dị động của hồ câu cá? Đạo hữu không khỏi có phần coi trọng ta quá rồi.”
Bóng dáng màu vàng đầu tiên là tự giễu một phen, sau đó bắt đầu tự giới thiệu: “Tên thật của ta là Bách Hoa đạo nhân, là tông chủ Thiên Liên tông Vạn Thịnh giới...”
“Chẳng qua đó đã là chuyện của mấy ngàn năm trước.”
Trong giọng nói của Bách Hoa đạo nhân có chút ảm đạm: “Năm đó ‘Một’ Tự Quyết đột nhiên bạo phát, bao phủ chư giới. Vạn Thịnh giới tuy đã cố gắng ngăn cản nhưng vẫn không thể chặn nó lan tràn. Bọn ta rơi vào đường cùng, đành phải bỏ giới mà chạy. Vốn còn muốn tìm một nơi an toàn chỗ lánh nạn, nào ngờ...”
“Phàm những nơi đi qua đều là cảnh tượng tận thế.”
Bóng dáng kim quang của Bách Hoa đạo nhân hơi chớp nháy như bị gió nhẹ thổi qua, lộ rõ trong lòng nàng cực kỳ không bình tĩnh. Cho dù thời gian đã qua lâu như vậy, mỗi lần nhớ lại cảnh năm đó cũng là trong lòng dậy sóng.
“Kiếp nạn mỗi giới gặp phải không giống nhau, tinh vực xung quanh Vạn Thịnh giới bọn ta, đốm mốc màu xám như biển cả mãnh liệt, nhấn chìm mọi thứ trên thế gian. Mà có thế giới tạo vật vặn vẹo hiển hiện, triệt để hủy diệt cơn tương tàn, hệt như luyện ngục màu máu.”
“Nếu chỉ là những chuyện này, chỉ cần bọn ta chạy đủ xa, có lẽ còn có thể tìm được một đường sinh cơ. Nhưng mà...”
“Trong Tiên Khư có ‘Chân Tiên’.” Lúc này Lý Phàm dùng giọng điệu sâu xa nói.
Bách Hoa đạo nhân liếc nhìn Lý Phàm, khẽ gật đầu.
“Bên ngoài tinh vực Trầm Luân có tường chắn vô hình ngăn cản bọn ta rời đi. Mà ở bên trong tinh vực Trầm Luân có Chân Tiên mượn ‘Cơ’ Tự Quyết ngộ đạo, coi nhẹ sống chết của thương sinh...”
“Hở? Chờ đã. Ngươi vừa nói, có Chân Tiên mượn ‘Cơ’ Tự Quyết ngộ đạo? Đây là ý gì?” Mắt Lý Phàm sáng lên, lên tiếng hỏi.
“Chân Tiên không phải là bị Cơ Tự Quyết trấn áp hả?” Lý Phàm đưa ra nghi vấn trong lòng mình.
Bách Hoa đạo nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó giật mình: “Xem ra đạo hữu Huyền Hoàng giới không biết nhiều về Chân Tiên, cho nên sinh ra một vài hiểu lầm.”
“Dựa vào nghiên cứu của mỗi tu sĩ Tu Tiên giới may mắn còn sống như bọn ta năm đó, những chữ triện tiên gia ‘Cơ’, ‘Loạn’, ‘Một’ vân vân tạo thành tai hoạ của tinh vực này hẳn đều xuất từ bút tích của một vị Chân Tiên.”
“Vị Chân Tiên này có uy năng vô thượng mô phỏng pháp tắc thế gian thành chữ. Mấy nét bút ít ỏi là có thể tuỳ tiện hủy diệt một vực, vô số thế giới tu tiên.”
“Nói như vậy, tất cả kiếp nạn chúng ta chịu đều là do vị Chân Tiên này gây nên?” Ánh mắt Lý Phàm chớp động, trầm giọng hỏi.
Không ngờ Bách Hoa đạo nhân lại lắc đầu phủ nhận: “Ta vừa mới không phải nói a, nếu thật sự là vị Chân Tiên đó xuất thủ, tinh vực của bọn ta đã sớm bị hủy diệt trong nháy mắt. Cơ, Loạn Tự Quyết bạo phát ra trong kiếp nạn tuy cũng mang đến tai hoạ diệt thế vô biên nhưng không xứng đánh đồng với thủ đoạn của Chân Tiên.”
“Vậy thì là...” Lý Phàm ngẩn ra, sau đó lập tức nghĩ tới điều gì.
“Phỏng bút?”
“Không sai. Sau khi tu sĩ chư giới may mắn còn sống năm đó tổng hợp ghi chép về Chân Tiên lưu truyền trong các giới đều thống nhất cho ra kết luận như vậy. Chữ triện tiên gia gây nên kiếp nạn hạ giới đều xuất phát từ cùng một người, hoặc là nói từ tay tiên.” Bách Hoa đạo nhân chầm chậm nói, trong giọng nói lại không có thù hận mà là tràn đầy bất lực.
Lý Phàm nghe vậy không nhịn được có phần nghi hoặc: “Huyền Hoàng giới bọn ta trải qua đủ loại kiếp nạn. Biết rất ít về Chân Tiên. Chỉ có điều vô duyên vô cớ, vì sao vị tiên kia lại muốn tạo sát nghiệt vô biên như vậy?”
“Tiên nhân sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Giống như tiên nhân trong Tiên Khư, ngồi bất động vạn năm, ngộ đạo ‘Cơ’ Tự đến cực hạn. Chính là để tiến thêm một bước, thành tựu cảnh giới ‘Vô Danh Chân Tiên’.” Bách Hoa đạo nhân thổn thức vô hạn nói.
“Vô Danh Chân Tiên? Về chuyện này thì ta có từng nghe qua. Không cách nào biết tên họ của người đó, mọi ghi chép đều biến mất...”
“Chẳng lẽ tiên cũng có cấp bậc? Không phải tất cả tiên đều là như thế?” Lý Phàm khiêm tốn thỉnh giáo.
“Không sai. Lúc tiên lộ chưa đứt, tu sĩ chúng ta cũng có thể phi thăng thành tiên. Nhận được khí tiên linh tẩy lễ, rút khỏi phàm khu là có thể chính thức trở thành tiên nhân. Thực lực nháy mắt long trời lở đất, tăng lên không chỉ gấp trăm lần.”
“Nhưng so sánh với ‘Vô Danh Chân Tiên’ thì vẫn khác như ngày và đêm. Mỗi tiên nhân đều là người cầu đạo cực hạn. Sau khi có thể hoàn toàn nắm giữ một loại đạo đồ của thế gian chính là tồn tại siêu thoát vạn vật. Tất cả quá khứ đều bị xóa đi, thế nhân đều không thể biết tên họ của người đó. Chỉ có thể lấy đạo đồ nắm giữ tương xưng.”
“Vị Vô Danh Chân Tiên lấy chữ khắc đạo, bọn ta tôn xưng hắn là ‘Minh Đạo Tiên’.”
Nghe giảng giải của Bách Hoa đạo nhân về cảnh giới trên tiên, Lý Phàm không kiềm được tâm trí hướng về.
Tư liệu về tiên nhân của Huyền Hoàng giới sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử, thậm chí ngay cả truyền pháp giả cũng biết rất ít.
Có lẽ chỉ có dư nghiệt thập tông Tiên đạo Ngũ Lão hội mới còn sót lại một vài tư liệu.
Hôm nay có thể gặp được người sống sót trong tiên kiếp thượng cổ dưới cơ duyên xảo hợp, biết được bí ẩn Chân Tiên, tuyệt đối là một phần cơ duyên không nhỏ.
Đương nhiên, Lý Phàm cũng không hoàn toàn tín nhiệm Bách Hoa đạo nhân này.
Chỉ là trước tiên tạm nghe kể.
Bách Hoa đạo nhân nói tiếp: “Minh Đạo Tiên đã siêu thoát, nhưng có thể đã từng để lại mấy bức bản gốc khắc đạo.”
“Tiên giới năm đó không biết đã xảy ra loại biến cố nào, tiên lộ sụp đổ, tiên nhân đều bỏ chạy tứ tán. Những bản gốc này có lẽ được một tiên nhân trong đó giành được.”
“Những chữ Cơ, Loạn, Một hắn viết xuống hoạ loạn thế gian. Đây chắc chắn liên quan đến đạo đồ hắn sở tu.”
“Loạn, Một hủy diệt vô số Tu Tiên giới, mà chữ Cơ lại được một tiên nhân khác giành được. Mà có lẽ chữ Cơ phù hợp với đạo đồ của tiên nhân này, hắn ngồi xếp bằng ở chỗ lối đi Tiên giới ngày xưa lĩnh ngộ.”
“Phải biết rằng, thời gian vạn năm có lẽ cực kỳ dài lâu với chúng ta. Nhưng với tiên nhân thì chỉ là thời gian một lần bế quan.”
“Còn trong quá trình hắn lĩnh ngộ chữ Cơ sẽ tạo thành hậu quả gì...”
“Tu sĩ hạ giới chúng ta ở trong mắt hắn đều là sâu kiến. Hắn làm sao lại để ý chứ?”
Bách Hoa đạo nhân nói đến đây, trong lời nói mới có mấy phần oán hận.
Sau khi Lý Phàm hấp thu những lời của đối phương, chậm rãi suy nghĩ.
“Những điều này đều là suy đoán của các ngươi nhỉ? Có chứng cứ mang tính thực chất nào không?”
Bách Hoa đạo nhân lắc đầu nhưng vẫn cực kỳ chắc chắn: “Năm đó những người may mắn còn sống bọn ta có thể sống sót từ trong kiếp nạn đều là người thực lực đứng đầu nhất các giới. Những điều nhờ vào tư liệu còn sót lại của các giới suy đoán ra...”
“Cho dù không phải là chân tướng tuyệt đối cũng không sai lệch nhiều lắm.”
“Nhất là người viết phỏng theo chữ triện Chân Tiên và chữ Cơ ngộ đạo cũng chỉ là cảnh giới tiên nhân. Tuy thực lực tuyệt đối nghiền áp tu tiên giả chúng ta, nhưng lại không đạt tới loại cấp độ không thể phỏng đoán như Vô Danh Chân Tiên.” Trong giọng nói Bách Hoa đạo nhân tự có ngạo khí.
Lý Phàm lại nhớ tới chuyện ở đời 115, người trong Tiên Khư sau khi cảm ứng được ánh mắt của mình thình lình mở hai mắt. Đồng thời thông qua phân thân cảm ứng, lan truyền chữ Cơ bên trong Huyền Hoàng giới gây nên diệt thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận