Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 836: Ân nói đoạn sinh tử

Tiếng kêu rên vang khắp Vạn Tiên Minh.
Biển Tùng Vân cũng như thế.
Thật may là trên đảo Hải Hiên, vì mấy người trong hội hỗ trợ ở lại để bế quan chuẩn bị đại khảo.
Thế nên, trong khoảng thời gian này không có người ngoài lui tới.
Lúc này, bọn họ may mắn thoát được một kiếp.
Có điều, chuyện xảy ra cho tới bây giờ, khiến mấy người bọn họ đã không còn lòng dạ nào để nghiên cứu hay học tập.
Phân thân Quý Thiệu Ly đóng cửa truyền tống trận, mở đại trận phòng hộ trên đảo, ngăn chặn hoàn toàn liên lạc với bên ngoài.
Chỉ cần thông qua Thiên Huyền Tiểu Kính để luôn chú ý đến tình hình của thế giới bên ngoài.
“Đúng thật thời gian cũng là số mệnh. May mà ngày đó ta lựa chọn ở lại bế quan chuẩn bị đại khảo. Vậy Trương Mục đạo hữu, Tôn Anh đạo hữu không kiên trì được và qua đời rồi ư?”
“Còn các huynh đệ trong hội hỗ trợ đều mắc bệnh trạng không nhẹ…” Hà Chính Hạo tràn đầy sợ hãi.
Trương Mục, Tôn Anh đều là thành viên của hội hỗ trợ của biển Tùng Vân.
Tu sĩ hội hỗ trợ ở bên ngoài tổng cộng có mười ba người. Trong đó có hai vị đã chết.
Đủ để thấy lực sát thương của biến dị Tiên Phàm Chướng đáng sợ đến mức nào.
Cùng với tình trạng bi thảm hiện tại của Vạn Tiên Minh dưới sự tàn sát bừa bãi của Tiên Phàm Chướng.
“Những đạo hữu khác cũng có chút nguy hiểm, nói cũng nói không lưu loát nữa rồi.”
“Đều là huynh đệ trong hội hỗ trợ, nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lòng ta cũng cảm thấy khó chấp nhận. Nhưng nếu cho bọn họ đi vào thì tuyệt đối không được.” Quý Thiệu Ly trầm giọng.
“Tiên Phàm Chướng này biến hóa kỳ lạ, hung hiểm, trước mắt vẫn chưa tìm được biện pháp đối phó thích hợp. Chúng ta cũng đành bó tay.”
Quý Thiệu Ly dừng lại một chút, tỏ vẻ khó hiểu nhìn ra bên ngoài đảo Hải Hiên.
“Nghe nói Tiên Phàm Chướng có thể truyền nhiễm thông qua linh khí. Ta đã phong tỏa hoàn toàn thông đạo linh khí với thế giới bên ngoài trên hòn đảo. May là ta đã chuẩn bị sẵn một ít linh thạch trên đảo, hẳn là không có vấn đề gì lớn trong thời gian ngắn.”
“Có điều chư vị muốn tu luyện thì không thể được. Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh tồn.” Quý Thiệu Ly quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người.
“Có được một chỗ an thân là đã may mắn lắm rồi. Chỉ cần có thể cầm cự cho đến khi Vạn Tiên Minh đưa ra biện pháp đối phó cụ thể, lúc đó hẵng ra ngoài.” Tất cả tu sĩ đều thở dài.
“Rốt cuộc Tiên Phàm Chướng là cái gì? Nghe nói nó tồn tại trong cơ thể người phàm, vừa vô hình vô vị vừa không có thực thể. Thế mà lại che mắt được Tiên Minh, lây nhiễm khắp thiên hạ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?” Sau khi yên lặng một lát, Hà Chính Hạo bối rối hỏi lại.
Sâu trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Quý Thiệu Ly đều không thể trả lời.
Không ai nói gì.
Rốt cuộc Tiên Phàm Chướng là thứ gì?
Ngay lúc này, Lý Phàm cũng muốn biết đáp án của vấn đề.
“Khụ khụ…hai người các ngươi không sao chứ?” Hắn nheo mắt, nhìn hai người Thiên Dương và Lâm Linh ở hai bên đều đang phấn chấn, có chút không cam lòng.
“Sư huynh, hay là nói ít đi một chút, nghỉ ngơi thật tốt.” Thiên Dương có chút lo lắng, khuyên nhủ.
“Ta không sao…khụ khụ…”
Lời còn chưa nói hết, Lý Phàm đã ho sặc sụa.
Dường như lục phủ ngũ tạng muốn vỡ nát và đồng loạt phun ra ngoài.
Tuy trông có vẻ bệnh nặng nhưng trong lòng Lý Phàm lại không hề có một chút lo lắng nào.
Thay vào đó, hắn tỏ ra bình tĩnh và thể ngộ cẩn thận những thay đổi trên cơ thể mình.
Điều này làm cho Thiên Dương không khỏi cảm thấy vô cùng bội phục.
“Bệnh trạng của tiểu tử Thương Thiên Tứ kia có vẻ nhẹ hơn ta một chút, nhưng vẫn có phần không dễ chịu.”
Thần thức tìm kiếm khắp cơ thể, căn bản không tìm được dấu vết của đầu sỏ gây nên Tiên Phàm Chướng.
Lý Phàm quyết định bỏ cuộc, chuyển sang suy tư.
“Không có thực thể. Nhưng phàm là người, tu sĩ hay linh khí thì đều là vật dẫn.”
“Thứ còn sót lại sau ngàn năm mà còn có thể phát sinh biến dị.”
“Tiên Phàm Chướng này thật sự là kết quả của nghịch thiên địa chi lý ư?” Trong lòng Lý Phàm hiện lên một tia nghi ngờ.
Trầm ngâm chốc lát, hắn lấy linh phù truyền tin ra và liên hệ với Ân thượng nhân.
Sau nửa tách trà, giọng nói của Ân thượng nhân vang lên.
“Lý đạo hữu tìm ta vì Tiên Phàm Chướng ư?”
“Khụ khụ… Ân đạo hữu, ngươi không sao hết à?” Nhìn dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh của đối phương lúc này, Lý Phàm không khỏi kinh ngạc.
“Ha ha, ta không giống các ngươi. Có lẽ là do ta quanh năm tiếp xúc với Tiên Phàm Chướng, chỉ hơi khó chịu một hai ngày, sau đó liền sinh long hoạt hổ rồi!” Ân thượng nhân mỉm cười.
Lý Phàm nghe vậy, ánh mắt lóe lên: “Quả nhiên đạo hữu có vận khí tốt. Ta thì không ổn rồi, càng ngày càng suy yếu, sợ rằng khó thoát kiếp này…”
“Đạo hữu không nên tự hù dọa mình. Nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ khỏi hẳn thôi.” Ân thượng nhân có phần xem thường.
“Ngươi đã nhiễm bệnh thời gian lâu như vậy, nếu còn có thể nói chuyện bình thường thì không có vấn đề gì lớn. Nếu thật sự nghiêm trọng, tính mạng sẽ như ngàn cân treo sợi tóc trong vòng ba đến năm ngày.” Ân thượng nhân dùng kiến thức chuyên nghiệp để giải thích.
“Vậy thì cho ta mượn lời tốt lành của đạo hữu.” Lý Phàm gật đầu.
Vừa ho khan một tràng, Lý Phàm chậm rãi hỏi tiếp: “Ân đạo hữu, nói đến nghiên cứu Tiên Phàm Chướng, sợ rằng thế gian này không có bao nhiêu người có thể vượt qua ngươi. Rốt cuộc Tiên Phàm Chướng này là thứ gì vậy? Sao mà có thể tồn tại suốt mấy ngàn năm và vẫn đáng sợ như vậy?”
Ân thượng nhân trầm mặc một lát, nhẹ giọng: “Tiên Phàm Chướng có lẽ là kết quả nghịch lý của tu sĩ.”
“Dù là người phàm nhưng có thể giết tiên.”
“Không xét đến mạnh yếu.”
Lý Phàm có chút không hiểu: “Nếu đã như vậy, biến dị Tiên Phàm Chướng này là sao? Sau khi nghịch lý, há có thể biến dị nữa?”
Ân thượng nhân lắc đầu: “Biến dị chẳng qua là hình thức bên ngoài. Cái gọi là nghịch lý thì làm gì có biến hóa?”
“Chỉ có điều, tỷ lệ số lượng tu sĩ so với số lượng người phàm, thậm chí còn lớn hơn thời kỳ thượng cổ. Thế nên biểu hiện sát thương của Tiên Phàm Chướng đã vượt xa trước kia.”
Lý Phàm suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của Ân thượng nhân.
Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý tưởng.
“Ân đạo hữu, theo lời ngươi nói. Vậy Tiên Phàm Chướng sinh ra là để bảo vệ người phàm và bóp chết tu sĩ.”
“Nếu Tiên Phàm Chướng xuất hiện trở lại và phát sinh biến dị. Đây há chẳng phải nói Trường Sinh thiên tôn nghịch lý lần này còn đang tại thế?”
“Vì sao bọn ta chưa từng nghe nói về danh hiệu của vị thiên tôn này?”
Sau một lúc im lặng, Ân thượng nhân có phần do dự hồi đáp: “Về lần này, ta đã có một vài ý tưởng.”
“Có điều ta vẫn chưa thể nghiệm chứng.”
“Nhưng ta khẳng định, nếu như có thể biết được thân phận của vị thiên tôn này, vậy thì ngày vạch trần toàn bộ bí mật Tiên Phàm Chướng không còn xa nữa.”
Giọng nói của Ân thượng nhân có phần mơ hồ.
Lý Phàm khẽ nheo mắt.
Nhưng không hỏi tới cùng.
Sau một lúc lâu, Lý Phàm lại hỏi quan điểm của Ân thượng nhân về hướng đi cụ thể của Tiên Phàm Chướng.
“Đạo hữu không cần lo lắng. Vạn Tiên Minh vẫn có kinh nghiệm nhất định liên quan đến việc xử lý Tiên Phàm Chướng như thế nào.”
“Tình hình hiện tại chẳng qua là bởi vì chưa tìm được biện pháp áp chế biến dị Tiên Phàm Chướng nên mới lộ vẻ hơi bị động.”
“Tuy nhiên, thiết nghĩ cũng sắp rồi.”
“Chỉ cần làm đúng phương pháp, kết cục của Tiên Phàm Chướng nhất định sẽ giống với ngàn năm trước, biến mất một lần nữa.”
“Nó sẽ chỉ tồn tại trong cơ thể người phàm như một kiểu răn đe.” Giọng điệu Ân thượng nhân thâm sâu.
Dường như có một chút tình cảm đặc biệt nào đó cất giấu trong lời nói.
Lý Phàm như có điều suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận