Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 961: Nhất niệm cổ vạn tu

“Cơ thể này, ta cứ mượn tạm vậy, che giấu trước đã. Chờ sau này đến khi cần liên hệ, ta vẫn dùng cách thức này.” Cuối cùng Mặc Nho Bân nói.
Lý Phàm cũng gật đầu đồng ý.
Trước đó hai người đã thương lượng kỹ càng đầy đủ các hạng mục công việc cần phải chú trọng trong lần hợp tác tiếp theo của nhau, nhưng Lý Phàm chưa đưa ra yêu cầu để Mặc Nho Bân nghe ngóng bí mật Tiên Minh. Có câu thả con săn sắt bắt con cá rô. Trong mắt Lý Phàm, đường dây Mặc Nho Bân này còn đang trong giai đoạn phát triển, còn lâu mới đến thời điểm thu hoạch.
“Đợi sau lần này giúp hắn tiến thêm một bước về mặt địa vị trong số truyền pháp giả Vạn Tiên Minh, có lẽ đã có thể đưa ra yêu cầu nho nhỏ rồi.”
Chờ sau khi thần niệm của Mặc Nho Bân hoàn toàn biến mất khỏi thức hải, hắn nghĩ vậy.
Mười ngày kế tiếp, tất cả tu sĩ tu hành ‘Thần Lâm Thân’. dưới sự ám chỉ của Lý Phàm, tất cả đều đổ dồn về phía châu La Yên.
Dựa theo kế hoạch của Mặc Nho Bân, hắn sẽ dùng thân phận truyền pháp giả gần đây nhất tới châu La Yên.
Trên dưới châu La Yên, hệ thống quan viên các cấp Vạn Tiên Minh tất nhiên sẽ đối đãi việc này với quy cách cao nhất.
Đồng thời, Mặc Nho Bân sẽ còn cố tình thu hút sự chú ý của toàn bộ lực lượng giám sát là có thể tạo ra một môi trường thích hợp để truyền bá Thần Lâm Thân thỏa thích cho Lý Phàm.
Thời gian trong một tháng tiếp theo, Lý Phàm muốn mê hoặc nhiều tu sĩ nhất có thể trong lúc này.
Sau đó đưa những tu sĩ này tới Tiên Minh các nơi, chờ Mặc Nho Bân hoàn thành việc tuần tra quay trở về tổng bộ Tiên Minh không lâu sau đó.
Rồi đồng loạt bùng lên.
Đợi sau khi tình thế đã xảy ra đến mức không thể ngăn cản được nữa, Mặc Nho Bân lại chủ động xin đi giết giặc, ôm trọn nhiệm vụ diệt trừ những phản tặc này.
Có kẻ chủ mưu là Lý Phàm làm nội ứng tất sẽ dễ dàng giải quyết đẹp việc này.
Kế hoạch đại khái chính là như thế.
Đương nhiên quá trình thực hiện trong thực tế rất có thể sẽ gặp phải đủ loại biến cố không tưởng tượng nổi. Mặc Nho Bân đã làm xong các loại kế hoạch dự kiến từ lâu.
Đúng thật có loại cảm giác mưu tính trong màn trướng quyết định thắng bại từ xa nghìn dặm.
Đương nhiên so với Lý Phàm thì ngắn gọn hơn một bậc.
Rất nhanh, hơn ba vạn tu sĩ Thần Lâm Thân nhận được ám thị của Lý Phàm.
Từng người một tiến về châu La Yên.
Để không khiến Vạn Tiên Minh cảnh giác với phương diện có liên quan trước lượng dòng người đột nhiên tăng cao này. Dưới sự thao túng của Lý Phàm, trong số đám người này, có người di chuyển bằng truyền tống trận, có người thì ngự không, phi độn.
Từng nhóm người, trong vòng mười ngày lần lượt âm thầm tiến vào các nơi tại châu La Yên.
Đồng thời bắt đầu quan sát tu sĩ xung quanh, tìm kiếm đối tượng thích hợp.
Tuy châu La Yên không phồn hoa bằng bốn châu trung tâm của Tiên Minh nhưng cũng là châu lớn hàng đầu.
Cực Thành tiên tôn Tổng chỉ huy của Vệ Thú viện thuộc Vạn Tiên Minh chính là người châu La Yên.
Sau khi quyền lực lọt vào trong tay của hắn, hắn nâng đỡ đồng hương nhiều hơn.
Con cháu rất nhiều gia tộc nằm trong châu La Yên nhao nhao tiến về Tổng bộ Tiên Minh nhậm chức, sau đó nhiều năm trôi qua, quay trở về quê nhà.
Trải qua những năm tháng cày sâu cấy dày này, có thể nói mạng lưới quan hệ đã rối rắm khó gỡ, sâu không lường được.
Cũng chỉ có tồn tại truyền pháp giả với cấp bậc thế này mới có thể khiến trên dưới châu La Yên chờ đợi thận trọng lâu như thế.
Địa đồ châu La Yên chậm trãi mở ra bên trong thức hải Lý Phàm.
Từng điểm đỏ đại diện cho tu sĩ Thần Lâm Thân phân bố khắp nơi tại châu La Yên.
Cảm ứng được tin tức mà thuộc hạ gửi về, Lý Phàm không nhịn được gật gù: “Địa linh nhân kiệt, xem như có loại trừ đám con cháu những đại gia tộc kia rồi, chất lượng tổng thể các tu sĩ cũng đã tốt hơn so với khu vực biển Tùng Vân xa xôi này rất nhiều.”
“Ừm…”
“Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi bên phía Mặc Nho Bân thôi.”
Lý Phàm sắp xếp nhóm thuộc hạ trước, tiếp xúc và tạo mối quan hệ với mục tiêu đã tìm kiếm được.
Không nóng lòng động thủ trước mà là dần lấy được sự tin tưởng của mục tiêu trước.
Hình ảnh ba vạn người trò chuyện đều tụ về trong thức hải của Lý Phàm.
Lý Phàm tọa trấn ở trung tâm, dựa vào thần thức lớn mạnh và EQ cực cao, lần nào cũng có thể đưa ra câu trả lời tốt nhất.
Mà hơn ba vạn tu sĩ Thần Lâm Thân này cũng không hoàn toàn hành động đơn độc.
Những người có năng lực khá thấp kia, Lý Phàm cố tình an bài bọn họ ở cùng nhau. Ngươi một lời ta một câu, thậm chí hiệu suất mê hoặc còn cao hơn so với những tu sĩ chiến đấu một mình kia.
Rất nhanh, trong vài ngày ngắn ngủi, bên trong châu La Yên đã có thêm hơn vạn cặp “chí hữu”.
Lý Phàm nhìn mấy vạn khung cảnh khác nhau lơ lửng ở trước mắt, biểu cảm thờ ơ.
Đối với hắn mà nói, cái gọi là kết bạn, bắt chuyện, tạo lòng tin chẳng qua là từng lựa chọn mà thôi.
Với kinh nghiệm và đầu óc của Lý Phàm hiện tại, muốn tìm ra đáp án tối ưu nhất trong vô số lựa chọn cũng không phải chuyện gì khó.
Đồng thời hướng đến lựa chọn không chứa tình cảm, lý trí tuyệt đối, càng có thể xúc tiến mối quan hệ của đôi bên.
“Khi mới giao thiệp là lúc mối quan hệ “hừng hực” nhất. Cần phải rèn sắt khi còn nóng…” Hắn âm thầm nghĩ.
Chỉ chậm trễ một ngày so với thời gian giao hẹn, vào ngày này, dường như có một bầu không khí bất thường bao phủ trên bầu trời châu La Yên.
Trong ba vạn hình ảnh, vô số tiếng thảo luận bay vào trong tai Lý Phàm.
“Hả? Tại sao gần đây không nhìn thấy Thái đại công tử? Chắc là hắn lại đi tìm trò mới gì đó rồi?”
“Nói ra cũng lạ, đã vài ngày rồi ta không thấy Trương huynh đâu.”
“Mẹ nó chứ, hôm nay lão tử vào La Yên thiên thành có việc vậy mà bị cản lại. Không chịu nói lý do gì, cứ không cho vào! Ta khinh!”
“Mấy tên Diễn Võ đường kia, trái lại gần đây chịu khó hơn nhiều đấy. Nhưng sao ta nhìn kiểu gì cũng thấy có vẻ góp vui lấy lệ nhỉ?”
“Xùy…”
Kết hợp từ đủ loại biểu cảm thái độ kỳ lạ, các tu sĩ châu La Yên nhanh chóng nhận ra.
Có nhân vật lớn tới châu La Yên.
Còn về phần rốt cuộc lớn tới cỡ nào, thân phận thật sự là gì thì bọn hắn hoàn toàn không thể biết được.
Có điều, người thông minh đã quyết định khoảng thời gian sắp tới chỉ bế quan trong Thiên Huyền Kính, không ra ngoài.
Nếu không, nói không chừng sẽ vô duyên vô cớ bốc hơi khỏi thế gian bởi nguyên nhân nào đó.
Bên trong châu La Yên, gió êm sóng lặng.
Rất nhiều tu sĩ cũng tự hiểu rõ, không dám lỗ mãng.
Chỉ tụ tập với hảo hữu, âm thầm bàn tán.
Mà lúc này đây, rốt cuộc tới lượt Lý Phàm ra oai.
Làm thế nào để kích động cảm xúc các tu sĩ mục tiêu, khiến bọn hắn đồng lòng, thật ra cũng rất đơn giản.
Chiếm đại đa số những tu sĩ này đều không có gốc gác gì, chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân tu hành đến ngày này.
Cơ bản đều là cảnh giới Trúc Cơ, tu sĩ Kim Đan cũng chỉ chiếm một phần ít.
Nguyên Anh đã ít lại càng ít, không tới một phần nghìn.
Giọng nói mê hoặc của Lý Phàm quanh quẩn bên tai bọn hắn.
“Hừ, các gia tộc nắm giữ châu La Yên, tu sĩ nghèo hèn chúng ta chỉ sợ mãi mãi không thể ngóc đầu.”
“Đúng vậy, chuyện gì tốt cũng không tới nổi lượt chúng ta. Đến cả xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không có tư cách được biết…”
“Chậc chậc chậc, cuộc sống này...”
“Tu luyện dựa vào chính bản thân, không có tài nguyên thì có thể tu luyện đến cảnh giới cao cỡ nào? Không có động thiên, dẫu là tuyệt thế thiên kiêu cũng phải chịu lẩn quẩn tại Nguyên Anh này thôi. Ta thấy con cháu của những đại gia tộc kia chưa chắc mạnh hơn ta. Cũng ví như Thái đại công tử, không thiếu thứ chi, nhưng tới nay vẫn là Kim Đan hậu kỳ. Đúng thật là phế vật từ đầu tới chân! Nếu đổi lại là ta…”
Cảm xúc phẫn nộ, không cam lòng lan tràn trong lòng tu sĩ ở tầng dưới cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận