Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1042: Cục lừa dối thật giả

Trên bầu trời Uy Đô, Lý Phàm im lặng không nói gì.
Dựa theo ký ức của người phàm trong thành, phân thân của Thiên Huyền Kính đã biến mất vào ngày thứ hai sau khi xuất hiện dị động ở bốn châu.
Tìm kiếm một hồi, không tìm thấy bất cứ dấu vết của nào của đối phương.
Nheo mắt lại, Lý Phàm không bỏ cuộc, lại đi đến động thiên ẩn nấp mà hắn đã gặp Mặc Nho Bân trước đây.
Không có dấu vết có tu sĩ từng đến đây để tìm hiểu.
“Chắc không phải là...”
“Là Mặc Nho Bân và Thiên Huyền Kính trực tiếp chạy trốn đấy chứ?”
Trong đầu Lý Phàm đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
Ánh sáng xanh của Hóa Đạo Thạch lưu chuyển, Lý Phàm nhanh chóng xem lại từ đầu đến cuối kế hoạch một lượt.
Lần này, không đưa ra góc nhìn của chính mình. Mà là hoàn toàn quan sát từ góc nhìn của người ngoài cuộc.
Từ sớm nhất là giải cứu Mặc Nho Bân.
Sau đó là giả điên giả dại, giả làm Tôn Hưng Vượng để lấy lòng tin của Mặc Nho Bân.
Hai người lập kế hoạch, muốn lấy tin tức về Huyền Thiên Vương từ miệng Thiên Huyền Kính.
Mấy bước trước đó của kế hoạch dường như là rất thành công. Cho đến bước cuối cùng, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Từng cảnh tượng nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Lý Phàm.
Nhìn vào biểu diễn gần như hoàn hảo của mình, cùng với người phối hợp diễn với mình là Mặc Nho Bân. Vẻ mặt Lý Phàm căng lại.
Tuy trong lòng đã mơ hồ xác định rằng có thể mình, khả năng là đã bị Mặc Nho Bân dắt mũi.
Nhưng Lý Phàm vẫn giữ lại một chút ảo tưởng.
Trở lại Linh Mộc giới, mạnh tay cắt đứt nghiên cứu của Xảo Công cư sĩ, giao chiếc gương đồng cổ xưa mà Mặc Nho Bân đưa cho hắn ra.
“Giới... Giới khí?”
Sắc mặt Xảo Công cư sĩ đột nhiên trở nên hết sức kỳ quái.
Hắn lặng lẽ đánh giá ánh mắt của Lý Phàm, sau đó mới cẩn thận tổ chức lại ngôn ngữ: “Thứ chi mắt nhìn kém cỏi của ta, thứ này dường như là...”
“Dường như gì chứ, chẳng phải chỉ là một chiếc gương đồng bình thường nhất thôi sao? Ngươi nhìn lớp gỉ màu xanh đồng này đi, hay lắm, không biết là được đào ra từ đâu.” Cả đời này Phương Tái Tế chưa được chứng kiến uy thế Lý Phàm, cho nên hết sức to gan, nói thẳng.
“Ta hiểu rồi. Làm phiền Xảo Công đạo hữu rồi.” Trên mặt Lý Phàm không hề biểu hiện hỉ nộ, lắc mình biến mất trước mặt hai người.
“Làm cái gì vậy chứ, lãng phí thời gian của chúng ta…” Phương Tái Tế rất bất mãn đối với sự quấy rầy của Lý Phàm, hắn còn đang định phàn nàn thì đã bị Xảo Công cư sĩ trực tiếp cắt ngang.
“Ngươi bớt nói một chút đi. Tình như tâm tình của Thượng sứ không tốt lắm.” Xảo Công cư sĩ nhỏ giọng nói.

Trong mật thất dưới lòng đất của Linh Mộc giới.
Lý Phàm cầm chiếc gương nhỏ màu xanh đồng trong tay, biểu tình trên mặt hoàn toàn đông lại.
“Giới khí...”
“Thú vị.”
Bịch một tiếng, Lý Phàm dùng một chút lực bóp nát gương đồng thành từng mảnh.
“Luân hồi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác đùa bỡn.”
Chuyện đến nước này, cho dù Lý Phàm không muốn thừa nhận, thì cũng không thể nào phủ nhận sự thật này.
Có lẽ ngay từ đầu Mặc Nho Bân đã không coi danh phận Huyền Thiên giáo Pháp vương là thật. Chẳng qua là trong quá trình tiếp xúc, hắn phát hiện ra thực lực của Lý Phàm có lẽ là có giá trị lợi dụng. Cho nên mới hư tình giả ý để sử dụng sức mạnh của Lý Phàm giải phóng Thiên Huyền Kính.
Khổ thân Lý Phàm vẫn cho rằng mình diễn rất giống.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, đúng là có rất nhiều sơ hở, cũng không thể giải thích bằng việc phát điên do công pháp gây ra.
Ví dụ, ngoài khả năng nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, cho dù là cách nói chuyện hay là phong cách làm việc Lý Phàm hoàn toàn khác với Tôn Hưng Vượng thật.
Ví dụ như Lý Phàm đã thể hiện khả năng trận pháp đáng kinh ngạc ở nhiều thời điểm quan trọng.
Rồi vi dụ như…
“Có lẽ là do tiếp xúc với phân thân Thiên Huyền Kính, cuối cùng dẫn đến việc ta bị bại lộ.’.
Dù sao thì Huyền Thiên Bảo Kính cũng trấn bảo chi khí của Huyền Thiên giáo năm đó, thân là nhân vật quan trọng nhất trong giáo, Thập Nhị Pháp Vương không thể nào không quen thuộc với Huyền Thiên Bảo Kính.
“Đây là hai nhân vật của Huyền Thiên giáo liên thủ lừa gạt một người ngoài như ta.”
“Tốt lắm. Không hổ danh là thiên kiêu được Huyền Thiên Vương lựa chọn để gánh vác trách nhiệm chung tay cứu thế giới...”
“Tốt lắm!”
Lý Phàm cũng không thẹn quá hóa giận vì bản thân bị lừa.
Mà lại đột nhiên bật cười ha ha.
Bởi vì cuối cùng hắn cũng đã cảm thấy thực sự thú vị.
Quá trình luân hồi không ngừng trong quá khứ đã khiến thái độ của Lý Phàm đối với các sinh linh trong Huyền Hoàng giới ngày càng trở nên lãnh đạm.
Coi bọn họ như những NPC có thể được thiết lập lại và làm mới liên tục trong trò chơi.
Sau khi nắm giữ đủ thông tin, thậm chí còn có thể dự đoán được phản ứng tiếp theo của bọn họ sau khi nghe một câu nào đó.
Cho dù có như Thiên Y, truyền pháp, tiên nhân Tiên Khư, Vô Diện Chân Tiên...
Lý Phàm cũng chỉ coi bọn họ là những con boss mạnh hơn một chút mà thôi.
Nhưng thực tế rốt cuộc cũng không phải là một trò chơi.
Giống như lúc trước khi Thiên Y đột nhiên đọc tâm, Huyền Thiên pháp vương Mặc Nho Bân cũng dạy cho Lý Phàm một bài học.
Tu sĩ Huyền Hoàng giới cũng không dễ bị lừa như vậy!
Bởi vì bọn họ là những sinh linh đang sống thật sự!
“Không sao cả. Ngươi có thể lừa gạt ta một kiếp, nhưng còn có thể lừa gạt ta đời đời kiếp kiếp sao?”
Cũng không chán nản vì thất bại, trong mắt Lý Phàm lóe lên, nóng lòng muốn thử.
“Hơn nữa, đời này chúng ta còn chưa xong đâu!”
Lạnh lùng hừ một tiếng, Lý Phàm nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ biện pháp đối phó.
Điều đầu tiên cần làm rõ, rốt cuộc thì ngày hôm đó chuyện gì đã xảy ra trong tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Cho dù đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, nó vẫn là một bí ẩn bị phong tỏa nghiêm khắc.
Mà không có truyền pháp giả làm nội ứng, Lý Phàm cũng trở lại trạng thái không biết gì trước đây.
Hoàn toàn không biết gì về hướng đi, tin tức của cao tầng Vạn Tiên Minh.
“Xem ra có một số con đường nhất định phải nằm trong tay mình. Dựa vào người khác vẫn chưa được.”
“Vẫn cần phải có truyền pháp giả thuộc về mình…”
“Nhưng mà cũng may là kiếp này đã thu thập nhiều tin tức. Sau này có thể bắt đầu thử nghiệm từng bước.”
Sau khi trải nghiệm sâu sắc lợi ích của nội ứng truyền pháp giả, đương nhiên Lý Phàm sẽ không từ bỏ.
Nhưng mà đó cũng là chuyện sau này của kiếp này.
Hiện tại, thực sự không có cách nào để hỏi thăm thêm tin tức được. Vì vậy Lý Phàm lựa chọn phương pháp hay dùng nhất.
Một chữ thôi, đợi!
Rất nhiều bí mật, theo thời gian trôi qua, cũng không còn là bí mật nữa.
Tuy hiện tại là cực kỳ tuyệt mật không thể tìm ra, nhưng sau một thời gian thì sẽ không nhất định là như vậy nữa.
Mức độ bảo mật càng ngày càng thấp, hơn nữa thêm thần lực của Vô Ưu Thiên Tôn.
Lý Phàm tin rằng chỉ cần trả đủ tiền, thì nhất định có thể thăm dò được chân tướng của sự việc từ trên người những người đã đích thân trải qua vụ việc.
Mà tất cả những gì hắn cần làm là kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng trong lúc chờ đợi, Lý Phàm cũng không nhàn rỗi.
Rất nhiều thứ trong thế giới Linh Mộc đang diễn ra từng bước một, nhưng truyền bá của Vạn Giới Liên Hợp Hội, đạo thống của Vô Diện Chân Tiên đã bị bỏ dở.
Trước khi tìm thấy Mặc Nho Bân và Thiên Huyền Kính, tốt hơn hết là phải giữ vững cảnh giác.
Tuy vẫn chưa rõ ngày hôm đó tổng bộ Vạn Tiên Minh đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Phàm khi xem xét dấu hiệu mất tích của cả nhà Sóc Phong từ Lục Khê Thiền, hiển niên là Vạn Tiên Minh cũng đã ra tay thanh toán những kẻ có khả năng đã phản bội.
Rất nhiều cứ như vậy mà biến mất không lý do.
Lý Phàm đã bí mật thu thập tên của những người mất tích này.
Đồng thời luôn hỏi những người có khả năng là đã trải nghiệm sự việc ngày hôm đó.
Năm năm sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận