Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 641: Phong Linh khóa Xích Viêm

Mấy kiếp trước, Xích Viêm đốt biển cả, dùng đủ mười mấy năm thời gian. Âm thầm thay đổi cuối cùng mới có thể hoàn toàn thiêu rụi biển Tùng Vân đến gần như không còn lại gì.
Mà hiện tại, Hắc Viêm chỉ mới giáng lâm thế giới này nửa ngày đã nung nấu toàn bộ biển Tùng Vân đến sôi sục.
Hơi nước mờ mịt không ngừng cuộn lên, hình thành nên một tầng sương mù dày đặc giống như những đám mây, trôi lơ lửng trên mặt biển.
Nhìn vào tình huống hiện tại, chỉ sợ không đến mấy ngày nữa thôi biển Tùng Vân sẽ hoàn toàn khô cạn!
Từ điểm này có thể nhìn rõ được sự khác biệt giữa Xích Viêm và Hắc Viêm.
“Nhưng so sánh với uy năng đáng sợ có thể làm tan biến hết thảy của Mặc Sát thì vẫn có chút cách biệt.” Lý Phàm nhìn xuống mặt biển đang không ngừng sôi sục cuồn cuộn ở bên dưới, âm thầm nghĩ.
Chính ngay lúc này, Hồng Hi tiên quân lại một lần nữa phi độn trở về.
“Địa mạch!”
Hắn chỉ vội vàng hét lên một câu, sau đó trên tay liên tiếp tung ra vô số pháp ấn, thao túng lấy “Thiên Nguyên Hóa Sinh trận”.
Bên trên bức màn sáng, khung cảnh thay đổi. Một tấm lưới cực lớn phát sáng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mà Lý Phàm nhìn thấy, ở mép ngoài cùng của tấm lưới này vậy mà đã bị nhiễm lên một màu đen!
Trong lòng Lý Phàm bừng tỉnh.
Hóa ra Hắc Viêm chính là đang dựa vào sức mạnh địa mạch không ngừng tuôn trào từ khắp các nơi phân bố trên biển Tùng Vân này, để đem sức nóng của nó nhanh chóng truyền dẫn đến mọi ngóc ngách ở hải vực.
“Chẳng trách vẫn luôn không nhìn thấy dấu vết của hắn. Không chỉ có võ lực không cùng một đẳng cấp mà đến trí lực cũng tiến hóa rồi ư?”
“Rút lấy địa mạch, ép hắn hiện thân!” Trên mặt Hồng Hi tiên quân lóe lên một tia hung ác, âm trầm lên tiếng.
Địa mạch là căn cơ của đại địa, chưa nói đến một khi địa mạch bị tổn hại địa hình ở trong châu vực sẽ đảo lộn đến long trời lở đất, thậm chí sẽ còn phát sinh ra đủ loại biến hóa kỳ lạ. Nói không chừng từ lúc này trở đi nơi này không còn là chỗ thích hợp để tu sĩ cư trú nữa.
Không đến mức bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể hành động như vậy. Cho dù có sống sót được qua kiếp nạn này thì cũng khó mà trốn thoát khỏi sự trừng phạt của Vạn Tiên Minh.
Nhưng mà lúc này đây, một đám tu sĩ đã từng làm ra hành vi “sát hại đồng bào” kia không thể quan tâm nhiều thêm được nữa rồi.
Ban đầu “Thiên Nguyên Hóa Sinh trận” vốn là thông qua địa mạch từ các nơi làm tiết điểm liên kết với nhau, bây giờ ngược lại, bắt đầu rút lấy sức mạnh từ trong địa mạch.
Ù....
Không lâu sau, một âm thanh kì lạ vang lên bên tai của mọi người.
Giống như âm thanh mặt đất bị lật đổ lại, giống như âm thanh núi sông đang nứt vỡ.
Vốn dĩ nước biển đang không ngừng sôi sục giờ đây lại càng trở nên bạo động. Trên biển Tùng Vân sóng lớn cuồn cuộn ngất trời một lần nữa trào lên. Ngay cả bầu trời cũng có những đám mây đen ngòm không biết từ đâu liên tục hội tụ kéo đến.
Tiếng hú hét dữ dội, đại hải rung động.
Ở trước uy lực của đất trời, sắc mặt của toàn bộ những tu sĩ trong thành Tùng Vân người nào người nấy đều xám xịt như tro, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nhưng sau khi rút đi sức mạnh địa mạch của Thổ Hoàng Sắc, trận pháp phòng ngự của thành Tùng Vân lại trở nên càng thêm dày dặn và kiên cố hơn. Ở trong khung cảnh hủy thiên diệt địa này, trận pháp phòng ngự giống như ngôi nhà an toàn chắn gió che mưa, đứng bất động sừng sững như một ngọn núi.
Cuối cùng những tu sĩ trong thành cũng giữ lại được một chút dũng khí.
Sóng gió ngày càng lớn.
Cùng với mực nước của biển Tùng Vân không ngừng rút xuống, đáy biển nông cũng bắt đầu hiện lộ.
Phù sa dưới đáy biển vốn dĩ vẫn luôn bình lặng thường thấy, giờ đây lại khoác lên cảnh tượng bất đồng, toàn bộ đáy biển bị che lấp bởi một tầng vật chất đen ngòm không rõ.
Giống như một khối đá bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn.
“Chỉ sợ cho dù kiếp nạn này qua đi, thời gian không đủ mấy chục đến hàng trăm năm thì biển Tùng Vân đừng mong có thể khôi phục về trạng thái ban đầu.”
Không ít tu sĩ khi nhìn thấy tình trạng này nhao nhao lên tiếng cảm thán.
Mà Hồng Hi tiên quân vẫn chưa thấy Hắc Viêm hiện thân cũng hoàn toàn hạ quyết tâm trở nên tàn nhẫn.
“Tiếp tục đi, đừng dừng lại!”
Âm thanh nứt vỡ của đáy biển gầm vang, “Thiên Nguyên Hóa Sinh trận” từ đầu đến cuối vẫn đang cố dùng hết công suất tối đa mà hoạt động.
Bùm!
Dường như đã đạt đến một giới hạn nào đó, dung nham rực lửa từ đáy biển đột nhiên phun trào.
Sau đó, giống như thu hút đến phản ứng liên kết gì đó, mọi ngóc ngách của biển Tùng Vân đều có hỏa long xuất hiện, nham thạch nóng chảy bắn lên trên không trung.
Trăm nghìn vạn hỏa long giật mình, thiên địa lo lắng.
Trong không khí vặn vẹo, một hình bóng nửa đỏ nửa đen lặng lẽ xuất hiện ở bên dưới thành Tùng Vân.
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
Trong mắt Hồng Hi tiên quân lóe lên một luồng sát ý và tham lam, thân hình hắn biến mất.
Giây tiếp theo, thân thể hóa thành sơn mạch chập trùng vây mình lại ở vị trí trung ương.
“Đó là...”
“Xích Viêm! Đó là thiên địa chi phách Xích Viêm!”
Những tu sĩ tận mắt chứng kiến diện mạo thật sự của Xích Viêm bản tiến hóa đều rơi vào trạng thái nóng nảy.
Cho dù đã tận mắt nhìn thấy thực lực đáng sợ chỉ một cái nhấc tay liền thiêu hủy biển cả của Ngài, nhưng vẫn không có cách nào dập tắt đi khát vọng trong lòng bọn họ.
“Thì ra không phải là tai kiếp thiên thạch gì đó mà là thiên địa chi phách giáng thế!”
“Đúng vậy, là cơ duyên! Đây là cơ duyên tuyệt vời đấy!”
“Tế bái thiên địa chi phách, có thể một bước lên trời trực tiếp tiến vào hợp đạo!”
Chỉ vỏn vẹn sau vài hơi thở, đám tu sĩ liền bị tham vọng hoàn toàn cắn nuốt. Có người còn lên tiếng cổ vũ mọi người, cùng nhau săn giết Xích Viêm.
Càng có một số người ở hiện trường trực tiếp đánh mất lí trí, giống như thiêu thân lao vào ngọn lửa xông thẳng về phía Xích Viêm.
Kết quả đương nhiên là còn chưa tiếp cận được Xích Viên thì đã bị sức nóng của ngọn lửa thiêu đốt thành tro tàn bay tán loạn.
“Vậy mà lại là Xích Viêm, không phải là Hắc Viêm ư.” Lý Phàm không quan tâm sống chết của đám người này mà là nhìn chằm chằm vào Xích Viêm biến dị nửa đỏ nửa đen kia, trầm ngâm suy nghĩ.
Trong lòng phân thân này cũng nổi lên tham vọng tương tự.
Nhưng lúc này, hắn không giống như ở những kiếp trước vừa nhìn thấy Xích Viêm đã đánh mất lí trí.
Bản tôn còn chưa dồn hết tâm trí để vận chuyển Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú, tham niệm mà phân thân đem lại đã tự động biến mất không còn dấu vết.
Giống như băng tuyết hòa tan trong nước, chỉ khơi dậy một chút gợn sóng nhỏ không gây ra ảnh hưởng thực tế nào cho hắn cả.
“Công pháp của tiên gia quả thật phi phàm. Không chỉ có bổn tâm trong sáng vẹn toàn mà đến phân thân cách xa nghìn dặm cũng có thể trước sau như một.”
Trong lòng Lý Phàm âm thầm cảm thán.
Vì không muốn để lộ ra sơ hở, Lý Phàm giả vờ như hắn còn đang bị thiên địa chi phách hấp dẫn thật sâu, chỉ là vẫn tỏ ra cố gắng kiềm chế bản thân mình mà thôi.
Ánh mắt hắn đỏ rực, gân xanh nổi lên, cứng ngắc đứng tại chỗ.
Hắn muốn nhìn xem, liệu Hồng Hi tiên quân một thân một mình lấy đâu ra dũng khí dám đứng ra đối mặt trực diện với Xích Viêm.
Phải biết rằng, cho dù Xích Viêm chỉ là phiên bản yếu ớt ở kiếp trước, Hồng Hi tiên quân liên thủ thêm những cao thủ hóa thần khác cũng không phải là đối thủ của Ngài.
Chứ đừng nói đến Xích Viêm ở kiếp này đỏ đen đan xen thế kia.
Không có những con át chủ bài khác, Hồng Hi tiên quân không phải là sẽ bị miểu sát ngay tại chỗ đó chứ.
Nhưng hiển nhiên, Hồng Hi tiên quân không phải là người liều lĩnh hấp tấp như vậy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Phàm, Hồng Hi phi thân đến trước mặt Xích Viêm.
Hắn không ngừng biến hóa thành vô số dãy núi trùng điệp, tạm thời vây nhốt chính mình vào bên trong. Đồng thời trong tay hắn giơ cao một tấm gương nhỏ chiếu vào Xích Viêm!
“Đây là...” Đồng tử của Lý Phàm đột nhiên co rút lại.
“Huyền Thiên Phong Linh!” Hồng Hi tiên quân lớn tiếng hét lên.
Chỉ nhìn thấy từ trong tấm kính nhỏ hình vuông bắn ra một tia sáng màu xanh sáng chói, chiếu thẳng vào cơ thể của Xích Viêm.
Giống như một cơn gió lớn quét qua, cơ thể bán trong suốt của Xích Viêm không ngừng nhấp nháy chuyển động.
Nhưng toàn bộ sức mạnh mà Ngài vừa biểu hiện ra, ở trước mặt ánh sáng xanh này hoàn toàn trở nên vô dụng!
Như thể sinh ra đã bị khắc chế, trên mặt Xích Viêm xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, thân thể Ngài trong nháy mắt bất động!
Trên mặt Hồng Hi xuất hiện vẻ vui mừng khôn xiết.
“Hỏng bét!” Trong lòng Lý Phàm thầm nghĩ.
“Lẽ nào ở đời này lại để cho Hồng Hi hợp đạo thành công dễ dàng đến vậy sao?”
Hắn thật sự không ngờ tới, tên Hồng Hi tiên quân này từ tổng bộ của Vạn Tiên Minh quay trở về, trong tay lại nắm giữ được một đại sát khí như Huyền Thiên Phong Linh.
Mà thiên địa chi phách ở trước mặt Huyền Thiên Phong Linh vậy mà lại yếu đuối bất kham đến thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận