Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 229: Thiên tư không kém bất kỳ ai

Trả lời đối phương là sự trầm mặc chết chóc.
Một lát sau, giọng nói của đối phương đột nhiên dịu đi rất nhiều, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Quang Dương Tử, đạo lý tổ chim bị phá không có quả trứng nguyên vẹn, ta tin là ngươi cũng hiểu."
"Không phải thập đại tiên tông chúng ta cố tình nhân cơ hội chèn ép, mà thật sự là chiến cuộc nguy cấp, đã đến thời điểm mấu chốt rồi."
“Những tiểu phái sơn dã các ngươi thảm, nhưng những người dẫn đầu như chúng ta chẳng lẽ tốt lắm sao?”
"Không gạt ngươi, Thiên Kiếm phái chúng ta, chỉ riêng sư huynh đệ cùng lứa với ta đã chết hơn phân nửa."
“E rằng không lâu sau, ta cũng phải bỏ mạng trên chiến trường."
"Chiến tranh đã phát triển đến mức độ này rồi, không còn đường lui đâu.”
Một lúc lâu sau, Quang Dương Tử thở dài: "Lão hủ hiểu rồi.”
"Lần này để cho ta đi theo thượng sứ đi."
“Sư phụ!” Một giọng nói khàn khàn kinh hoảng hô lên đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Quang Dương Tử cắt đứt:
“Ý ta đã quyết, Liên Thường, con không cần khuyên ta!”
"Được lắm! Rất quyết đoán! Nếu đã vậy, ta không nán lại lâu nữa. Hãy nhớ, trong vòng bảy ngày, phải đến trước Tùng Vân Sơn tập hợp cùng chúng ta.”
Chờ sau khi đối phương rời đi, Quang Dương Tử nói với tam sư huynh: "Liên Thường, con đi theo ta. Trước khi đi, ta có việc phải nói với con. ”.
"Vâng, sư phụ." Liên Thường nghẹn ngào.
Âm thanh dần dần biến mất.
Lý Phàm lại lâm vào mê man.
“Thiên Dương, Thiên Dương!”
"Đã đến lúc uống thuốc rồi. Dược liệu gần đây đều do những đại tông môn kia phát cho, chất lượng cao hơn mấy thứ đệ uống trước đó nhiều.”
“Tin rằng không bao lâu nữa đệ sẽ khỏi hẳn thôi.”
Trong ấn tượng, Tam sư huynh luôn luôn trầm mặc ít nói đột nhiên lại nói rất nhiều.
Y vừa đút thuốc cho Thiên Dương uống, vừa kể cho hắn vài chuyện thú vị trong tu tiên giới.
"Tam sư huynh, có phải sư phụ cũng giống đại sư huynh, sẽ không quay lại nữa đúng không?” Lý Phàm chợt hỏi.
Động tác của Liên Thường bỗng cứng đờ.
Một lát sau, y mới miễn cưỡng cười: "Sư đệ, đừng suy nghĩ nhiều. Chăm sóc sức khỏe quan trọng hơn. ”.
"Sư phụ, lão nhân gia người nhất định sẽ trở về."
"Nhất định sẽ về."
Liên Thường lặp lại những lời này một lần nữa, càng giống như đang thuyết phục bản thân.
Lý Phàm gật đầu.
Uống thang thuốc vào, cảm giác ấm áp dâng lên trong bụng.
Đúng là thoải mái hơn rất nhiều.
Cơn mệt mỏi lại dâng lên, Lý Phàm không khống chế được mà chìm vào giấc ngủ.
“Ầm!”
“Ầm”.
Sau đó, Lý Phàm bị đánh thức bởi tiếng đánh nhau.
Giọng của tam sư huynh truyền đến từ xa: "Mỗi lần đều nói là trận chiến cuối cùng, thời khắc mấu chốt. ”.
“Đánh bao lâu, chết bao nhiêu người rồi!”
“Vẫn mãi không xong!”
“Ta không đi, ngươi giết ta đi!”
“Dù sao đi tiền tuyến cũng chết!”
Giọng nói của đối phương cũng tràn ngập mệt mỏi: "Liên Thường, đừng ép ta động thủ. ”.
"Ngươi cho rằng ngươi muốn chết là có thể chết sao? Biến ngươi thành Tiên khôi ra trận giết địch, ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. ”.
"Chẳng qua là sư phụ ngươi, Quang Dương Tử, từng cứu ta một mạng trên chiến trường. Trước khi y chết, ta đã đồng ý với y rằng sẽ cố hết sức chiếu cố cho Thân Hoá đạo các ngươi.”
"Lần này ta đích thân tới cửa giải thích với ngươi đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi."
“Bằng không ta đã trực tiếp bắt ngươi đi từ lâu rồi.”
“Tranh thủ thời gian còn lại, bàn giao được những gì thì bàn giao đi.”
“Quang Dương Tử đã từng nói với ta về tiểu tử Thiên Dương kia.”
“Thể chất của nó cực kỳ phù hợp với công pháp “Thân Hoá Tha Tự Tại” của tông môn các ngươi, chỉ cần nó có thể vượt qua bệnh kiếp thì nhất định sẽ có thể chấn hưng Thân Hóa đạo một lần nữa.”
"Ta cũng biết Thân Hóa đạo các ngươi thật sự đã trả giá rất nhiều."
"Chờ chiến tranh thắng lợi, lúc luận công ban thưởng, ta sẽ xin bên trên cho Thiên Dương một viên “Thái Thượng điện cơ đan”, giúp nó tẩy kinh phạt tuỷ, cải tạo thể chất.”
"Đây chính là thần dược tuyệt thế của Thái Thượng tông, ngay cả đệ tử nội môn bình thường của Thái Thượng tông cũng không có tư cách sử dụng."
Dưới sự khuyên bảo liên tiếp của đối phương, Liên Thường rốt cuộc cũng bị thuyết phục.
"Ta có thể tự nguyện theo ngươi ra tiền tuyến. Tuy nhiên, ta có một điều kiện, ta muốn lấy được Thái Thượng điện cơ đan này trước khi xuất phát.” Liên Thường quả quyết.
"Thân thể tiểu sư đệ thật sự quá yếu, quanh năm mê man. Không có đan dược này cải mệnh cho nó thì nó căn bản chẳng thể nào tự chăm sóc bản thân được.”
"Ngươi..."
Đối phương thở dài một hơi.
Qua hồi lâu, y mới chậm rãi nói: "Thôi, ta cứ đi thử một lần. ”.
Sau khi đối phương đi rồi, Liên Thường đi tới cạnh Lý Phàm, hình như nói rất nhiều lời.
Nhưng trong giấc ngủ mê man, Lý Phàm căn bản không thể nghe rõ.
Lại chẳng biết qua bao lâu, giọng nói kích động của Liên Thường vang lên bên tai Lý Phàm: "Tiểu sư đệ! Mau ăn viên thuốc này vào.”
"Ăn nó, đệ có thể khôi phục lại như bình thường."
Liên Thường đút Thái Thượng điện cơ đan cho Lý Phàm, lại quan sát một lát, hình như còn thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc khác lại vang lên: "Được rồi, nếu chuyện đan dược đã ổn thì mau chóng theo ta xuất phát.”
"Nếu chậm trễ trận quyết chiến cuối cùng thì ta cũng không giữ mệnh được cho ngươi đâu.”
Liên Thường sờ sờ đầu Lý Phàm:
"Tiểu sư đệ, bảo trọng."
Tiếng bước chân dần đi xa, cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Kể từ ngày đó, Thân Hoá đạo rơi vào sự yên tĩnh tuyệt đối.
Lý Phàm nằm trên giường, nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy dược lực của Thái Thượng điện cơ đan không ngừng phát tán trong bụng.
Từng luồng nhiệt khuếch tán đến từng kinh mạch toàn thân, cải tạo thể chất thân thể của hắn.
Nó mạnh hơn gấp trăm lần các loại thuốc trước đó hắn từng uống.
Sức mạnh quay lại cơ thể từng chút từng chút một.
Lý Phàm lại ngủ say.
Sau khi tỉnh lại, hắn cảm nhận được sức sống tràn trề đã lâu không thấy.
Tâm trí cũng trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Hồi tưởng lại chuyện từ lúc nhập vào người Thiên Dương tới nay, Lý Phàm ít nhiều cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Trước đây, mức độ suy yếu của thân thể này thật sự vượt ra khỏi tưởng tượng của Lý Phàm.
Khiến hắn căn bản không thể nghĩ ra biện pháp chữa trị hữu hiệu gì.
Chỉ có thể giống như Thiên Dương ban đầu, trơ mắt nhìn "cốt truyện" phát triển mà bất lực.
"Xem ra nếu không có bất ngờ gì thì lần thử nghiệm đầu tiên này chắc chắn sẽ thất bại.”
"Có điều, mình cũng không kỳ vọng lần đầu tiên đã có thu hoạch gì."
"Tạm thời thu thập tin tức đã."
Nghĩ vậy, trước tiên, Lý Phàm kiểm tra động phủ của Thân Hóa đạo một vòng.
Ngoại trừ một khối ngọc giản mà Tam sư huynh lưu lại ra thì hắn không phát hiện vật gì khác có giá trị.
Còn cửa động phủ thì đã bị khoá chặt, cũng không thể mở ra từ phía trong.
Quan sát một hồi, Lý Phàm mơ hồ phát hiện: "Hình như đây là hạn chế của bản mô phỏng của “Hoàn Chân” chứ không phải cấm chế trên cửa mạnh.”
"Chỉ có thể ở lại khoảng không gian này sao..."
Cẩn thận suy nghĩ một lát, Lý Phàm trở về phòng, đọc nội dung trong ngọc giản.
Ngoài công pháp truyền thừa “Thân Hóa Tha Tự Tại” ra, phần còn lại là lời động viên nhắn nhủ của tam sư huynh dành cho Thiên Dương.
"Tiểu sư đệ, đệ ở nhà tu luyện thật tốt, chờ ta trở về."
"Sư phụ đã nói, một khi thân thể khôi phục lại bình thường thì thiên phú tu luyện của đệ sẽ không thua kém bất cứ người nào.”
“Kể cả đệ tử thân truyền của những đại phái tiên tông kia.”
“Cố lên, ta thật sự mong đợi đến ngày đệ tu luyện thành công, làm chỗ dựa cho ta đấy!”
Lý Phàm buông ngọc giản xuống, im lặng thật lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận