Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 356: Sương mù bao phủ khắp nghĩa trang

Lý Phàm vừa nghĩ ngợi, vừa bay về phía điểm đến của mình.
Có Hắc Tử Phù hộ thân, chặn sương trắng phệ nguyên ở bên ngoài, điều Lý Phàm lo lắng nhất chính là làn sóng ma âm có thể bất ngờ tập kích bất cứ lúc nào.
Mỗi khi bên tai truyền đến tiếng thì thầm, vì để đảm bảo an toàn, Lý Phàm đều sẽ dừng bay.
Châm Tịch Diệt Lưu Ly Trản, yên lặng chờ ma âm suy yếu, rồi mới lại tiếp tục xuất phát.
Mặc dù xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, nhưng dưới hành động cẩn thận của Lý Phàm, cả đường đi hắn đều bình an vô sự.
Lý Phàm nhanh chóng bay trong sương trắng được hơn hai ngày.
Ngũ hành trong cơ thể tự thành một thể, cũng không cần phải lo lắng linh khí không đủ.
Chỉ là sắc mặt Lý Phàm lại dần trở nên nghiêm túc hơn.
“Nếu như chỉ là cấp độ uy hiếp này, Lãnh Ưng Y không thể nào xảy ra chuyện.”
“Y mãi không trở về, là vì đã gặp phải chuyện gì?”
“Hơn nữa, trong lòng mình càng ngày càng cảm thấy bất an, lại là tại sao?”
Trong lòng Lý Phàm dần dần cảnh giác, thả thần thức ra, điều tra xung quanh.
Tuy nhiên, trong màn sương không có sóng ma âm, thì chỉ là sự im lặng.
Sau khi tìm kiếm trong một thời gian dài mà cũng không tìm được nguồn gốc của sự uy hiếp.
Lý Phàm chỉ có thể thấy điều gì thì ứng phó với điều đó, tiếp tục bay về phía Tiên Lũy Vĩnh Hằng theo cảm ứng.
Cứ như vậy, lại qua hai ngày nữa.
Lý Phàm vốn đang bay nhanh bỗng chốc dừng lại.
Sắc mặt của hắn cũng dần trở nên khó coi.
“Cuối cùng cũng biết tại sao Lãnh Ưng Y một đi không trở lại rồi. Hóa ra là như vậy.”
Theo như tốc độ của hắn, dọc đường lúc đi lúc dừng.
Vốn dĩ đáng ra chỉ mất nhiều nhất hai ngày đã có thể đến Tiên Lũy Vĩnh Hằng.
Nhưng hiện giờ khoảng cách giữa Lý Phàm và cứ điểm Giáp Tuất Hào đã là bốn ngày đường rồi.
Trong cảm ứng của hắn, Tiên Lũy Vĩnh Hằng quả thật ở không xa phía trước.
Thế nhưng...
Chỉ một khoảng cách ngắn như vậy, dù hắn có bay thế nào cũng đều không thể vượt qua được.
“Rõ ràng có vẻ như chỉ cách một bước chân, nhưng lại giống như rãnh trời vậy, làm thế nào cũng không thể nào vượt qua được. Chúng ta gọi những nơi như vậy trong sương trắng Bích Chướng là ‘Mê Vực’.”
Những lời Hoàng Phủ Tùng từng nói, nhất thời vang lên bên tai Lý Phàm.
Hắn tạm thời từ bỏ việc bay lại, đứng trong không trung, vẻ mặt mơ hồ không rõ.
“Ở bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, cứ điểm Giáp Tuất Hào và Tiên Lũy Vĩnh Hằng đều là những nơi buộc phải đi qua, vậy mà không biết từ lúc nào lại xuất hiện một mê vực.”
“Âm thầm lặng lẽ, không một ai hay.”
“Chắc hẳn Lãnh Ưng Ý đã bị lạc trong mê vực này.”
“Hiện giờ mình cũng như vậy.”
Lý Phàm nhìn về phía trước, như thể nhìn thấy đoạn chưởng bằng đá xanh khổng lồ ở trước mặt.
Nhưng lại không thể nào đến được nơi đó.
“Gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời...”
Lý Phàm khẽ thở dài trong lòng.
Thế nhưng, mặc dù đã vô tình rơi vào tuyệt cảnh, nhưng Lý Phàm cũng sẽ không ngay lập tức phát động Hoàn Chân.
Kiếp này vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, nếu dễ dàng từ bỏ như vậy thì thật là đáng tiếc.
Điều này cũng phù hợp với tính cách chưa đến bước đường cùng thì chưa chịu thua của Lý Phàm.
Vậy nên Lý Phàm quyết định trước khi bản thân mình thành đèn cạn dầu, tiêu hao hết vật tư, xem thử xem có thể tìm được phương pháp đi xuyên qua mê vực mới được hình thành này không.
Cái gọi là mê vực, suy cho cùng cũng chỉ là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn mà thôi.
Chứ cũng chẳng phải hoàn toàn là chỗ chết.
Lý Phàm hồi tưởng lại các loại giai thoại mê vực mà trước kia Hoàng Phủ Cơ đã kể.
“Một số thì thuần túy chỉ là sự rộng lớn vô biên, không có bất kỳ không gian nào khác để tồn tại.”
“Nhưng một số thì lại giống như vực sâu Sất Tra, ẩn chứa nhiều nguy hiểm quỷ dị.”
“Tuy nhiên, mọi thứ đều ẩn hiện trong màn sương trắng mênh mông, những tu sĩ lạc vào đó chẳng khác nào mở mắt như mù, căn bản rất khó nhận biết được toàn cục.”
“Những đồ tiếp tế ta mang theo, còn có thể kiên trì chống đỡ được khoảng 15 ngày. Có thể xuyên qua được cảnh giới thần bí nơi đây hay không, thì còn phải xem tạo hóa kiếp này của ta thế nào rồi.”
Định thần lại một chút, tiếp theo đây Lý Phàm không tiếp tục đi tới hướng Tiên Lũy Vĩnh Hằng bên trong Cảm Ứng.
Mà là đánh dấu kí hiệu “phía trước”, trong khi bản thân lại bay đến phía “dưới” đối diện.
Bình thường [bên trong làn sương mù dày đặc], sẽ có sự tồn tại của đất liền.
Nó chỉ là một vùng đất bằng phẳng đầy sự tĩnh mịch chết chóc, không có bất kỳ dấu vết nào của sự sống hay kiến trúc.
Đến cả những sự dao động bình thường cũng rất hiếm.
Người ta nói rằng nếu hành tẩu phía trên đó, sẽ áp chế bản năng khát khao sự sống trong tâm, sản sinh ra vô vàn ý niệm tự mình kết liễu.
Mà mê vực, lại là một không gian độc lập, hoàn toàn mới.
Có “Đáy” hay không còn tùy thuộc vào tình hình cụ thể của mê vực.
Vực Thẳm Gào Thét, sâu không thấy đáy.
Mê Vực này, Lý Phàm phải xem xét nó mới biết được.
Còn về lý do tại sao hướng “xuống” mà không hướng “lên”, trực tiếp bay ra khỏi phạm vi của mê vực....
Đó là vì trước đây Hoàng Phủ Tùng đã từng đề cập với Lý Phàm rằng, lạc vào mê vực giống như việc bước vào một thế giới động thiên không có ranh giới.
Bị mắc kẹt trong mê vực, một mình căn bản là không thể bay ra ngoài được.
Chỉ có thể thể tìm ra mối liên hệ giữa mê vực và không gian bình thường, cái gọi là “Lối ra”, thì mới có thể rời khỏi đó.
Hoặc lấy Vực Thẳm Gào Thét ra để giải thích.
Thanh Thạch Đoạn Chưởng Vĩnh Trấn bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, nếu Thanh Huyền Quân vô tình rơi vào phạm vi lãnh thổ của vực thẳm, cho dù nó dường như chỉ ở ranh giới của vực thẳm, chỉ cách Tiên Lũy Vĩnh Hằng một chỉ thôi, bước qua một bước là có thể quay trở lại.
Nhưng ở khoảng cách như vậy, lại vì không ở trong cùng một không gian nên du có bay tới chất, cũng không thể xuyên qua được.
Kể tử khi thành lập nên Đoạn Chưởng Tiên tới nay, tu sĩ nào bất cẩn rơi xuống Vực Thẳm Gào Thét thì không ai có thể sống mà trở về.
Lối ra của mê vực, là mối liên kết giữa hai không gian khác nhau.
Vì vậy, đại thể là khác hẳn với cảnh sắc của mê vực, chỉ cần lại gần, dù có bị sương trắng bao phủ thì cũng có thể phát hiện ra.
Đây cũng là hy vọng thoát khỏi hiểm cảnh của Lý Phàm.
Toàn lực vận chuyển Tử Tiêu Độn Pháp, Lý Phàm tiếp tục bay xuống, cũng nỗ lực mất cả nửa ngày trời.
Lý Phàm đang bay thì đột nhiên ngưng trọng.
Thần thức cảm nhận được phía trước mặt không xa, ngay trong tầm tay, dường như có thứ gì đó ngăn cản.
Tuy nhiên trong màn sương trắng phệ nguyên, khoảng cách cảm nhận của thần thức bị giảm đi rất nhiều.
Đến khi cậu ta phản ứng lại, thì đã không kịp né tránh, thấy thế liền trực diện đánh tới.
Hai tía sáng tối bán ra từ mắt của Lý Phàm.
So với hóa thân lưu quang màu tím của cậu ta nhanh hơn vài lần, xóa tan những bóng đen ẩn tàng trong màn sương trắng phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận