Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 323: Trốn xa thử thần thông

Tiết Mạc dường như vẫn chưa tỉnh táo lại, có chút đắn đo: "Vãn bối…”
Kỷ Hoành Đạo chau mày: “Hửm?”
Tiết Mạc run nhẹ, vội vã trả lời: “Xin tuân theo phân phó của tiền bối.”
Kỷ Hoành Đạo chầm chậm gật đầu, chỉ là ánh nhìn của ông ta với Tiết Mạc không còn vẻ hiền hoà như với Lý Phàm.
“Phải hơn một năm nữa thì kế hoạch xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận của mỗi châu thành mới chính thức được triển khai.”
"Tuy có một số động thiên đã bắt đầu bố trận, nhưng vì công bằng, phải chờ một năm sau, ta mới có thể xin phép điều các ngươi vào động thiên để bắt đầu cuộc so tài.”
"Điều này ta cần phải nói trước cho các ngươi hiểu.”
Kỷ Hoành Đạo nhớ ra gì đó, lại bổ sung: “Trong thời gian một năm này, ta sẽ không quản thúc các ngươi.”
"Muốn đi đâu thì cứ đi.”
"Thiên Vũ bốn châu có rất nhiều cảnh sắc đặc biệt, tu sĩ chúng ta đến tham quan chẳng những có thể tăng trưởng tu vi mà còn rất có lợi cho trình độ kỹ nghệ của bản thân.”
“Trong khoảng thời gian ở Thiên Vũ châu này, người vẫn chưa có cơ hội đi tham quan, đúng chứ? Vừa hay nhân cơ hội này đi dạo xung quanh đi.”
"Chỉ cần khi nhận được tin của ta thì lập tức trở về là được.”
Kỷ Hoành Đạo cười cười đề nghị.
Thấy Lý Phàm như có lời muốn nói, ông ta lại cười mà giải thích: “Không cần lo lắng, hiện giờ chuyện ngoài ý muốn như bọn Đạm Đài Thao không có khả năng xảy ra nữa đâu.”
Lý Phàm thầm rục rịch, không nhiều lời nữa.
"Như vậy, thật cảm tạ tiền bối !”
"Được rồi, bọn ngươi trở về đi! Cứ ở chung với đám hậu bối các ngươi thật khiến lão già ta đây mệt mỏi." Sau khi căn dặn rõ ràng, Kỷ Hoành Đạo để bọn họ rời đi.
Lý Phàm với Tiết Mạc hành lễ, sau đó, cả hai đều rời khỏi biệt viện Hoàn Vũ.
"Lý… đạo hữu, không biết ngươi có kế hoạch gì cho một năm nay chưa?” Tiết Mạc hơi ngập ngừng hỏi Lý Phàm.
"Ha ha, Tiết đạo hữu không cần hồi hộp." Lý Phàm tỏ vẻ thân thiện nhìn Tiết Mạc, đáp lời: “Một năm, dài thì không dài, ngắn cũng không ngắn.”
"Nếu bế quan thì chỉ cần chớp mắt là đã trôi qua, nhưng nếu đi vòng quanh thăm thú thì đã có thể đi giáp cả bốn châu Thiên Vũ rồi.”
"Tu hành không cần phải gấp gáp. Ngược lại, gặp được cơ hội như thế này, ta đây định nghe theo gợi ý của Kỷ tiền bối, tham quan các châu thành gần đây một chút.”
"Còn Tiết đạo hữu thì sao? Ta thấy khí tức đạo hữu sôi trào chuyển động, có hiện tượng như sắp đột phá?" Lý Phàm hỏi ngược Tiết Mạc.
Tiết Mạc bị bất ngờ: “Ánh mắt đạo hữu thật tốt, vậy mà cũng bị ngươi nhận ra. Không giấu đạo hữu, tuy khoảng thời gian bế quan gần đây có chút khổ cực, nhưng tâm ta lại có linh cảm rằng bình cảnh vốn khốn chặt ta tại Trúc Cơ đã tự tiêu tan, giờ đây, ta lúc nào cũng đều có thể đột phá lên Kim Đan.”
"Vậy chúc mừng đạo hữu rồi!" Lý Phàm tỏ ra hết sức vui vẻ.
Có lẽ cảm thấy cảnh ngộ của hai người khá giống nhau, đều là tu sĩ còn sót lại của Tùng Vân Hải, hoặc cũng có thể là do Tiết Mạc không giỏi ăn nói giao tiếp nên cô độc quá lâu.
Lúc này, y cứ như cái hộp tâm sự bị khóa kín từ lâu bất ngờ được mở ra, trút hết những lời than thở cho Lý Phàm.
"Ôi, đạo hữu biết không, nếu như vẫn ở Tùng Vân Hải, có thể kết thành Kim Đan ở tuổi bốn mươi mấy là ta đã vô cùng mãn nguyện rồi.”
"Nhưng sau khi tới Thiên Vũ châu này, gặp gỡ vô số tuấn kiệt, đa số bọn họ đều kết thành Kim Đan bằng hai, thậm chí là ba pháp.”
"So với bọn họ, ta thật không cam lòng dùng đơn pháp để kết đan.”
"Thế nhưng, thời gian dành cho ta chỉ còn có một năm, một năm mà thôi, muốn ngộ thêm một pháp nữa để kết đan thì quả thật quá khó đối với ta.”
Nói đến đây, khuôn mặt của Tiết Mạc hiện lên nét bâng khuâng.
Ngược lại, Lý Phàm nở một nụ cười: "Ha ha, thì ra đạo hữu vì chuyện này mà ưu tư.”
"Ta có một cách giúp đạo hữu vượt qua khó khăn này, không biết là đạo hữu có nguyện ý thử không?”
Tiết Mạc hơi ngẩn người, sau đó lại vô cùng mừng rỡ: “Mong được đạo hữu chỉ giáo!”
Lý Phàm cũng không úp mở, chậm rãi mà nói: "Đạo hữu có biết ở Thiên Vận châu sát bên, có một kỳ quan với tên gọi là “Phàm Nhân Hoá Thần Bích” không?”
"Phàm nhân… hóa thần?" Tiết Mạc sáng mắt, lắc đầu đợi hắn nói tiếp.
"Bích hoạ ở nơi này ghi lại cảnh tượng ở thời thượng cổ, có phàm nhân hóa thần, một bước lên trời.”
Mỗi lần kỳ cảnh xuất hiện lại, nó sẽ dẫn đến sự cộng hưởng của pháp tắc thiên địa, kèm theo đó là vô số những dị tượng kinh người.”
"Không lâu trước đây, có tu sĩ tham ngộ được đại đạo ở đó, cuối cùng trở thành tu sĩ ngũ pháp Kim Đan!”
“Ta thấy tư chất và ngộ tính của đạo hữu đều rất phi phàm, sao ngươi không đi thử thử vận khí xem?”
Khuôn mặt của Tiết Mạc đầy vẻ hưng phấn:
“Thế mà lại có kỳ quan như vậy?”
"Thật là trời giúp ta mà!”
"Thiên Vận châu, ta đi ngay đây!”
Đi được vài bước, y mới sực nhớ ra gì đó, quay người lại hỏi với vẻ ngại ngùng: “Lý Phàm đạo hữu, hay là ngươi đi cùng ta đi?”
“Ta đã có kế hoạch riêng, đạo hữu không cần lo cho ta, cứ đi đi!”
Tiết Mạc hành lễ, trang trọng nói: “Không cần biết chuyến đi này có thu hoạch được gì không, nhưng Tiết Mạc ta đây quyết không quên ân chỉ điểm của đạo hữu.”
"Khà khà, chỉ cần câu nói này của ngươi là đủ rồi." Lý Phàm thầm nghĩ vậy.
Khoát khoát tay như không hề để tâm, Lý Phàm nói: “Chỉ là thuận miệng mà thôi, đạo hữu không cần phải để bụng.”
Tuy nhiên, vẻ mặt của Tiết Mạc cho thấy y đã khắc ghi “ân đức” của một lời này rồi.
"Thời nay khó mà thấy được người vừa thật thà lại vừa có tư chất không tệ như vậy nha." Lý Phàm cảm khái nhìn Tiết Mạc đi xa.
"Tạm xem như nửa hạt giống vậy, ít còn hơn không.”
Sau khi Tiết Mạc rời khỏi Thiên Vũ thành, Lý Phàm thông qua truyền tống trận đến Lương Cừ thành nằm sát biên giới của Thiên Vũ châu.
Trước kia, hắn từng tìm hiểu qua, trong Thiên Vũ châu, chỉ có vùng này và lân cận là khá hoang vu, có ít người qua lại.
Lý Phàm ẩn thân, bay sát mặt đất hai ngày mới tìm thấy một nơi thích hợp để trú thân.
Bên dưới một khe núi sau không thấy đáy, như thường lệ, Lý Phàm đào một mật đạo vào sâu trong thân núi rồi bịt chặt lối vào.
Lần này, sở dĩ Lý Phàm quyết định bế quan bên ngoài là vì muốn thoát khỏi sự giám sát của Thiên Huyền Kính để thử nghiệm thần thông do chính mình thôi diễn ra.
“Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm”.
Khá lâu sau, sau vô số lần diễn luyện trong tâm trí, Lý Phàm mở mắt ra.
"Ngũ Hành làm nền móng." Lý Phàm mặc niệm.
Kim Đan lập tức vận chuyển lực lượng, ngũ hành tương sinh tạo nên nguồn lực mạnh mẽ bất tận tuôn ra từ đan điền.
"Thiên Sát, Mặc Sát làm mũi kiếm.”
Mắt trái của hắn lóe lên một tia điên cuồng còn mắt phải thì lại hiện lên nét thâm trầm.
Lực ngũ hành xoay chuyển từ từ tập hợp ngay phía trước hai loại sức mạnh hủy diệt này.
Lý Phàm chỉ nhẹ xuống mặt đất, một tia sáng đen kịt toát ra từ đầu ngón tay của hắn rồi bắn vọt xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận