Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1112: Có thù sẽ tất báo

“Phân bộ chúng ta thiết lập ở dòng sông màu máu vẫn chưa bị phát hiện ra.”
“Nếu may mắn trốn thoát thì có thể tụ hợp ở nơi đó.”
“Tính chất sức mạnh của dòng sông màu máu đặc biệt, chắc là có tác dụng ngăn cản sự truy đuổi của Vạn Tiên Minh.” Sau khi ra ngoài Lý Phàm suy nghĩ kỹ cách ứng phó, nói với thành viên hạch tâm là Liễu Như Trần, Bách Hoa đạo nhân đang đợi liên hợp.
Tại sao lại bại lộ vị trí cụ thể của Linh Mộc giới, thật ra trong lòng Lý Phàm đã có đáp án mơ hồ.
Nhưng bây giờ không phải lúc tính sổ.
Lý Phàm cũng không nói những lời lạnh lùng như khiến bọn họ thà chết còn hơn đầu hàng.
Có lực lượng Vô Diện Chân Tiên trói buộc, xem như cho dù bọn họ muốn đầu hàng cũng sợ không thể làm được.
Ngay vào lúc người của Linh Mộc giới chuẩn bị liều mạng thì Lý Phàm thánh thai lại yên lặng đến trước tượng đá Vô Diện Chân Tiên.
Tượng đá cũng chỉ là vật dẫn.
Thực lực của Chân Tiên đã được khôi phục lại thông qua mạng lưới ngày càng tăng lên của liên minh.
“Thật ra ta có thể lựa chọn vứt tượng đá ra, để Vạn Tiên Minh nghênh diện với sức mạnh Chân Tiên. Nhưng…”
“Nhưng chỉ có thể dùng cách này một lần, sau này ta còn phải trông cậy vào hắn và tiên nhân Tiên Khư đánh cờ với nhau.”
Dưới ánh mắt của Lý Phàm thánh thai, gương mặt tượng đá dần trở nên trong suốt.
Sau đó biến mất không thấy gì nữa.
U Ngục.
Lý Phàm nhìn tượng đá bỗng chậm rãi tách ra thì mặt không thay đổi.
Nơi lưới Chân Tiên bao trùm, sức mạnh Chân Tiên tự nhiên có thể tùy ý di chuyển.
Tu vi, tri thức hắn cho các thành viên của Liên Minh trước đây, thực ra cũng dựa theo phương pháp này.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thử chuyển một vật thể thật.
“Nếu như ta thực sự lựa chọn hoàn toàn nhập vào Vô Diện Chân Tiên, không giữ lại chút gì cho bản thân, trở thành thượng sứ Chân Tiên chân chính. Mượn nhờ sức mạnh to lớn của Chân Tiên, có lẽ có thể thực hiện được trong một ý niệm di chuyển toàn bộ Linh Mộc giới.” Lý Phàm nhìn chăm chú tượng đá nghĩ.
U Ngục không có mang đến sự thay đổi nào cho tượng đá Chân Tiên.
Lý Phàm ẩn thân trong đó, sau khi thu hồi tượng đá về thì sự chú ý lại tập trung vào Linh Mộc giới lần nữa.
Thành viên hội liên hợp đang vội vàng chuẩn bị rút lui.
Lý Phàm thánh thai thì lại không hề hoang mang mà bày trận.
Khi phát hiện ra phía sau có bóng người xuất hiện thì động tác của Lý Phàm hơi dừng lại.
“Thượng sứ… thật sự muốn như thế sao?”
Người đến là đại thụ chi linh của Linh Mộc giới, Lâm Linh.
“Một khi phát động trận pháp này, chỉ sợ mọi thứ trong Linh Mộc giới đều tan biến.” Lâm Linh nhìn đường cong màu bạc ẩn hiện trên mặt đất, nói với sắc mặt trắng bệch.
Lý Phàm cười đáp: “Chúng ta dời đi theo chiến lược. Vùng đất Linh Mộc giới màu mỡ như vậy, sao có thể để Vạn Tiên Minh hưởng lợi không như vậy được? Đương nhiên phải hủy nó đi. Ngược lại là ngươi…”
“Trong khoảng thời gian này không chú ý đến, mức độ trận pháp của ngươi tiến bộ không ít. Thế mà có thể nhìn ra ẩn ý ta bố trí trận pháp?” Ánh mắt của Lý Phàm đảo qua người Lâm Linh.
Lâm Linh mím môi nói: “Ta không có bản lĩnh đó. Chẳng qua là linh mộc đồng tâm, đối mặt với nguy cơ sống chết nên cảm ứng được thôi.”
“Một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại được không? Xem như tạm thời nhường nơi này cho Vạn Tiên Minh được không? Ta tin tưởng dưới sự lãnh đạo của thượng sứ, ngày đó sẽ không quá lâu.”
Ai mà nghĩ đến, thụ linh vô tri hồ đồ ngày xưa lại nói ra được lời khuyên với giọng điệu dịu dàng như thế.
Thánh thai đang bố trí trận pháp không khỏi hơi dừng động tác lại.
Im lặng một lúc, Lý Phàm hỏi: “Vạn Tiên Minh nhanh như vậy đã khóa chặt vị trí cụ thể của Linh Mộc giới chúng ta. Chắc hẳn trong chúng ta có kẻ phản bội. Có phải ngươi không?”
Cơ thể Lâm Linh lập tức run rẩy, thất thanh nói: “Không phải ta!”
Lý Phàm nhìn nàng một lúc: “Nếu là ngươi thì còn có thể bình yên vô sự đứng trước mặt ta nói chuyện sao?”
Lâm Linh lập tức thả lỏng như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Những năm nay chứng kiến Linh Mộc giới từ không thành có, cùng với các thủ đoạn của Lý Phàm, nàng thật sự không có tâm tư phản bội nào.
So sánh với Lý Phàm, những người bên ngoài Huyền Hoàng giới kia dường như đơn giản hơn rất nhiều.
Đắc tội với vạn Tiên Minh chưa chắc đã phải chết.
Nhưng đắc tội với Lý Phàm…
Lâm Linh lau mồ hôi trên trán nghĩ, sau đó trả lời rất nhanh: “Thật ra cũng chưa chắc Liên Hợp hội của chúng ta xuất hiện kẻ phản bội. Tuy lối vào Linh Mộc giới bí mật nhưng cũng không thể giấu giếm được mọi người trên đời này.”
“Ít nhất ta biết rõ một người biết rõ về chuyện này. Với lại…”
Lâm Linh cẩn thận quan sát Lý Phàm, sau đó khẽ nói: “Hình như hắn đuổi theo ngươi vì có chút ân oán.”
Đôi mắt Lý Phàm híp lại: “Ý người là cổ thụ Địa Mạch?”
Lâm Linh gật đầu.
“Lúc trước khi ta có quan hệ tốt với hắn, quá trình nhiều lần ra vào Linh Mộc giới đều bị hắn thấy hết. Sau này tuy đã cắt đứt liên lạc nhưng vị trí Linh Mộc giới của chúng ta cũng không thay đổi. Với lại chỉ cần là nơi địa mạch đến, thì đôi mắt của hắn đều nhìn được…”
“Quan trọng hơn là, trước đó ta còn mơ hồ phát hiện ra ánh mắt cổ thụ Địa Mạch ném tới. Nhưng từ sau khi Vạn Tiên Minh tấn công chúng ta thì ánh mắt thăm dò của hắn lại không xuất hiện nữa. Giống như có tật giật mình vậy. Thử hỏi nếu hắn không bí mật báo cáo, trong tình huống hắn với chúng ta có thù hận, chỉ sợ giờ phút này hắn sẽ đứng nhìn cười trên nỗi đau của chúng ta mới đúng.” Lâm Linh phân tích rất có lý.
Lý Phàm nghe vậy thì khẽ gật đầu.
“Ngươi làm rất khá. Tạm thời ở lại Linh Mộc giới đi.” Lý Phàm thánh thai dừng tiến độ bày trận lại.
“Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn. Nếu có thể nhắc nhở ta sớm hơn thì tốt.”
Lý Phàm nhìn Lâm Linh, động viên nàng.
Bởi vì tinh thần phấn chấn mà mặt Lâm Linh đỏ bừng.
Cho Lâm Linh đi để nàng chuẩn bị chạy trốn, Lý Phàm nhìn ra ngoài Linh Mộc giới.
“Haha, giống hệt tổ tiên hắn, đều thù dai như vậy.”
“Trùng hợp ta cũng thế.”
Lý Phàm cũng công nhận suy đoán của Lâm Linh.
Dù sao cửa vào của Linh Mộc giới vô cùng bí ẩn, làm gì có mấy người biết được. Sau khi loại trừ dần thì rất nhanh có thể khóa được mục tiêu.
Đến mức nếu Lâm Linh là nội gián, nàng suy luận như vậy cũng chỉ để rửa sạch hiềm nghi của mình mà bịa ra đủ loại khả năng…
Lý Phàm tin tưởng phán đoán của mình.
Cũng tin tưởng đôi mắt nhìn người của mình.
“Cổ thụ Địa Mạch…”
“Ỷ vào bản thân hòa làm một với địa mạch, dám to gan làm loạn như vậy. Hừ.”
Trong phút chốc, Lý Phàm đã nghĩ kỹ cách bào chế hắn.
“Nhược Mộc thèm mấy hậu thế để lại trên mặt đất năm đó lắm. Nếu như có thể đưa lên món quà lớn cho hắn, nói không chừng sẽ cải thiện mối quan hệ giữa chúng ta.”
Nhưng trừng trị cổ thụ Địa Mạch còn phải đợi đến kiếp sau.
Lý Phàm tạm thời ghi mối thù này lại.
Đợi người của Linh Mộc giới chuẩn bị hòm hòm, hắn lại triệu tập đám người Liễu Như Trần lần nữa.
“Đợi sau khi lao ra, các ngươi đi theo sau Thiên Dương.”
“Tạo thành thế trận.”
Lý Phàm trầm giọng truyền thụ trận pháp cho người của Linh Mộc giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận