Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 249: Con gái Hà Hân Hân

Tiểu mập mạp Diệp Phi Bằng vô cớ mất tích khiến cho mọi người đến từ Ly giới trên hoang đảo, vốn vì tu vi tăng tiến mạnh mà có chút đắc chí, nay phải bớt phóng túng hơn rất nhiều.
Bọn họ nghiêm khắc tuân theo chỉ dẫn của “tiền bối đầu lâu”, âm thầm tu hành, khiêm tốn phát triển.
Trong khi đó, Trương Chí Lương bên kia thì lại hơi bất thường, không có bất cứ tin tức gì về việc ông ta thăng cấp Hoá Thần được truyền ra. Cứ như thể chẳng có việc gì phát sinh vậy, ông ta vẫn biểu hiện bình thường như trước kia, là một đại sư trận pháp toàn tâm trầm mê nghiên cứu trận đạo.
Nhưng Lý Phàm biết, ông ta chắc chắn đang âm thầm chuẩn bị cho mưu đồ nào đó.
Kiếp này, Trương Chí Lương có thể sống sót trở về từ đại chiến thảm khốc ở Thiên Vận châu, ông ta không những có được cơ hội đột phá mà còn thay đổi cả tâm tính lẫn quan niệm, dường như đã trở thành một con người khác vậy.
Bản thân Trương Chí Lương cũng không hề che giấu điều này. Vì vậy, Lý Phàm, vốn từng tiếp xúc nhiều với Trương Trí Lương trước kia, nhạy bén phát giác ra sự thay đổi này.
Trong Thiên Huyền kính, nhưng nguyên vật liệu chế tạo trận miện gần đây đều ít nhiều tăng giá.
Từ khía cạnh này, có thể xác định rằng Trương Chí Lương đang âm thầm chuẩn bị cho việc gì đó.
“Mình nhớ là trong năm nay, hai vị Hoá Thần tiên quân, Lan Thương và Hạo Hiên sẽ đại chiến một trận ở ngay Tùng Vân Hải.
“Chỉ cần xem lúc đó Tử Vân tiên quân có nhúng tay vào hay không là sẽ biết Trương Chí Lương có tiết lộ tin tức Xích Viêm nấu biển ra ngoài chưa.”
“Mọi sự vật và sự việc đều có liên kết với nhau, chỉ cần mò thật kỹ thì đến thầy bói mù cũng có thể rờ được toàn bộ con voi.”
“Dù hàng ngày mình đều ngồi trong Thiên Huyền kính nhưng lại có Vô Tướng Sát Cơ thắp sáng tầm mắt, cộng thêm những tiểu tiết mà người thường khó lòng nhận biết này và so sánh với những điều mắt thấy tai nghe trong kiếp trước, mình cũng có thể làm được việc chân không ra cửa mà rõ chuyện thiên hạ.”
Nghĩ đến đây, trong thâm tâm, Lý Phàm cảm thấy âm thầm thích thú.
Tuy nhiên, không bao lâu sau khi ôm tâm tình phấn khởi này đi bế quan khổ tu, Lý Phàm chợt hoảng hồn, lập tức ngừng tu luyện.
Bởi vì, hắn phát hiện, tia Vô Tướng Sát Cơ mà mình dùng để theo dõi Hà Chính Hạo thế mà lại mất đi hiệu lực.
Mặc dù tác dụng định vị vẫn còn, nhưng lại không thể quan sát được cảnh tượng bên kia, thậm chí ngay cả vị trí chính xác cũng không xác định được.
Vô Tướng Sát Cơ là thuật thiên thám địa thính, mượn thiên mệnh mà dùng. Qua nhiều lần luân hồi, tuy không phải không có trường hợp nó mất hiệu lực nhưng đó là trường hợp cực kỳ hi hữu, ví dụ như lần trước là vụ Thanh Ngưu kéo xe, Vô Tướng Sát Cơ bị thư phòng của Phu Tử nọ ngăn cách.
Thế nhưng, đấy là quỷ dị thượng cổ có thể đánh một trận với Thiên Y, thực lực chí ít cũng trên Hợp Đạo. Còn Hà Chính Hạo thì đến Kim Đan cũng chưa đột phá, sao có thể che chắn Vô Tướng Sát Cơ của Lý Phàm?
Chuyện gì đã xảy ra?
Lý Phàm vẫn luôn rất coi trọng Hà Chính Hạo, y vốn là “thuộc hạ” duy nhất mà Lý Phàm đích thân thu phục trong kiếp này. Lý Phàm còn định chuẩn bị tìm cớ mang y cùng thoát khỏi Tùng Vân Hải trước khi sự kiện Xích Viêm nấu biển xảy ra, cứu cái mạng nhỏ của y, với điều kiện tiên quyết là y không được thoát khỏi sự kiểm soát của Lý Phàm.
Sau một hồi trầm ngâm, Lý Phàm lấy linh phù truyền tin ra, gửi tin nhắn cho Hà Chính Hạo.
“Hà đồng đạo, tình huống gần đây thế nào? ".
Lâu sau, chẳng có trả lời. Lý Phàm chau mày.
“Hà đạo hữu, hiện tại ngươi đang ở chỗ nào vậy? ".
Chờ thêm một hồi vẫn không thấy y hồi âm, Lý Phàm sờ sờ cằm rồi đứng dậy rời khỏi Thiên Huyền kính, đi thẳng một mạch đến quảng trường Truyền Pháp.
Khi Lý Phàm sắp đến truyền tống trận đi Lưu Ly đảo, Hà Chính Hạo mới chậm chạp trả lời: “Ủa, Lý Phàm đạo hữu tìm ta có việc gì không? Ta mà có đi đâu cơ chứ, tất nhiên vẫn luôn ở Lưu Ly đảo.”
Lý Phàm hơi khựng bước: “Hề hề, đã lâu không gặp đạo hữu, vừa hay định tìm ngươi hàn huyên.”
Hà Chính Hạo lập tức hồi âm bằng giọng hơi hoảng loạn:
“Hay là vài ngày nữa có được không? Ta đang có bạn đến thăm, không tiện lắm… ".
Lý Phàm mỉm cười, phớt lờ đề nghị của Hà Chính Hạo, trực tiếp khởi động truyền tống trận.
Hắn muốn xem thử Hà Chính Hạo dùng phương pháp gì để che đậy cảm ứng của Vô Tướng Sát Cơ.
Một lúc sau, Lý Phàm đã gặp được Hà Chính Hạo đang mang bộ mặt có vẻ ngượng ngùng lẫn ăn năn hối lỗi.
Tuy nhiên, lực chú ý của hắn hiện giờ lại tập trung lên một người khác cũng đang ở đây, một thiếu nữ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi có thân hình cao gầy, dung mạo thanh lệ.
Lúc này, nàng cũng đang dò xét Lý Phàm, người vừa bất ngờ xuất hiện, ánh mắt tràn ngập hiếu kì.
“Đây là?”
“Đây là?”
Lý Phàm và thiếu nữ không hẹn mà đồng thanh. Hà Chính Hạo ho nhẹ, lẳng lặng đứng che trước mặt thiếu nữ, ngăn cản ánh mắt của Lý Phàm:
“Ha ha ha, đạo hữu thật là quyết định nhanh chóng, nói là tới liền á!”
“Để ta giới thiệu, đây là tiểu nữ, Hà Hân Hân. ".
“Hân Hân, vị này là Lý Phàm đạo hữu, hảo hữu chí giao của phụ thân.”
Hà Chính Hạo che giấu sự ngượng ngùng của mình rất tốt, giới thiệu hai người với nhau.
Ánh mắt của Lý Phàm nhìn thoáng qua Hà Hân Hân, toát ra một tia kỳ dị. Vị thiếu nữ này có tuổi tác không lớn, thiên phú cũng không tầm thường chút nào, nhỏ tuổi như vậy mà đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Nếu lịch sử vẫn tiến triển theo quỹ đạo vốn có, giả sử Hà Chính Hạo không được Lý Phàm “tài trợ” cho công pháp “Sơn Hà Ẩn Long Công” thì e rằng tu vi của nàng còn cao hơn cả phụ thân!
Thiên phú cao hơn nhưng lại không sống cùng phụ thân… Lý Phàm lập tức “thấu hiểu”.
“Bản lĩnh bám váy đàn bà của Hà đạo hữu không tệ nha. Thế nhưng sao lại chạy đến Tùng Vân Hải này một mình? Chẳng lẽ già rồi, người ta không “xài” nữa?”
Lý Phàm suy diễn ác ý.
Bên cạnh, thấy Lý Phàm cứ nhìn chằm chằm vào nữ nhi của mình, Hà Chính Hạo cũng hơi hoảng, bèn tìm cách dời sự chú ý của Lý Phàm: “Ha ha ha, mời đạo hữu an toạ.”
Y liên tục mời Lý Phàm đi vào lương đình trên đỉnh núi mà ngồi.
“Hà đạo hữu, ngươi đúng là xem ta như người ngoài nha. Sao trước giờ không nói cho ta biết ngươi có con gái?” Lý Phàm nhấp một ngụm trà, cố ý nói chầm chậm như vậy.
Quả nhiên, nghe Lý Phàm nói thế, Hà Hân Hân lập tức trở nên không vui, cũng chẳng nói gì mà dùng đôi mắt xinh đẹp giận dỗi nhìn Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo thầm than khổ, vội vàng giải thích: "Đạo hữu thật là quý nhân hay quên chuyện mà! Lần trước chẳng phải ta còn nói, muốn tiểu nữ…”
Vừa nói nửa lời, Hà Chính Hạo bất giác cảm thấy có chút không đúng, vội vã ngừng lại, cảm nhận được ánh mắt đầy nghi ngờ của Hà Hân Hân đang nhìn mình.
Suy nghĩ của Hà Chính Hạo trở nên hoảng loạn, y há miệng muốn nói gì đó nhưng lại nhất thời chẳng biết phải giải thích thế nào.
May là Lý Phàm lập tức giải vây giúp y: “Ha ha, ngươi nhắc vậy làm ta mới sực nhớ. Lúc trước ngươi còn tranh cãi, yêu cầu ta chuẩn bị lễ vật gặp mặt cho con gái kia mà.”
Lý Phàm vỗ trán, làm bộ như vừa mới nhớ ra.
“Lần đầu gặp mặt, phụ thân của cháu vậy mà không đánh tiếng trước, làm ta chưa kịp chuẩn bị. Hay là tặng đỡ một món đồ chơi nhỏ vậy.”
Đang nói, Lý Phàm lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây cờ cao bằng nửa thân người, đưa qua. Hà Hân Hân nhận lấy rồi ngắm nghía, phía trên lá cờ hai màu vàng đen đan xen này có hai chữ “Vạn Tiên”.
Chính là Vạn Tiên Trận Kỳ mà Lý Phàm từng dùng trong kiếp trước, có điều, đây là vật kiếp này hắn mới mua dùng để phòng hờ, có giá một vạn điểm cống hiến.
“Nữ nhi ra đường, dù sao vẫn phải chú ý an toàn. Bộ trận kỳ này tặng cho cháu phòng thân.”
Lý Phàm thấm nhuần đạo lý có qua có lại, phớt lờ ánh mắt lo âu của Hà Chính Hạo, cười xã giao nói với Hà Hân Hân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận