Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1174: Thời gian trong ngoài khác

Lý Phàm không biết rơi vào những không động này sau sẽ có hậu quả gì.
Cũng không có cách nào phân biệt sự tồn tại của những không động này.
Đành phải áp dụng biện pháp cố định, tiếp tục để khôi lỗi bằng đá còn lại dò đường, bản thân tránh đi lộ tuyến những khôi lỗi tự dưng biến mất đi vào.
Theo số lượng khôi lỗi bằng đá không ngừng giảm bớt, lòng Lý Phàm cũng dần nặng nề.
Dựa theo tốc độ hao tổn này, đời này e rằng tuyệt đối không đến được chỗ sâu tinh hải.
Nhưng chuyện Lý Phàm lo lắng lại không hề xảy ra.
Lúc khôi lỗi chỉ còn lại ba mươi ba con cuối cùng, lại phi độn trong hư không một thời gian rất dài đều không xuất hiện tình huống khôi lỗi bỗng nhiên biến mất nữa.
“Xem ra những không động này không phải tồn tại rộng khắp trong Tinh hải chí ám. Mà là tập hợp dày đặc ở một phần khu vực nào đó.”
“Bên ngoài Huyền Hoàng giới à?” Lý Phàm thánh thai như có điều suy nghĩ.
Ba mươi ba khôi lỗi đi trước, Lý Phàm biến thành kiếm quang theo sau.
Tốc độ không ngừng nhanh lên, hướng về đen kịt chưa biết phía trước hành động.
“Còn thuận lợi hơn ta dự liệu một chút.”
“Hiện tại đã cách Huyền Hoàng giới một khoảng tương đối xa, nhưng hóa thân Kiếm Đạo Huyền Hoàng giới này của ta không cảm thấy lực lượng có suy giảm.”
“Chuyện này thú vị rồi đây.”
Dựa theo lẽ thường mà nói, không có sự chống đỡ của lực lượng thế giới, đủ loại pháp tắc rời rạc bên ngoài thế giới nhất định sẽ có nhược hóa mức độ nhất định.
Nhưng hiện tại loại này cắt giảm này lại không hề xuất hiện.
Thậm chí...
Kiếm Đạo trước kia ở Huyền Hoàng giới đã đạt đến cực hạn, lại lĩnh ngộ thế nào đều không thể tiến thêm một bước, lúc này ở một hồi trong hư không, bình cảnh vậy mà trực tiếp buông lỏng.
Cho dù thiên phú của thánh thai này không xuất chúng ra sao cũng cảm thấy đủ loại suy nghĩ, cảm ngộ không chịu khống chế ùn ùn kéo đến.
Giống như trực tiếp lột xác thành tuyệt thế thiên tài nào đó.
Trong lòng Lý Phàm thánh thai đều đã tuôn trào ra kích động cái gì cũng mặc kệ, tập mọi tinh lực đi ngộ đạo.
Lại bị Lý Phàm vận chuyển Tiên Tâm Chú, cưỡng ép đè xuống.
Hiện tượng khác thường này không kiềm được khiến cho Lý Phàm miên man bất định.
“Toàn bộ Tinh hải chí ám thực ra dùng chung một hệ thống pháp tắc?”
“Kiếm Đạo Huyền Hoàng giới là một phần trong Kiếm Đạo chung của cả tinh hải.”
“Ở bên ngoài thế giới, trong hư không, được nhìn thấy thiên địa rộng lớn hơn. Hạn mức cao nhất bị vô hình căng ra...”
“Quả nhiên là nơi nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại.”
“E rằng Thiên Y, Truyền Pháp hễ tí là chạy tới Tinh hải chí ám cũng có một tầng nhân tố như vậy ở bên trong.”
Nhớ tới Thiên Y và Truyền Pháp, trong lòng Lý Phàm không nhịn được tăng thêm mấy phần nghiêm trọng.
Hắn mới ở một lúc như thế đã có thu hoạch không tầm thường như thế.
Rất khó tưởng tượng, hai người này sinh sống trong tinh hải mấy ngàn năm, rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới cỡ nào.
Đề nghị của Thiên Y quả nhiên là lời vàng ngọc.
“Bệnh tật” trong hư không ngay cả hắn cũng vô cùng thận trọng vẫn buông xuống đến trên người Lý Phàm thánh thai.
Không có một điềm báo nào.
Lúc Lý Phàm đắm chìm trong cơn mừng rỡ chính mình sắp đột phá lĩnh ngộ Kiếm Đạo, một cảm giác suy yếu khó hiểu chợt xông lên đầu.
Dưới nội thị, quả nhiên trong thần hồn xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen đó ăn mòn thần hồn, hệt như trực tiếp chiếm cứ thần hồn vốn có.
Mặc cho trước đó Lý Phàm đã nuốt rất nhiều bảo vật che chở thần hồn đều không thể ngăn cản sự xâm lấn của nó.
Hơn nữa thủ đoạn tẩm bổ thần hồn chuẩn bị cũng không có hiệu quả.
“Hạn mức cao nhất cường độ thần hồn giảm bớt mà không phải bản thân thần hồn bị hao tổn.”
Lý Phàm thánh thai có phần nghiêm trọng.
May mà tốc độ điểm đen này khuếch tán không quá nhanh, Lý Phàm còn kịp lấy biện pháp ứng đối tương ứng.
Trong thần hồn xuất hiện một kiếm ảnh.
Kiếm quang lóe sáng, trực tiếp cắt đi thần hồn bị điểm đen chiếm cứ!
Mà theo thần hồn bị chia cắt, Kiếm Thể của Lý Phàm thánh thai cũng thoáng chốc biến thành hai nửa.
Một phần không bị điểm đen ăn mòn bỗng tăng tốc, thoát khỏi chỗ ban đầu.
Mà một nửa bị cảm nhiễm thì dừng tiến lên.
Ngồi xếp bằng trong hư không, tập trung tinh thần cảm ngộ hắc ý khó hiểu trong thần hồn suy yếu.
Sự đau đớn khi phân liệt thần hồn khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.
Cho dù có Tiên Tâm Chú thêm vào, Lý Phàm thánh thai cũng cảm giác mắt tối sầm lại, suýt nữa trực tiếp ngất đi.
Cảm giác còn suy yếu hơn bị điểm đen ăn mòn tức khắc xông lên đầu, hắn bất chấp đau đớn và suy yếu.
Vội vàng hấp thu tinh hoa của bảo vật tầm bổ thần hồn luyện hóa lúc trước.
Không có tác dụng ức chế của điểm đen, thần hồn sạch sẽ của Lý Phàm thánh thai một lần nữa dần trở nên cường tráng.
“Cái này gọi là trị thương cạo xương.”
Lý Phàm hơi thổn thức nói.
Cũng may là tân pháp quỷ quyệt, tu hành căn cơ không diệt, thân thể không hủy. Lại thêm hắn lấy Kiếm Đạo Huyền Hoàng xây thành một thân căn cơ tu hành.
Mới có thể chống đỡ hắn tùy ý gọt bỏ thần hồn của mình như vậy mà không phải trở nên si ngốc tại chỗ.
“Đáng tiếc, không có Ngũ Hành đại động thiên và Vô Cực Doanh Hư Pháp, dựa vào những ngoại vật này cuối cùng không phải kế lâu dài.”
“Mỗi lần cắt gọt, ta đều yếu hơn trước đó mấy phần.”
“Hy vọng có thể kiên trì đến chỗ sâu tinh hải thôi.”
Lý Phàm nhắm mắt, tạm thời loại bỏ tất cả tạp niệm, chữa trị thần hồn bị thương.
Mà cùng lúc đó, trước đó một phần khác bị hắc điểm lây dính còn sót lại trong hư không đã triệt để nghênh đón kết thúc tử vong.
Đó là kết cục kinh khủng còn làm cho người ta tuyệt vọng hơn già yếu mà chết.
Giống như người phàm mắc phải bệnh đãng trí, một nửa trước kia đang cảm ngộ điểm đen, suy nghĩ càng lúc càng chậm.
Đầu trở nên càng lúc càng không linh quang, thậm chí ngay cả việc bản thân phải làm đều phải nhớ lại rất lâu.
Dù là ý thức đồng bộ thân thể khác truyền đến cũng như bị tầng tầng cách trở, căn bản không hiểu được.
Cuối cùng hoàn toàn rơi vào trong bất động tư duy.
Giống như thần hồn, triệt để hóa thành một mảnh tĩnh mịch.
“Hệt như vùng Tinh hải chí ám này.”
Huyền Hoàng giới, không gian Diễn Pháp Giác.
Lý Phàm bản tôn cảm nhận thông tin hình ảnh thánh thai truyền đến, thầm rét lòng.
Chuyện khiến hắn cau mày không phải không động vô hình, dịch bệnh điểm đen trong tinh hải.
Mà là thời gian chênh lệch giữa bản tôn và thánh thai.
Thánh thai lấy thân hóa kiếm, mượn vĩ lực tinh hải, đã rời Huyền Hoàng giới một khoảng rất dài.
Bởi vậy Lý Phàm có thể phát hiện, giữa Huyền Hoàng giới và chỗ sâu Tinh hải chí ám...
Tốc độ dòng chảy thời gian không đồng bộ.
“Xem ra là vẫn chịu ảnh hưởng của Tiên Khư.”
“Cho dù không kinh khủng như ở biên giới Tiên Khư thoáng qua ngàn năm. Nhưng tốc độ dòng chảy thời gian cũng chậm hơn nơi khác của Tinh hải chí ám.”
“Hiện tại, ước chừng là 1 phần 2.”
“Hơn nữa, theo thánh thai tiếp tục rời xa, tỷ lệ này vẫn còn tăng thêm.”
Lý Phàm không nhịn được nghĩ đến nhiều hơn.
“Tinh hải chí ám trong tường cao không thể tránh đều chịu ảnh hưởng của Tiên Khư. Hoặc lớn hoặc nhỏ mà thôi.”
“Vậy có phải có nghĩa là, tốc độ dòng chảy thời gian trong ngoài tường cao cũng không hoàn toàn giống nhau?”
“Có khả năng là Huyền Hoàng giới cách tai ách tiên lộ thượng cổ cắt đứt đã qua hơn vạn năm.”
“Mà bên ngoài tường cao, thực ra...”
“Thời gian đã qua lâu hơn không?”
Ý niệm tới đây, mắt Lý Phàm không khỏi nhắm lại, che giấu vi quang trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận