Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 905: Kinh ngạc thấy Thiên Y

Vật thể xiềng xích vàng kim nối liền được bao trùm bởi ánh sáng mịt mù.
Không nhìn thấy rõ chi tiết.
Nhưng chùm sáng này chắc chắn là đại vật khổng lồ.
Xét về hình thể của nó với Truyền Pháp gần như có kích thước gần bằng một nửa châu ở Huyền Hoàng giới!
Nhưng Truyền Pháp lại kéo nó giống như chẳng có bất cứ áp lực nào.
Nét mặt vẫn không hề dao động, giống như hàn băng vạn năm.
Chùm sáng khổng lồ kéo theo phía sau trông Truyền Pháp giống như sao chổi đang bay ngược.
Bay qua với tốc độ nhanh chóng trong hư không tối đen vô tận.
Một lúc sau biến mất hoàn toàn trong tầm mắt.
Cảnh tượng trong Thủy Kinh Thuật đến đây kết thúc, nhưng Hàn Trung vẫn chưa ngừng kể.
“Cảnh ta vừa mô tả chỉ là một cảnh trong số những cảnh mà ta đã nhìn thấy khi bị nhốt trong năm tháng dài đằng đẵng.”
“Thật sự ta đã nhìn thấy lão nhân gia Truyền Pháp thiên tôn không chỉ một lần.”
Hàn Trung nói rồi tiếp tục thi triển Thủy Kính Thuật.
Thế là trước mặt Lý Phàm thoáng chốc xuất hiện mười mấy quầng sáng.
Mỗi quầng sáng mô tả lại cảnh tượng tương tự nhau nhưng mơ hồ có chỗ không giống.
Đều là chùm sáng Truyền Pháp dùng xiềng xích vàng kim kéo theo phía sau.
Điểm không giống chính là kích cỡ của chùm sáng.
“Những cảnh tượng này quá giống rồi.”
“Đến nỗi thậm chí ta nghi ngờ có phải bởi vì ta tuyệt vọng nên mới sinh ra ảo giác hay không.”
Hàn Trung nhìn cảnh tượng mà mình vẽ ra, nét mặt cũng nghi ngờ.
Lý Phàm thì biết rõ đây chắc chắn không phải ảo giác gì đó.
Có thể thông qua tượng đá nhìn thấy trước đây để suy đoán đây là Truyền Pháp thiên tôn.
Nhưng mà xiềng xích vàng kim ở phía sau Truyền Pháp...
Chỉ dựa vào Hàn Trung với tu vi và hiểu biết Kim Đan kỳ, nếu không tận mắt nhìn thấy chắc chắn không thể vô cớ vẽ ra được!
Bởi vì Lý Phàm cũng từng nhìn thấy loại xiềng xích này.
Đó chính là tỏa liên vàng kim của Phù Độ Tinh Không đại trận trong ký ức của vương pháp Huyền Thiên giáo Cơ Dư Trinh.
Phù Độ Tinh Không đại trận có thể dùng tỏa liên vàng kim này để tóm động thiên hoặc tiểu thế giới.
Do đó Lý Phàm đương nhiên có một suy đoán hợp lý.
“Thứ Truyền Pháp kéo sau lưng là thế giới khác?”
“Hắn rời khỏi Huyền Hoàng, xuyên vào trong chí ám tinh hải để thu thập tu tiên giới còn sót lại?”
Trong thoáng chốc trong đầu Lý Phàm hiện lên vô số suy nghĩ.
“Mục đích làm như vậy là vì điều gì chứ?”
“Bây giờ những tu tiên giới này lại ở nơi nào?”
“Lẽ nào...”
“Truyền Pháp nắm giữ Huyền Hoàng chưa đủ, còn muốn thôn phệ càng nhiều tu tiên giới hơn nữa, do đó tiến thêm một bước.”
“Do đó đột phá đến Chân Tiên chi cảnh?”
Kết hợp với tin tức Huyền Thiên giáo thu thập được gần đây, một kết luận khá hợp lý được Lý Phàm suy luận ra.
Trong lúc Lý Phàm im lặng không lên tiếng, âm thầm suy nghĩ.
Hàn Trung thấy Lý Phàm vẫn không nói chuyện cứ tưởng rằng hắn cũng cho rằng mình sinh ra ảo giác trong nỗi tuyệt vọng thời gian dài.
Vì thế do dự một lúc lại bổ sung: “Thật ra, ngoại trừ lão nhân gia Truyền Pháp thiên tôn, ta còn từng nhìn thấy một người nữa.”
“Trước đây ta chưa từng thấy người này, hơn nữa chỉ xuất hiện một lần...”
“Đây cũng là lý do ta cho rằng những thứ ta nhìn thấy không phải là ảo giác của ta.”
Nói rồi Hàn Trung lại thi triển Thủy Kính Thuật lần nữa.
Mà cảnh tượng bên trên nó khiến Lý Phàm chấn động trong lòng!
Bởi vì thứ bay vút qua trong hư không chính là một trong những bóng ma tâm lý của Lý Phàm.
Thiên Y.
Thiên Y bay trong bóng tối, ánh sáng thiêng liêng màu trắng tỏa ra quanh người.
Không kéo theo tỏa liên vàng kim ở phía sau như Truyền Pháp.
Chỉ bay tới bay lui, bấm ngón tay như đang tính toán điều gì đó.
Sau khi thành công phân biệt phương hướng lại vội vàng bay đi.
“Thiên Y cũng có thể thoát khỏi lực hấp dẫn của Tiên Khư?”
“Sao có thể được chứ?”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thiên Y, trong đầu Lý Phàm hiện lên một suy nghĩ.
Trong lúc kinh hãi nhanh chóng liếc nhìn Hàn Trung.
Thậm chí bắt đầu nghi ngờ đây có phải là âm mưu do Hàn Trung lập nên để đối phó hắn.
Tuy không rõ thực lực thật sự của Thiên Y nhưng trong lòng Lý Phàm trước nay vẫn không dám xem thường đối phương.
Cho dù hiện tại dưới Trường Sinh kỳ hắn được coi là bất bại, nhưng cũng không dám nói mình có thể sống sót trong tay Thiên Y.
Thân phận của Thiên Y vô cùng thần bí.
Có thể phân nhiệm vụ thông qua Thiên Huyền Kính.
Nhưng ngoại trừ nhiệm vụ Vân Thủy Đồ Lục kia ra, những lúc khác Lý Phàm ở trong luân hồi đều không tìm được dấu vết để lại có liên quan đến hắn trong Vạn Tiên Minh.
Giống như tuy hắn thuộc Vạn Tiên Minh nhưng khác với hoàn cảnh của những tu sĩ bình thường.
Càng giống với Đế Tam Mô đảm nhận loại chức vụ như khách khanh, ngày thường căn bản không lộ diện.
Mà năng lực của Thiên Y không thể coi thường.
‘Vọng Văn Vấn Thiết’ kia có thể thăm dò bí thuật bên trong tu sĩ, ngoại trừ Thiên Y ra, Lý Phàm chưa từng nhìn thấy nó trên người của các tu sĩ khác.
Nhưng cho dù đã dốc sức đánh giá cao tu vi thật sự của Thiên Y, Lý Phàm cũng không ngờ rằng Thiên Y lại có thể xem thường trói buộc của Tiên Khư giống với Truyền Pháp.
Rời khỏi Huyền Hoàng giới, du ngoạn trong chí ám tinh hải!
“Có thể làm được chuyện mà cường giả Trường Sinh kỳ không làm được...”
“Rốt cuộc...”
Trong lòng Lý Phàm kinh hãi không thôi.
Rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại.
“Không đúng. Điều này vẫn chưa thể chứng minh thực lực của Thiên Y đã vượt qua Trường Sinh kỳ.”
“Trường Sinh kỳ tuy mạnh nhưng cái giá phải trả của nó là bị ràng buộc rất sâu với Huyền Hoàng giới.”
“Trừ khi thực hiện siêu thoát giống như Truyền Pháp, nếu không cả đời này của bọn họ cũng không thể rời khỏi Huyền Hoàng giới.”
“Cho dù không có Tiên Khư cũng như thế.”
“Điều này không có nghĩa tu vi Trường Sinh kỳ không thể chống lại lực hút của Tiên Khư.”
“Mà Thiên Y này không chứng Trường Sinh có lẽ vì thế mà có thể rời khỏi Huyền Hoàng giới, ra vào tự do.”
Từ từ gỡ rối rõ ràng, tâm trạng của Lý Phàm mới dần bình tĩnh lại.
Còn Hàn Trung luôn thăm dò bằng lời nói và sắc mặt lại không thể quan sát được sự thay đổi trong lòng Lý Phàm.
Vẻ mặt của Lý Phàm từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi cũng không thể khiến hắn đoán ra được điều gì.
Lập tức có chút tiếc nuối kể tiếp: “Ngoại trừ những cảnh tượng ta vừa miêu tả ra thì ta không còn nhìn thấy thứ gì khác.”
“Ta không biết mình đã ở trong lớp bọc không khí vô hình đó bao lâu, phần lớn thời gian đều đối mặt với bóng tối.”
“Không phát điên vì điều đó, ta cũng khá khâm phục bản thân mình.”
“Hơn nữa, ta phát hiện ta ở trong bọc không khí đó thậm chí không có dấu hiệu già đi.”
“Vốn dĩ ta còn tưởng rằng nếu như mãi mãi chịu giày vò giam cầm như thế này, vậy không bằng ta tự kết liễu mình còn hơn.”
“Kết quả không lâu trước đây, không biết vì sao, dường như bọc không khí đó gặp phải điều gì đó.”
“Trong ngừng thu nhỏ trong lúc chấn động.”
“Ta còn tưởng rằng ta chết chắc.” Hàn Trung cảm thấy may mắn nói: “Không ngờ rằng trước khi bọt khi thu nhỏ hoàn toàn, bụp một tiếng ta lại quay về Huyền Hoàng giới.”
“Đương nhiên lúc ta nhìn thấy đồng bằng mênh mông vô tận thì không hề biết đấy chính là châu Cửu Sơn. Đến khi gặp được một nhóm tu sĩ Vạn Tiên Minh hỏi thăm thì mới rõ.”
Hàn Trung kể rõ đầu đuôi kỳ ngộ của mình ra.
Trong lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy Hàn Trung nói với giọng điệu tràn đầy kinh hãi: “Ngươi là...”
Nhưng không phải nói với mình.
Lý Phàm hoảng hốt quay đầu lại nhìn thấy một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong phòng không biết từ khi nào!
Chính là...
Thiên Y!
Bạn cần đăng nhập để bình luận