Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 989: Kẻ thành tâm cầu đạo

Suy luận theo tin tức trước mắt đã biết, lực nguyện vọng màu vàng cũng chính là quỳnh tương vạn linh, là dấu vết Vô Diện Chân Tiên lưu lại khi tìm kiếm đại đạo.
Cái gọi là con người sinh ra đã có dục vọng, truy cầu đại đạo, đến chết không ngừng.
Lực nguyện vọng màu vàng mà kiếp thân của Lý Phàm hút lấy trước đó là năng lượng thuần túy, không có tín niệm “truy cầu đại đạo” ở trong.
Nhưng trong lực nguyện vọng màu vàng Đạo Huyền Tử tặng lại lúc này, Lý Phàm lại cảm nhận được một lòng ham muốn cầu đạo cực kỳ nhỏ.
Dù nó đã trải qua sự loại bỏ của tượng đá, bị rút bớt phần lớn. Nhưng phần còn sót lại bên trong tất cả lực nguyện vọng màu vàng lại giống như trăng sáng nhô cao, cực kỳ dễ thấy. Đến nỗi Lý Phàm chỉ trong nháy mắt đã phát hiện rõ được.
“Cầu đạo thành tâm, đắc đạo bất diệt. Không hổ là tên vì thăng cấp công pháp mà quyết sống chết với huynh đệ, một đường truy sát vào tận trong vùng đất Tiên Tuyệt.”
“Bên ngoài thoạt nhìn thoải mái như thế, thực tế lòng cầu đạo trong tâm lại cực kỳ kiên định.”
Ham muốn cầu đạo bên trong lực nguyện vọng màu vàng chỉ tồn tại trong chốc lát rồi biến mất không thấy gì nữa.
Lý Phàm giống như bị mất một loại bảo bối, trong lòng lập tức trở nên trống rỗng.
Tuy nhiên sau khi Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú tự động vận hành, luồng cảm giác mất mát tự dưng đến này rất nhanh đã bị nghiền nát.
“Có được Thương Hải Châu, tương lai kiếp này của Đạo Huyền Tử có triển vọng. Tuy Khấu Hồng biết được tin tức của Địa chi kỳ khác, ‘Thập Vạn Đại Sơn Đỉnh’ nhưng vẫn không gấp gáp đi tìm. Mà hắn kiên nhẫn làm bạn với Đạo Huyền Tử thăng cấp Trúc Cơ. Đôi huynh đệ này quả thật có vài phần tình nghĩa.”
“Có lẽ sau này có thể quan tâm bọn họ một chút… “.
Khúc nhạc dạo ngắn kết thúc, lực chú ý của Lý Phàm lại dồn về biển trúc của châu Thiên Quyền trước mắt.
Trong sự lặng yên không một tiếng động, ba người Lâm Linh lẻn vào biển trúc dưới sự yểm trợ của Lý Phàm và Mặc Nho Bân. Sau đó bọn họ bố trí trận pháp mai phục.
Chỉ chờ Huyền Tố Thường mắc câu.
Lúc kẻ dịch đến, trong mọi người cũng chỉ có Lâm Linh nhìn qua hơi khẩn trương. Thiên Dương chất phác, Bách Hoa đạo nhân dù sao cũng là tu sĩ trường sinh sống sót sau đại kiếp thượng cổ, hiểu biết sâu rộng. Về phần Lý Phàm và Mặc Nho Bân, hai người này đã coi vị Phi Tuyết Tiên Tôn này là vật trong lòng bàn tay.
Thời gian chậm rãi trôi, không lâu sau đó...
Hai luồng ánh sáng đỏ một trước một sau, phá không mà đến, hạ xuống bên ngoài biển trúc.
trận pháp phòng hộ của biển trúc mở, mười tám vị nữ tu mặc váy dài màu đỏ xếp thành hai hàng, theo thứ tự ra nghênh đón.
Mà hai thân hình kia căn bản cũng không liếc các nàng nổi một cái, bọn họ lập tức đi vào động phủ Trúc Hải.
“Hửm? Lục Khê Thiền? Sao nàng cũng đến đây?” Mặc Nho Bân hơi kinh ngạc, nhưng không kinh hoảng.
Tuy nhiên hắn vẫn liếc mắt nhìn Lý Phàm, hỏi ý kiến: “Có nắm chắc không?”
Nói xong, hắn truyền tư liệu đại khái liên quan đến Lục Khê Thiền đến.
Lục Khê Thiền theo học thủ tịch trận pháp Sách Trận đường đời trước, Lục Hạ.
Lý lịch cả đời bình thường, thuận buồm xuôi gió tiếp nhận chức vụ của sư phụ nàng.
Nhưng có thể biểu hiện gió êm sóng lặng, không dậy sóng từ đầu đến cuối trong toàn bộ quá trình thừa kế quyền lực đã đủ chứng minh điểm hơn người của Lục Khê Thiền.
Hai mắt Lý Phàm híp lại, khẽ gật đầu: “Không đủ gây sợ. Bắt một tên Hợp Đạo là bắt, hai tên Hợp Đạo vẫn là bắt, không có gì khác biệt.”
“Tuy nhiên dù sao Lục Khê Thiền cũng là thủ tịch trận pháp của Vạn Tiên Minh, nói không chừng trận pháp bắt giữ ta thôi diễn từ ‘Trận miện Vô Sinh’ ngươi cho ta sẽ có nguy cơ bị phá vỡ. Đến lúc đó nếu có thêm viện binh trợ giúp, vậy thì không ổn.”
“Hy vọng ‘Trận miện Vô Sinh’ này đáng tin một chút.”
Lý Phàm chợt chuyển hướng nói.
Đương nhiên đây là lời nói lừa gạt Mặc Nho Bân, trận pháp mai phục đang bố trí trong biển trúc giờ lúc này, mức độ phức tạp còn cao hơn hai đại trận pháp Thiên Huyền Tỏa Linh và Huyền Thiên Phong Linh, đi đầu ít nhất một thế hệ.
Tuy khả năng trận đạo của Lục Khê Thiền đứng đầu Sách Trận đường, nhưng chắc chắn nàng không thể phá trận trong thời gian ngắn.
Điều này đã có thể thấy được khi nàng bước vào trận nhưng lại hồ đồ như không có chuyện gì, không phát hiện được trận pháp hung hiểm đang giấu giếm.
Nói như vậy chẳng qua để che giấu lai lịch trận pháp này.
Mặc Nho Bân cũng không nghi ngờ, hắn trầm ngâm một lát, nói: “Dù có phá trận thì vẫn cần thời gian, tốc chiến tốc thắng, trước khi nàng tìm thấy sơ hở trong trận pháp thì tóm lấy là được.”
Như vậy, trước mặt vị tu sĩ Mặc Nho Bân phụ thân dường như trống rỗng xuất hiện một đường kẻ xám giống như mặt kính.
Ánh sáng chớp động, chỉ một lúc sau, một vị tu sĩ khác ngoại hình giống y hệt bất ngờ xuất hiện.
Sau đó mặt kính không ngừng hiện lên, hai thành bốn, bốn thành tám rồi mới dừng lại.
Từ đầu đến cuối không hề có dao động khí tức.
Ba người Lâm Linh thấy một màn này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Mà Lý Phàm cảm nhận tám người trước mắt, mỗi một tên rõ ràng đều là tu sĩ nhưng căn bản không thể tìm được điểm khác nhau.
“Lúc khai chiến, ta sẽ tận sức mượn trợ lực của những thân thể này.”
“Tuy nhiên không thể kéo dài…”
Mặc Nho Bân truyền âm nói.
Sau khi hai người Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền tiến vào biển trúc đã ngủ lại bên trong một trúc lâu. Để không đánh rắn động cỏ, đám người Lý Phàm cũng không có nhìn trộm. Chỉ bảo đản các nàng ở trong đó, chờ Sóc Phong đến.
Mà Sóc Phong cũng rất chu đáo không để mọi người chờ lâu.
Khi trong biển trúc có bông tuyết đỏ tươi chậm rãi rơi xuống, thân hình Sóc Phong thân ảnh cũng dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
Sóc Phong nhìn thoáng qua trúc lâu cách đó không xa, trên mặt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng.
Tuy nhiên đến cùng vẫn không dám tỏ thái độ trước mặt mẫu thân mình, hắn hít sâu, sắc mặt lần nữa trở nên bình tĩnh như nước.
Hắn chậm rãi đi đến trước trúc lâu.
“Mẫu thân đại nhân...” Sóc Phong chậm rãi mở miệng nói.
“Ha ha ha, Phong nhi đã về nhà. Mau vào đi, Lục di của ngươi cũng đang ở đây.” Âm thanh mang theo ý cười của Huyền Tố Thường truyền ra từ trúc lâu.
Nghe không giống người đã làm mẹ, ngược lại giống như âm thanh tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi.
Sóc Phong đẩy cửa trúc lâu, tiến vào trong.
Ánh mắt của Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền lập tức tụ lại trên người Sóc Phong.
Nhưng vào lúc này...
Một âm thanh chói tai như sấm sét, vang vọng khắp biển trúc.
“Sóc huynh yên tâm, tiểu đệ ta tất nhiên sẽ giúp ngươi thuyết phục lệnh đường, trả lại tự do cho ngươi!”
Lời nói của Lý Phàm vừa ra, không chỉ ba người Sóc Phong, Huyền Tố Thường nôn nao.
Ngay cả đám người Mặc Nho Bân, Lâm Linh cũng nhất thời không bắt kịp.
“Ra tay!” Cũng may Lý Phàm rất nhanh đã truyền âm đến.
Ba người Lâm Linh nhanh chóng trở về vị trí cũ, đại trận được bày từ bốn bị Hợp Đạo đã xong trong phút chốc.
Mà Mặc Nho Bân cũng không nương tay, tám bộ thân thể giống nhau như đúc ầm ầm nổ tung.
Từ mỗi một bộ thân thể, một thân hình màu đen mơ hồ không rõ phóng ra.
Sau đó bóng ma mở rộng, trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn bộ biển trúc.
“Ha ha, hiện tại Phong nhi thật có tiền đồ…” Lúc ban đầy, Huyền Tố Thường sau khi sửng sốt một chút thì vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.
Nàng còn tưởng Sóc Phong khuấy đống đám hồ bằng cẩu hữu, muốn phản kháng.
Dù sao trước đâu hắn quả thực đã làm chuyện này.
Tuy nhiên sau khi trận pháp khởi động, bóng ma che lấp mặt trời. Huyền Tố Thường lập tức biến sắc, nàng đã biết uy thế phục kích cỡ này không phải thứ Sóc Phong có thể chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận