Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1254: Một người thành vạn quân

Trên nền trời Hồng Trạch giới, lập tức xuất hiện một dòng dị tượng vẫn lạc của đám người Vạn Tiên Minh.
“Tu sĩ Nguyên Anh Lâm Bạch, người phàm tu đạo một trăm sáu mươi lăm...”
“Ở Hồng Trạch giới tranh đoạt không minh lưu tinh, bị Tiền Thăng, Tiền Minh, Tiền Túc vây đánh, trọng thương mà chết.”
“Thân tử đạo tiêu, trả đạo về trời!”
Rõ ràng là bị tiểu đội tiên phong của Thánh triều tru sát, hiện tại nguyên nhân chết trên nền trời lại là tương tranh với “nhà họ Tiền”.
Đây là lần đầu tiên Tôn Nhị Lang sử dụng “Soán Thiên phù”, hiệu quả xem ra không tệ.
Tôn Nhị Lang dùng đá chiếu ảnh ghi kỹ lại cảnh tượng trên trời, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Sau đó hắn dựa theo tin tức Trương Minh để lại, tìm đến mạch khoáng Không Minh Lưu Tinh.
Cẩn thận thu thập tất cả, rồi cố ý rắc những mảnh vụng rơi rớt trên chủ thể mạch khoáng ở Hồng Trạch giới, sau cùng xóa sạch dấu vết tranh đấu.
Làm xong hết, Tôn Nhị Lang mới thong thả rời đi.
Rất lâu sau, Hồng Trạch giới bị lấp liếp, thiên cơ bị thay đổi, dần dần khôi phục bình thường.
Vạn Tiên Minh, Nhạc Dương Châu, Tiền gia.
Gia chủ nhà họ Tiền, sắc mặt Tiền Vạn Lăng hóa thần đỉnh phong cảnh âm trầm, đám người Tiền Thăng, Tiền Minh, Tiền Túc đứng ở dưới, có chút không hiểu gì.
“Nói xem chuyện tốt các ngươi đã làm.”
“Chuyện tốt gì chứ?” Tiền Thăng sững người.
“Đại ca, đột nhiên gọi bọn ta sang, còn dáng vẻ thế này. Rốt cuộc có chuyện gì?” Tiền Túc có chút không hiểu.
Tiền Vạn Lăng đập mạnh lên bàn: “Còn giấu giếm! Nhà họ Lâm đã tìm đến cửa rồi! Lâm Bạch còn là người kế thừa được nhà họ Lâm ký thác kỳ vọng, thế mà lại bị các ngươi giết chết, sao có thể bỏ qua được?! Không Minh Lưu Tinh tuy là đồ tốt nhưng cũng phải có mệnh dùng mới được!”
“Hữu dũng vô mưu! Ngu hết thuốc chữa!”
Gia chủ nhà họ Tiền nhìn đám huynh đệ nhà mình, trong mắt ngập tràng lửa giận. Nếu không phải máu mủ ruột rà, hắn hận không thể lập tức một chưởng đánh chết đám người bọn họ.
“Đợi đã!” Tiền Minh lập tức hiểu ra, thần sắc chợt biến, hoảng hốt hỏi: “Lâm Bạch cái gì, Không Minh Lưu Tinh cái gì, đại ca huynh có nhầm không vậy? Bọn ta giết Lâm Bạch? Đùa gì vậy chứ?”
Tiền Vạn Lăng thấy bọn họ vẫn không chịu thừa nhận, trong lòng đã thất vọng đến cùng cực: “Vì Không Minh Lưu Tinh, ngay cả ta cũng giấu? Được lắm!”
Tiền Vạn Lăng tức giận, lập tức lấy ra một khối lưu ảnh thạch, phát ra dị tượng vẫn lạc ở Hồng Trạch giới.
Nhìn thấy dị tượng thiên đạo trước mặt, ma anh em nhà họ Tiền lập tức ngây ngốc.
“Không đúng, đai ca! Bọn ta thật sự không làm chuyện này!”
“Có người hãm hại bọn ta! Đại ca ngươi phải tin bọn ta!”
Sau giây phút ngây ngốc tạm thời, ba huy đệ đồng loạt kinh hô, kêu oan.
Tiền Vạn Lăng nhìn chằm chằm bọn họ, lại không nhìn ra được chút khe hở ngụy trang trong thay đổi biểu cảm cũng không có.
“Kỹ năng diễn xuất của đám ngu xuẩn này, cũng không tốt đến vậy, lẽ nào...”
Lần này, đến cả Tiền Vạn Lăng cũng không thể hiểu nổi.
“Vậy khoảng thời gian trước, đám người các ngươi ở đâu?”
Đám người Tiền Thăng nghe vậy, có hơi ngơ ngẩn.
Có điều trong ánh mắt sắp giết người của đại ca, bọn họ vẫn phải nói ra sự thật.
“Hôm đó bọn ta hấp thụ thái dương chi khí ở tiểu lâu tại hồ Nhạc Dương để tu hành, đột nhiên vô thức cảm nhận được ở cách đó không xa có địa mạch bất thường, giống như có bảo vật gì đó sắp xuất thế. Thế là bọn ta đi đến đo thăm dò. Không ngờ vừa đến đó, địa mạch chi lực đột nhiên bùng nổ, bọn ta bị cuốn vào trong địa mạch, mất đi khống chế, không thể khống chế chính mình...”
“Mãi đến gần đây mới thoát ra được.” Tiền Thăng kể rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Nhìn thấy ánh mắt của đại ca Tiền Vạn Lăng tỏa ra âm trầm, hắn bèn vội vàng bổ sung: “Thật đó. Không tin thì ngươi nhìn đi, bởi vì trâm luân trong địa mạch thời gian dài, cho nên linh lực trong cơ thể ta không tránh khỏi bị nhiễm địa mạch rất nặng.”
Tiền Vạn Lăng nghe vậy bèn quét qua cơ thể ba người, quả nhiên phát hiện vết tích xâm nhập của địa mạch chi lực vô cùng rõ ràng.
Bèn trầm mặc không nói gì.
Ba anh em nhà họ Tiền cho rằng đại ca vẫn chưa tin, vẫn muốn tiếp tục biện bạch.
Lại nghe thấy Tiền Vạn Lăng thở dài một tiếng: “Ta tin các ngươi thì sao chứ? Nhà họ Lâm tin, thế nhân sẽ tin sao?
“Hình ảnh lưu ảnh thạch ghi lại, được chứng nhận, không phải ngụy tạo.”
“Huống hồ, còn liên quan đến bảo vật như ‘Không Minh Lưu Tinh’...”
“Nhà họ Tiền chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Tiền Thăng cũng dần dần nghĩ thông, tức giận vô cùng: “Là ai đã suy tính đủ trò,. muốn hãm hại bọn ta!”
Tiền Minh đỏ hai mắt: “Đại ca an tâm, bọn ta sẽ không liên lụy gia tộc.”
Nói rồi, bèn định xoay người rời đi.
“Khốn kiếp! Bây giờ các ngươi ra ngoài, là muốn tìm chết sao?!”
Bị Tiền Vạn Lăng mắng, bèn dừng lại.
Nhìn dáng vẻ ba huynh đệ nhà bị chịu ấm ức, tức giận, Tiền Vạn lại thở dài một hơi.
Cuối cùng lấy ra sự quyết đoán thuộc về gia chủ: “Chuyện đến hiện tại, chuyện bị hiểu lầm là không thể tránh khỏi.”
“Chỉ có báo chuyện này lên cho Phạm Ly đại nhân trước.”
Phạm Ly chính là tu sĩ hợp đạo trấn thủ Nhạc Dương châu, bình thường không thích ở trong Nhạc Dương thiên thành, mà xây một tòa tiểu lâu cạnh hồ Nhạc Dương để nhàn cư.
“Ta tự mình đi một chuyến, các ngươi nhở kỹ, trốn ở trong nhà, không được ra ngoài.”
Tiền Vạn Lăng nghiêm túc dặn dò, sau đó biến thành dáng vẻ khác, đi ra từ trong mật đạo trong nhà.
Bỏ lại ba người Tiền Thăng không biết phải làm gì.
Không lâu sau, Phạm Ly đang ngủ trưa trong tiểu lâu Nhạc Dương, thì nghe thấy lời nói của Tiền Vạn Lăng không khỏi nhíu mày.
Vào lúc này, gia chủ nhà họ Lâm Lâm Ngữ Phi, cũng đã tìm đến.
“Phạm đại nhân, chuyện này ngươi phải làm chủ cho nhà họ Lâm bọn ta mới được!”
Lâm gia bố trí tai mắt bên ngoài tiểu lâu Nhạc Dương, sau khi nhìn thấy Tiền Vạn Lăng hiện thân, bèn vội vã thông báo cho Lâm Ngữ Phi.
Lâm Ngữ Phi vội vàng đến, nhìn thấy Tiền Vạn Lăng đang ngồi chỉnh tề, sát khí bừng bừng trong ánh mắt không hề che giấu.
“Nhà họ Tiền các ngươi, đúng là quá ngang ngược! Là xem Tiên Minh pháp độ là phế vật!”
“Lâm huynh bớt giận, chuyện này là có người hãm hại bọn ta.” Tiền Vạn Lăng cười khổ một tiếng, bồi tội nói.
“Hãm hại?! Dị tượng thiên đạo chiếu cáo hôm đó lẽ nào là giả? Hình ảnh lưu ảnh thạch đã ghi lại, lẽ nào là giả?!”
Không nói còn đỡ, lời này của Tiền Vạn Lăng dưới cái nhìn của Lâm Ngữ Phi, giống như thoái thác giảo biện hơn, cho nên dĩ nhiên tức giận.
Lập tức muốn động thủ.
“An tĩnh.”
Phạm Ly hừ lạnh một tiếng, trấn áp hành vi giơ đao múa kiếm của hai người họ.
Rồi đánh giá tỉ mỉ hình ảnh trong lưu ảnh thạch, mi tâm khẽ nhíu.
Hình ảnh này không phải ngụy tạo.
Nhưng thời gian trước dị tượng của địa mạch, ta quả thực có xem xét.
Nhà họ Tiền không dám lấy cái cớ buồn cười này để lấp liếm hành vi bản thân đâu.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong nhất thời, Phạm Ly có hơi mơ hồ.
Hắn biết nếu chuyện này xử lý không tốt, rất có thể sẽ quậy đến trời đất đều biết.
“Hai người chúng ta, cùng ta đi mộ chuyến đến Hồng Trạch giới.”
Phạm Ly trầm giọng nói.
Nhưng mà cho dù Phạm Ly tự mình đi, suy cho cùng vẫn không thể xác định chân tướng sự việc từ trong vết tích còn sót lại ở Hồng Trạch giới.
Quả thực chỗ đó có lượng lớn hơi thở Không Minh Lưu Tinh còn sót lại.
“Tiền lão tặc, Phạm Đại nhân tự mình thi pháp, tái hiện dị tượng thiên đạo vẫn lạc, chính mắt ngươi cũng đã thấy, còn gì để nói nữa?”
“Lâm huynh, có khi nào, dị tượng thiên đạo này là giả...”
“Thả cái rắm! Từ hôm nay trở đi, nhà họ Lâm bọn ta và nhà họ Tiền các ngươi, không đội trời chung!”
Nhìn thấy thù hận không chỉ không được giải quyết, mà ngược lại còn khắc sâu hơn, Phạm Ly cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn vòm trời Hồng Trạch giới.
“Thiên đạo... lại thay đổi rồi sao?”
Quay về Nhạc Dương châu, trải qua vài lần thử nghiệm, sau khi được nhiều bên nghiệm chứng, Phạm Ly xác nhận, dị tượng thiên đạo tu sĩ vẫn lạc, quả nhiên hữu hiệu.
Có điều trong lòng hắn vẫn có chút nghi ngờ, cộng thêm Tiền Vạn Lăng trước sau kiên trì nói ba anh em họ Tiền bị oan.
Mà sau khi trải qua chất vấn thần hôn của Phạm Ly dành cho ba người họ, cuối cùng cũng xác nhận bọn họ không phải hung thủ.
Cùng đường bí lối, Phạm Ly chỉ đành báo chuyện này lên cho tổng bộ Tiên Minh.
Mà điều hắn không biết chính là, Vạn Tiên Minh đã nhận được báo cáo tương tự thứ hai.
Có điều bởi vì nguyên nhân cố hữu trong hệ vận hành của Tiên Minh, chuyện thế này không thu hút được sự chú ý thật sự của lãnh đạo Tiên Minh.
Trong âm thầm, hạt giống hỗn loạn đã được trồng xuống.
Đại Khởi.
Tôn Nhị Lang tổng hợp tin tức Thánh triều nghe ngóng được từ các nơi, vô cùng hài lòng với hiệu quả của Soán Thiên phù.
Bởi vì hơn mấy ngàn năm nay, tính chuẩn xác của dị tượng thiên đạo vẫn lạc đã được nghiệm chứng tinh chuẩn. Các tu sĩ Vạn Tiên Minh đã hình tư duy có sẵn, đương nhiên sẽ không đột nhiên nghi ngờ.
“Có điều chỉ có thể lấy hiếm làm hay, dùng nhiều rồi, sẽ không linh nữa.”
“Hữu dụng vào lúc quan trọng.”
Tôn Nhị Lang lắc đầu.
Sự hy sinh bi tráng của tiểu đội Trương Minh, hắn đã toàn bộ lên Thánh Hoàng.
Thánh Hoàng vô cùng thương tiếc chiếu cáo chuyện này với toàn thiên hạ, đồng thời dùng vĩ lực tạo thành một thần điện phù không bên trên Thánh Kinh thành.
Thần điện kim quang chói lóa, cao vút cửu thiên.
Ở bất kỳ góc độ nào tại Đại Khởi, đều có thể nhìn thấy thần điện lấp lánh rực rỡ chói mắt như mặt trời.
Thánh Hoàng đã nói, phàm là tướng sĩ hi sinh vì Thánh triều, sau khi chết đều được tạc tượng cho riêng mình đặt trong thần điện.
Tuy mất đi thực thể, nhưng lại có thể vĩnh sinh ở trạng thái anh linh.
Bóng dáng đám người Trương Minh kim quang chói lọi bay ra từ trong thần điện phù không, chứng thực lời nói của Thánh Hoàng.
Con dân Đại Khởi hoan hô thần ân của Thánh Hoàng, sợ hãi với cái chết cũng biến thành muốn bước vào thần điện phù không, trở thành cuồng nhiệt anh linh bất hủ.
Tôn Nhị Lang biết, cái gọi là anh linh, chắc hẳn sư tôn dùng thần lực hóa hình tia ý niệm còn sót lại của họ.
Tuy có khác biệt rất lớn với vĩnh sinh, bất hủ thật sự.
Nhưng cũng được xem là một phương pháp cứu cánh sau khi chết.
So với hồn phi phách tán, triệt để tịch diệt, lưu lại chút dấu tích cuối cùng trên thế giới này cũng tốt.
Nhưng đối với Tôn Nhị Lang mà nói, cố gắng giảm thiểu sự hi sinh của tướng sĩ, mới là chính đáng.
Hắn đến nơi bí mật chết tạo vũ khí chiến tranh của Thánh triều.
Diệt Quân tiễn, Soán Thiên phù, đều xuất phát từ đây.
“Bái kiến Xảo Công tiền bối.”
Tôn Nhị Lang nói với cư sĩ Xảo Công đang bận rộn.
Xảo Công không đáp, chỉ chuyên tâm nhìn về con rối màu đen không ngừng chuyển động trong không gian phía trước.
Tôn Nhị Lang cũng không để tâm, mà nhìn về phía con rối.
“Tốc độ nhanh thật.”
Con rối màu đen không ngừng di chuyển, thân phì chớp nhoáng, thậm chí thoát khỏi khóa thần thức của Tôn Nhị Lang.
“Chậm! Vẫn quá chậm!”
“Nguyên lực cung cấp chỉ có nhiêu đó, muốn phát huy cơ năng lý tưởng như trong tượng tưởng, vẫn có hơi miễn cưỡng.”
Xảo Công tiếc nuối nói.
“Tôn tiểu tử, ngươi lên đấu thử với nó xem sao.”
Xảo Công chợt nói.
Tôn Nhị Lang gật đầu, lập tức bước lên thử nghiệm.
Con rối màu đen dừng tốc hành di chuyển, quay lại phát một đòn tấn công toàn lực về phía Tôn Nhị Lang.
Phương thức tấn công chủ yếu có hai loại, một loại bắn ra tử quang hác sắc mang theo hơi thở diệt vong.
Ngoài ra còn một loại trận pháp mô-đun dẫn nổi, dùng trận pháp để bắt và tổn thương kẻ địch.
Dường như có thể chiến đấu với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong bình thường, nhưng hiển nhiên, căn bản không thể làm tổn thương Tôn Nhị Lang.
Tôn Nhị Lang nhẹ nhàng tránh khỏi đòn tấn công của con rối màu đen, đồng thời búng tay ra mấy quả cầu sáng màu lam.
Cầu sáng hóa thành khúc tuyến khác nhau, tinh chuẩn khóa lấy đòn tấn công của con rối.
Một luồng ánh sáng âm u lóe qua người con rối, thế mà lại hấp thụ chiêu thức của Tôn Nhị Lang.
“Tiểu tử, lần trước đến vẫn chưa thấy đúng không.”
“Chiêu này gọi là, lấy đạo của người trả lại cho người.”
Xảo Công nói như vậy, trên người con rối đen, sáng lên từng tia sáng xanh lam.
Những quả cầu sáng xanh lam đó, lần nữa bị nó phản hồi lại.
“Đây vẫn chỉ là một con rối, ưu thế sản xuất hàng luận thể hiện ở số lượng.”
Kèm theo lời nói của Xảo Công, chớp mắt lại có mấy mươi con rốt xuất hiện trong không gian thực nghiệm.
Trong lúc bọn chúng đối chiến, Tôn Nhị Lang phát hiện những con rối này dường như là cùng một thể.
Không chỉ phối hợp nhịp nhàng, mà còn thấp thoáng hình thành trận thế.
Vả lại bất kỳ một con rối nào trong đó, đều có thể hấp thụ toàn bộ đòn tấn công của bọn nó, tập trung phản đạn lại.
Cho dù thực lực của Tôn Nhị Lang bất phàm, thì dưới tình huống không dùng đến sát chiêu, đối phó với hơn ba mươi con rối, cũng có chút lực bất tòng tâm.
Sau khi bảo dừng thực nghiệm, Tôn Nhị Lang quay lại bên cạnh Xảo Công.
“Xảo Công tiền bối, con rối sản xuất hàng loạt thế này, có thể một lần xuất quân được bao nhiêu.”
Xảo Công nhún vai: “Tiểu tử, đây chính là cơ mật của Thánh triều. Cho dù ngươi là chân truyền của Thánh Hoàng, cũng không thể nói tường tận với ngươi được.”
Tôn Nhị Lang không khỏi nghẹn lời.
Xảo Công cười ha ha: “Đùa ngươi thôi.”
“Năm mươi “Con Rối Thánh Quân” là một tổ, cần sự thao túng của tu sĩ đặc thù mới có thể phát huy chiến lực lớn nhất.”
“Bao vây tiêu diệt hóa thần, chắc không thành vấn đề.”
Tôn Nhị Lang nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Có giới hạn số lượng Con Rối Thánh Quân có thể thao túng không?”
“Giới hạn?” Xảo Công khẽ sững người, sau đó hiểu ra.
“Ngươi muốn thử à?” Tôn Nhị Lang gật đầu.
Xảo Công trầm ngâm giây lát, đưa một cái mâm tròn bằng hắc ngọc sang.
“Không cần miễn cưỡng.”
Tôn Nhị Lang đón lấy mâm tròn, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng ngàn con rối màu đen xếp hàng chỉnh tề, đứng thẳng tăm tắp.
Suy nghĩ giống như là dây tơ, nối với vô số con rối này.
Mỗi một con rối, đều giống như có ý thức của bản thân.
Sau khi kết nối, thần hồn của Tôn Nhị Lang giống như bị một vật nặng nề treo lên trở nên có hơn nặng nhọc.
Có điều cũng bởi thế đã thực hiện thao túng với con rối.
Tôn Nhị Lang đã quen với thân xác của con rối, trong lòng khẽ động, chỉ thấy một con rối bay đến chỗ thực nghiệp.
Bắt đầu tuần phi, tấn công thực nghiệm.
Sau khi qua một lúc thích ứng, Tôn Nhị Lang cảm thấy gánh nặng trong thần hồ đã trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
Thế là bắt đầu kết nối với con rối khác.
Tiếp theo đó, là con thứ ba, thứ mười, thứ năm mươi.
Trong ánh mắt Xảo Công cư sĩ dần dần có chút ngạc nhiên, tổng lượng con rối Tôn Nhị Lang thao túng, lại vượt hơn một trăm con.
Đồng thời nhìn thần sắc, giống như nhẹ nhàng như không.
“Tiểu tử ngươi...”
“Được nha!”
Xảo Công cư sĩ đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Nếu một mình người thao túng Con Rối Thánh Quân, có khi nào sẽ có hiệu quả tốt hơn chăng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận