Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 477: Tìm kiếm Liệt Giới Kình

Tu sĩ trong Diễn Võ đường nhìn nhau, cảm thấy đột ngột có chút khó làm.
Quả thật, dựa theo quy củ, phàm là tu sĩ thuộc Vạn Tiên Minh, chỉ cần có thể đánh chết thành viên của Ngũ Lão hội, đều có thể xin Diễn Võ đường lấy một phần thưởng nhất định.
Giết bốn tu sĩ Nguyên Anh đối địch, cho dù là ở châu nào đều có thể coi như lấy được một công lớn.
Nhưng vị gia trước mặt này xuống tay cũng quá độc ác, bốn tu sĩ của Ngũ Lão hội không còn cả bã.
Càng miễn nói đến những bộ phận còn lại của thi thể, tàn hồn có giá trị.
Tuy chiến tích chói mắt, ý nghĩa thực tế lại không lớn như vậy.
Không khen thưởng thì truyền ra thanh danh không tốt.
Khen thưởng thì kinh phí hàng năm của Diễn Võ đường biển Tùng Vân vốn không dư dả.
Cứ như vậy để Lý Phàm lấy đi một khoản lớn, ngày tháng còn lại của năm nay các huynh đệ sống như thế nào?
Huống hồ, vị đại sư Lý Phàm này, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ thiếu độ cống hiến.
Chỉ sợ cho dù Diễn Võ đường bỏ ra rất nhiều cũng chưa chắc có thể thỏa mãn dạ dày của hắn.
Mà quan trọng hơn là, hiện giờ người này có thể nói là thanh danh hiển hách, phương pháp mạnh mẽ chèn ép, khiến hắn “tự nguyện” từ bỏ nhận thưởng cũng không thể nào.
Cho nên sắp xếp phần thưởng như thế nào khiến cho song phương đều vừa lòng, thật sự là một vấn đề đáng để bàn bạc.
Lý Phàm bày ra dáng vẻ không sốt ruột không gấp gáp, không lấy được kết quả thích hợp thì không đi.
Đám người của Diễn Võ đường nhíu mày, âm thầm truyền âm thương nghị.
Song phương trải qua vài lần giao phong, thăm dò, rốt cục nghênh đón kết cục mọi người đều vui mừng.
Lý Phàm dựa vào kỳ công lần này, có thể đạt được chức ‘chấp sự mời riêng của Diễn Võ đường’, xem như chính thức nhập chức trong thể chế của Vạn Tiên Minh.
Đồng thời toàn bộ phần thưởng được gửi đi dưới hình thức điểm công huân.
Trải qua tính toán của đám người Diễn Võ đường, thăng cấp bậc quyền hạn của Lý Phàm lên Diễn Thập Lục trong một lần duy nhất.
Phải biết rằng, tu sĩ trong thể chế tầm thường muốn đạt tới cấp bậc này, tối thiểu cần ba mươi bốn năm tận tụy dốc sức làm lụng.
Mà Lý Phàm lại có thể một bước lên trời.
Bao nhiêu độ cống hiến đối với Lý Phàm hiện giờ mà nói căn bản không sao cả, dùng công huân kết toán đó là kết quả cầu còn không được.
Vì thế Lý Phàm vui vẻ đồng ý.
Kế tiếp, chính là phối hợp với Diễn Võ đường tiến hành quy trình tương ứng.
Đơn xin mà Diễn Võ đường phát ra, Bố Chính đường phê duyệt thông qua với vận tốc ánh sáng.
Sau khi đi ngang qua Bạch Ngọc Vấn Tâm đài lần nữa, Lý Phàm thành công biến thành một thành viên của Diễn Võ đường biển Tùng Vân.
Sau đó chính là gửi đi điểm công huân.
Chờ sau khi Lý Phàm rời khỏi khu vực hạch tâm trung tâm đảo Vạn Tiên, trên người trừ vòng ánh sáng ‘tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ, giỏi về thôi diễn’ ra, còn có thêm một thân phận khác ‘trong thể chế Vạn Tiên Minh, quyền hạn Diễn Thập Lục’.
“Mọi người nhìn vào, lại có thêm quan chức hộ thể. Cho dù muốn đụng đến ta cũng không thể làm ngoài sáng.”
Lý Phàm đi trên đường, đều cảm giác bản thân an toàn rất nhiều.
Mấy đời luân hồi từng trải trong Vạn Tiên Minh làm cho Lý Phàm hiểu biết sâu sắc tầm quan trọng của trật tự và quy tắc trong Tiên Minh hiện giờ.
Cho dù là tiên tôn Hợp Đạo, nếu trái với quy tắc, phá hủy quy củ, cũng phải trả một cái giá nhất định.
Quan Hành Tu của châu Lan Lâm bị lột bỏ một tầng tu vi và lưu đày kiếp trước chính là một ví dụ rõ ràng.
Có thân phận trong thể chế, không thể nghi ngờ là có thêm bùa hộ mệnh hộ thân.
Nhưng mà vì để tạm thời thoát khỏi phong ba dẫn đến từ việc giết chết bốn Nguyên Anh, Lý Phàm vẫn phải lập tức trốn tránh bế quan ở Thiên Huyền Kính.
Kim Đan chém Nguyên Anh, còn là dưới tình huống lấy một địch bốn.
Có thể hoàn thành hành vi như thế, cho dù niên đại nào đều có thể được gọi là thiên kiêu.
Cho nên tính bùng nổ của đề tài không cần nói cũng biết.
Căn bản không cần cố ý đi thêm dầu vào lửa, các tu sĩ gần như hoàn toàn tự phát thảo luận, truyền bá chuyện ly kỳ này.
Có người không tin, có người tò mò.
Có người nóng lòng muốn thử, muốn chiến một trận với Lý Phàm.
Tất cả mọi người có thái độ khác nhau đối với việc này, sau khi biết được Lý Phàm hoàn toàn là dựa vào’lợi khí’ mua được trong Thiên Huyền Kính giết chết bốn Nguyên Anh.
Phản ứng của bọn họ đều thống nhất một cách thần kỳ.
“Mẹ nó tiền thật sự là một thứ tốt!”
Đúng vậy, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, “chân tướng” sự kiện giết chết vốn phải có cấp bậc giữ bí mật rất cao, chỉ có đám người Diễn Võ đường mới biết được, tốc độ lưu truyền lại không kém chút nào.
Gần như là truyền khắp các châu vực của Vạn Tiên Minh cùng với sự tích của Lý Phàm.
Mặc kệ các tu sĩ có thái độ ra sao đối với Lý Phàm, nhìn trên bản lĩnh hắn có thể dẫn dắt mọi người phát tài này.
Số lượng tu sĩ đến hỏi ý kiến Hà Chính Hạo lần thứ hai tăng vọt.
Ngay cả Hà đạo hữu cũng trở nên có chút danh tiếng trong quần thể tu sĩ.
Mà Lý Phàm lại không quan tâm mọi mưa gió của thế giới bên ngoài.
Tạm thời cắt đứt tất cả phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ khổ tu trong Thiên Huyền Kính.
Thời gian qua nhanh, nháy mắt đã tới đầu năm định neo thứ 9.
Cách lần trước tiến vào Vẫn Tiên cảnh đã qua tám tháng, Lý Phàm sinh lòng cảm ứng, bừng tỉnh từ trong bế quan.
“Bạch tiên sinh, Tạo Hóa Hồng Lô Công...”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia chờ mong, sau khi làm chuẩn bị, miệng hô “Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn”.
Sau đó, cảnh tượng trước mắt lại mơ hồ.
Chờ sau khi phục hồi tinh thần lại, lại là lần thứ hai ở trong Vẫn Tiên cảnh.
Chuyện thứ nhất sau khi tiến vào Vẫn Tiên cảnh, không phải quan sát tình cảnh trước mắt của bản thân.
Mà là hồi tưởng nội dung “Tạo Hóa Hồng Lô Công” mà Bạch tiên sinh truyền thụ ở trong đầu.
Câu chữ tinh diệu tuyệt luân thoáng chốc hiện lên ở trong đầu, lại một lần nữa chứng kiến ‘Huyền công đại đạo, chính pháp vô thượng’.
Lý Phàm lần thứ hai say mê, không thể tự kiềm chế.
“Diệu thật!”
Hắn lại một lần cảm thán.
“Tiểu Hắc, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi?”
Đúng lúc này, một câu nói không hợp thời kéo hắn ra khỏi cảnh giới tuyệt vời đó.
Chính là âm thanh có chút ngây ngốc của Hứa Khắc.
Trong lòng tức giận một trận, Lý Phàm nắm lấy đầu của Hứa Khắc dưới thân.
Nhìn quét cảnh vật xung quanh, phát hiện lại có chút khác biệt với cảnh sắc trong Ngự Thú tông phía trước.
“Sau khi ta ngủ say, đã xảy ra chuyện gì?” Lý Phàm hỏi Hứa Khắc thông qua cảm ứng tâm linh.
“Ồ? Cuối cùng Tiểu Hắc ngươi biết nói rồi à?” Hứa Khắc lộ vẻ vui mừng, có chút thần kinh thô hỏi.
Lại gãi vài cái, ở trong tiếng hô của Hứa Khắc, lúc này mới kể lại đầu đuôi ngọn nguồn sự việc cho Lý Phàm.
Thì ra, từ lần trước sau khi Lý Phàm nuốt Mặc Tiên Hổ của Tống Dương vào trong bụng, tiêu hóa ngủ say.
Hứa Khắc theo chỉ dẫn của ngọc bài mà Lục Nhai cho, thuận lợi gặp được Lục Nhai sư huynh và thú trí tuệ Đế Tam Mô đang thương nghị sự việc.
Nhìn thấy Thiên Mệnh Huyền Điểu đang ngủ say, Đế Tam Mô nói vài lời không rõ ý nghĩa.
Sau đó lại đưa một cọng tóc bạc vào trong cơ thể Lý Phàm.
Vì thế Lý Phàm càng ngủ say hơn trên đỉnh đầu của Hứa Khắc.
Mãi cho đến hiện tại, mới vừa thức tỉnh.
“Ý ngươi nói, ta đã ngủ say vượt qua ba năm?”
“Mà ngươi đến trong tiểu thế giới chỗ khe sâu này, chính là vì để tìm kiếm một loại sinh vật tên là Liệt Giới Kình?”
Lý Phàm thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy đó! Tiểu Hắc ngươi không biết, tuy tên này hình thể khổng lồ, nhưng mà bình thường trốn ở trong tầng mây, còn có thể che giấu thân hình.”
“Pháp thuật và pháp bảo tìm kiếm tầm thường đều không có tác dụng, rất khó tìm.” Hứa Khắc kể khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận