Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 197: Tân pháp không thể cản

Hiển nhiên, không ai giống như Lý Phàm, có thể “đăng nhập” lặp lại cùng một địa điểm.
Hơn hết, có một vị tu sĩ Kim Đan lại dương dương tự đắc, khoe khoang những gì mình đã trải qua.
Lần nọ, y xuất hiện trong Vẫn Tiên Cảnh, chiếm lấy thân thể một thiếu niên.
Lúc còn nhỏ, gia tộc của thiếu niên này bị diệt môn, cả nhà chết thảm, chỉ có thiếu niên tránh được một kiếp.
Thiếu niên vừa gian nan sống sót, vừa điều tra hung thủ sau màn năm đó.
Dưới cơ duyên xảo hợp, một ngày kia, thiếu niên gặp phải hai tu tiên giả đang so đấu trong rừng, cuối cùng đồng quy vu tận.
Từ trên thi thể hai tu tiên giả kia, thiếu niên tìm thấy một ít đan dược cùng với hai môn công pháp.
Vì thế bước lên con đường tu tiên.
Ngay khi tu luyện thành công, đạt thành tựu Trúc Cơ cảnh, cũng tìm được manh mối về án diệt môn năm đó thì thiếu niên lại trùng hợp bị vị tu sĩ Kim Đan này chiếm xác.
Vị tu sĩ Kim Đan này lần mò theo manh mối, trong vòng mười ngày, thành công tìm được hung thủ năm đó.
Cuối cùng cũng báo được mốt thù diệt môn cho thiếu niên.
Sau khi rời khỏi Vẫn Tiên Cảnh, vị tu sĩ Kim Đan này thành công mang về một môn công pháp.
Bán ra với giá tám vạn điểm cống hiến.
Mọi người nghe xong đều vô cùng hâm mộ, khen ngợi y vận may cực tốt.
“Thế nên, ta cho rằng, muốn mang được vật phẩm ra ngoài thì có một phương thức, đó là trao đổi ngang hàng.”
“Muốn thiếu niên đó giao công pháp thì ta phải giúp y hoàn thành tâm nguyện.”
“Nguyện vọng của y là báo thù diệt môn năm đó, ta đã làm được. Xem như trao đổi, y cũng nguyện ý giao công pháp cho ta.”
Vị tu sĩ Kim Đan tên Cơ Tinh Văn này đủng đỉnh kể lại.
Nghe vậy, Lý Phàm và mấy người còn lại đều lộ ra biểu tình suy tư.
Đã lấy được tin tức mình muốn biết, Lý Phàm chờ sau khi có kết quả định ngư, nhớ kỹ bộ dáng con cá cuối cùng rồi vội vàng quay trở về Vạn Tiên Đảo.
Sau đó, hắn ở lì trong Thiên Huyền kính, vừa tăng tốc tu luyện vừa chờ đợi.
Hơn mười ngày sau.
Lý Phàm tự dưng cảm ứng được trong lòng, có thể tiến vào Vẫn Tiên Cảnh một lần nữa.
Hắn lập tức khởi động nghi thức.
Không có gì ngoài ý muốn, vẫn là bám vào người Lý Trần của Tử Tiêu Tông như hai lần trước.
Lý Phàm cũng hành xử y chang, cứ như ấn nút tua nhanh vậy.
“Sư đệ ngươi chờ ở chỗ này, ta đi một lúc rồi về!” Chương Thiên Mạch còn chưa dứt lời, người đã đi xa.
Lần này, Lý Phàm đổi sang sưu hồn người khác.
Đây là lần thứ hai, hắn sử dụng “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” đã thuần thục hơn đôi chút.
Nhưng vẫn tiêu hao quá nhiều.
Xem hết quá khứ của người này, cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Cảnh ngộ của y với Lưu Đồ giống nhiều khác ít, cũng từng là một phàm nhân bình thường.
Tình cờ gặp được người truyền cho tân pháp của Tiên Tôn, từng bước tiến lên con đường tu tiên, gia nhập Vạn Tiên Minh.
Chẳng qua là trong trí nhớ của y, người truyền dạy tân pháp cho phàm nhân không phải là thanh niên hăng hái mười năm đã Kim Đan kia.
Mà là một vị nữ tử mặc áo trắng như tuyết, có dung mạo tuyệt mỹ.
Tốc độ tu hành của vị nữ tử này càng thái quá.
Nghe đâu không quá hai mươi năm đã thành tựu Nguyên Anh chân quân.
“Xem ra, số người lúc trước được chứng kiến tận mắt Tiên Tôn truyền pháp rồi truyền bá lại cũng không ít.”
Lý Phàm tùy tiện ném tu sĩ đã bị soát hồn đến mềm oặt xuống đất rồi nhìn về trung tâm Ninh Viễn thành.
Đã qua một hồi rồi mà tranh đấu lại chậm chạp chưa xảy ra.
Qua một lúc lâu, Lý Phàm mới nhìn thấy Chương Thiên Mạch tỏ vẻ thỏa mãn đi ra từ Túy Tiên Lâu, chậm rãi đi về hướng Vãng Sinh Thọ thụ.
Trong khi đó, Lý Phàm cũng nhìn ra, bên ngoài Túy Tiên Lâu rõ ràng đã được Chương Thiên Mạch bố trí một tầng kết giới.
Chắc là y sợ rằng đánh nhau với Tống Hòa Tụng sẽ ảnh hưởng đến vị tình nhân cũ Xích Hà đang ở gần.
“Xem ra vị Chương sư huynh này đúng là một kẻ si tình.”
“Có lẽ, nếu muốn mang “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” về thì mình có thể khai thác từ điểm này.”
Một tia sáng kỳ lạ loé lên từ trong hai mắt của Lý Phàm.
“Ầm!”
Một tia tử lôi bỗng giáng xuống từ trên trời.
Tiếng kêu thảm thiết của Tống Hòa Tụng tức khắc truyền khắp toàn bộ Ninh Viễn thành.
Lý Phàm nhìn thấy “Hóa Sinh Chuyển Nguyên Đại Trận” bên trong thành cấp tốc vận chuyển, từng luồng sức sống xanh lá bị rút ra khỏi người phàm nhân, bay về phía hai người đang đánh nhau.
“Chương Thiên Mạch, tuy rằng ngươi là đệ tử nội môn nhưng cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ mà thôi! Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc!”
Giọng nói của Tống Hòa Tụng như sấm rền truyền khắp toàn thành.
Một cái chuông lớn đỏ như máu thoáng chốc bao phủ Chương Thiên Mạch.
Ngay sau đó Lý Phàm nhìn thấy Tống Hòa Tụng tùy tiện phất tay một cái, vô số kiến trúc lập tức hóa thành phế tích.
Những phàm nhân bên trong run bần bật, chưa kịp kêu thảm đã đi đời nhà ma.
Từng luồng sát khí đỏ ngòm bốc lên từ thi cốt của những phàm nhân này, bay đến bên Tống Hòa Tụng trên trời cao.
Từng khuôn mặt của những phàm nhân vừa chết hiện lên rõ ràng trong ánh sáng màu máu.
Vô số mặt người phóng tới Chương Thiên Mạch đang bị nhốt trong cái chuông.
Sau một lúc, Chương sư huynh bên trong trở nên ngốc trệ, đứng im không nhúc nhích.
“”Chúng Sinh Luyện Thần Trận” này quả nhiên bất phàm. Lần này Chương Thiên Mạch đánh đòn phủ đầu mà vẫn bị trận pháp vây khốn như cũ.”
“Đáng tiếc, bây giờ mà muốn dùng sinh mệnh của phàm nhân làm môi giới thì e rằng đã trễ.”
Lý Phàm yên lặng nhìn Tống Hòa Tụng tùy ý thu gặt sinh mệnh phàm nhân bên trong thành, hóa thành thủ đoạn đối địch của bản thân gã.
Không khí trong Ninh Viễn thành bỗng chốc trở nên tang tóc.
Không biết có bao nhiêu phàm nhân đã chết dưới tay Tống Hòa Tụng.
Duy chỉ có Túy Tiên Lâu được Chương Thiên Mạch thiết lập kết giới bảo hộ và chỗ Lý Phàm đang đứng là còn vững vàng chống đỡ được.
Theo phàm nhân bên trong Ninh Viễn thành chết đi không ngừng, Chương Thiên Mạch bên trong “Chúng Sinh Luyện Thần Trận” đã bị nổ mất nửa đầu.
Nhưng sức sống của y vẫn không dứt.
Tống Hòa Tụng thay đổi sắc mặt.
Thế nhưng, sợ hãi đã nhanh chóng bị tham lam đè xuống.
Gã dùng ngọn lửa đỏ ngòm thiêu Chương Thiên Mạch, để lộ ra viên tử đan bên trong cơ thể y.
Tống Hòa Tụng rốt cuộc cũng nhận ra chỗ không ổn.
Gã chụp tay xuống, giết chết tất cả phàm nhân còn sót lại bên trong Ninh Viễn thành, lấy mặt người màu máu làm tường ngăn.
Còn chính mình thì lại nhanh chóng lùi về phía sau.
Gã nhận thấy tình thế không ổn, bèn co giò chạy thẳng.
Lý Phàm híp hai mắt lại, nhìn về phương hướng gã đang đào tẩu, phóng ra pháp khí trường thương của Lý Trần.
Đồng thời, hắn vận chuyển “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”, đánh xuống đầu Tống Hòa Tụng một đạo thần lôi màu tím.
Thân hình của Tống Hòa Tụng lập tức bị thần lôi chặn đứng.
Ngay sau đó, trường thương khí thế như vồng mang theo tử lôi nhàn nhạt kịp thời đuổi theo, cắm mạnh vào người Tống Hòa Tụng.
Tuy nhiên, dầu gì gã cũng là tu sĩ Kim Đan, ngay trong lúc nguy cấp, gã đã kịp thời phản ứng lại, nắm chặt lấy trường thương.
Lôi quang trên trường thương đột nhiên bùng nổ, Tống Hòa Tụng buông lỏng tay theo bản năng.
Trong thoáng chốc đó, trường thương thoát khỏi khống chế, quay trở về trong tay Lý Phàm.
Tống Hòa Tụng đứng trên không trung, thoáng nhìn về phía Lý Phàm.
Tuy Lý Phàm chỉ là tu sĩ Trúc Cơ còn gã đã là Kim Đan cảnh, nhưng lúc này, gã cũng chẳng muốn đánh một trận với hắn.
Gã chỉ oán độc liếc Lý Phàm một cái rồi lập tức hóa thành huyết quang, tiếp tục bỏ chạy.
“Sư đệ làm rất khá!”
Ngay lúc đó, hào quang màu tím xuất hiện, thân thể của Chương Thiên Mạch đã khôi phục.
Hào quang thu lại, hoá thành một bộ quần áo phủ trên người y.
Y bước một chân ra, lập tức hoá thành một tia tử điện, phóng vọt đến phía trước huyết quang.
Cảnh tượng giống y lần trước, Chương Thiên Mạch bóp chặt Tống Hòa Tụng bên trong huyết quang.
“Kẻ phản bội tông môn, chết!”
Thần lôi màu tím giáng từ trên trời xuống như tuyên bố giờ chết của Tống Hòa Tụng đã đến.
Một vị tu sĩ Kim Đan cứ vậy đã bị Chương Thiên Mạch giết dễ như bỡn.
Chương Thiên Mạch tựa như tiện tay giết một con gà con chó vậy, nét mặt không một chút thay đổi nào.
Tiếp theo, y phi thân đến cạnh Lý Phàm, thở một hơi:
“Chuyện ở đây xong rồi, sư đệ, chúng ta mau chóng quay về tông môn đi.”
“Mang theo mấy người này về làm chứng.” Chương Thiên Mạch chỉ vào bốn tu sĩ Trúc Cơ bị bắt.
Rõ ràng, y chẳng thèm đếm xỉa gì đến Ninh Viễn thành khắp chốn đã là phế tích, thương vong vô số.
Sau đó, y gọi “Tử Tiêu Phi Vân” ra, xách mấy tên tù binh lên.
Khi hai người chuẩn bị rời khỏi, Lý Phàm lại đột nhiên đánh choáng tù binh, hỏi: “Sư huynh, không biết huynh thấy tân pháp này như nào?”
Chương Thiên Mạch trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Bàng môn tà đạo, chẳng bằng chính tông!”
Lý Phàm khẽ cười một tiếng: “Sư huynh thật sự nghĩ như vậy ư?”
Rồi chỉ vào mấy người nằm đang nằm lăn lóc trên áng mây, Lý Phàm nói với giọng điệu sâu kín: “Sư huynh, nhìn mấy kẻ này mà xem, tư chất của bọn họ, đừng nói là chúng ta, so với những đệ tử ngoại môn hay tạp dịch trong tông môn thì đều kém xa tít tắp.”
“Vậy mà, tuy thời gian tu luyện của họ ngắn hơn chúng ta nhiều, nhưng bây giờ bọn họ đều có tu vi Trúc Cơ như chúng ta!”
Chương Thiên Mạch cau mày: “Sư đệ, rốt cuộc đệ muốn nói gì?”
Lý Phàm không trả lời mà tiếp tục nói: “Sau khi biết đến sự tồn tại của tân pháp, hàng ngàn hàng vạn người bên trong tông môn, không tính các sư đệ chân truyền, liệu bọn họ sẽ còn nhẫn nhục chịu khó làm công tác vụn vặt chỉ để cầu có thể đi xa hơn trên tiên lộ nữa hay sao?”
“Hiện nay, tiên lộ mở rộng nhưng lại không thông về hướng Tử Tiêu Tông chúng ta.”
Lý Phàm chỉ vào mảnh phế tích Ninh Viễn thành ở bên dưới, bảo: “Hôm nay, sư huynh đánh một trận với Tống Hòa Tụng, phàm nhân gặp tai ương, tử thương vô số.”
“Sự khác biệt giữa tiên phàm, sức lực của phàm nhân quá mức nhỏ yếu, bị người tu tiên nắm trong tay không có sức phản kháng.”
“Thế nhưng, sư huynh cho rằng bọn họ không oán giận hay sao?”
“Những phàm nhân còn sống đó như những con kiến nhỏ bé trong trời đất này, nhưng số lượng lên đến trăm triệu.”
“Nếu như biết được sự tồn tại của tân pháp, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Thần uy của huynh có thể hành hạ chết bốn, năm tên tu sĩ có tu vi ngang hàng.”
“Nhưng nếu hôm nay, một phần mười phàm nhân trong Ninh Viễn thành này đều có tu vi Trúc Cơ, liệu sư huynh còn dám không kiêng nể gì như thế sao?”
Chương Thiên Mạch vẫn trầm mặc không đáp lời.
Lý Phàm dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Chương Thiên Mạch: “Ngộ tính của huynh cao hơn đệ, đệ đã có thể nghĩ đến điều này thì chắc hẳn huynh cũng sớm thông suốt rồi.”
“Sư đệ…” Chương Thiên Mạch đang muốn nói chuyện nhưng lại bị Lý Phàm tiếp tục cắt ngang.
“Tân pháp quật khởi, thế không thể đỡ. Thuận theo tất hưng, đối nghịch tất vong. Sư huynh nghĩ có đúng không?” Lý Phàm ép hỏi.
Tuy rằng trong lòng cũng cho rằng như vậy, nhưng thấy sư đệ mình dễ dàng nói ra, Chương Thiên Mạch không khỏi mặt mày trắng bệch.
Nếu không phải từ lúc nhập môn vị sư đệ này chưa bao giờ xuống núi, Chương Thiên Mạch còn cho rằng hắn sớm đã sớm đi theo tân pháp luôn rồi.
“Sư đệ, không thể nói bừa…” Chương Thiên Mạch lên tiếng khuyên bảo.
“Việc này…”
“Đã có trưởng bối trong tông môn định đoạt.”
Lý Phàm hơi mỉm cười, không tiếp tục thảo luận về đề tài này mà đột nhiên nói: “Lúc trước ở trên núi, đệ thường xuyên nghe sư huynh than thở Xích Hà cô nương kia, vì không có linh căn nên không thể tu hành, cho nên không nguyện ý trở lại tông môn cùng ngươi.”
“Hiện giờ, sư huynh đã biết được tân pháp, chẳng biết huynh có muốn dạy cho Xích Hà cô nương không?”
Khi giết địch, Chương Thiên Mạch luôn lạnh nhạt vô tình, nhưng lúc này, đối mặt với lời chất vấn của Lý Phàm, y lại ấp a ấp úng, có vẻ quẫn bách.
“Sư huynh, phàm nhân không giống người tu tiên chúng ta, có thể giữ vẻ thanh xuân vĩnh viễn.”
“Phải biết, hoa cỏ lâu năm rồi cũng phải úa tàn.”
“Phàm nhân có bao nhiêu thời gian để lãng phí cơ chứ?”
“Chẳng lẽ sư huynh nhẫn tâm nhìn nàng già đi từng ngày.”
“Sau đó không thể qua lại với huynh nữa?”
Lý Phàm phun một tràng dài, từng tấc ép sát, chất vấn Chương Thiên Mạch.
Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt một hồi lâu, Chương Thiên Mạch cuối cùng thở dài một hơi:
“Sư đệ ngươi chờ ở chỗ này, ta đi chút rồi về!”
Dứt lời, y bay thẳng xuống Túy Tiên Lâu bên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận