Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 451: Ngàn năm phá vọng nhãn

Trong Thiên Huyền Kính.
Lý Phàm ngơ ngác ngồi, vẻ mặt hoảng hốt.
Tuy đã sớm biết vật phẩm và tri thức thu được trong Vẫn Tiên cảnh, chỉ có giải quyết tâm nguyện mới có thể mang về.
Nhưng lần này khi hắn trở về thế giới hiện thực, thực sự không thể nhớ nổi một chữ trong ‘Tạo Hóa Hỏa Lò Công’ mà Bạch tiên sinh truyền thụ.
Lý Phàm vẫn có chút buồn sầu.
Từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước.
Chính vì đã tự mình thể nghiệm đủ loại huyền kỳ của Vô Thượng Đạo Pháp, Lý Phàm mới càng khó tiếp nhận những công pháp sứt sẹo mà mình sáng tạo ra.
Chênh lệch quá lớn, giống như ngôi sao trên trời và cỏ cây dưới đất.
Sự tương phản mãnh liệt làm cho tâm trạng Lý Phàm không khỏi có chút mất cân bằng.
Nhất là từng ôm tòa bảo sơn, trong nháy mắt liền tan thành mây khói, không bao giờ gặp lại.
Dù tâm trí của Lý Phàm khác với người thường thì giờ cũng trở nên có chút buồn bã mất mát.
“Bạch tiên sinh, Tạo Hóa Hỏa Lò Công...”
“Ta có thể thử nghiệm vô hạn, nhất định một ngày có thể mang môn chân công này về.”
Qua hồi lâu, Lý Phàm hít sâu một hơi mới chậm rãi đè nén cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Căn cứ vào kinh nghiệm trong ‘Ninh Viễn Thủ Thọ Quả’, muốn mang vật phẩm ra, nhất định phải hoàn thành chấp niệm của người sở hữu vật phẩm.
Chấp niệm của Bạch tiên sinh là gì?
Đối với Lý Phàm hiện tại, Bạch tiên sinh còn quá thần bí. Sau này chỉ có thể từ từ thử nghiệm không ngừng.
Hơi cảm ứng một phen, lần tiếp theo tiến vào Vẫn Tiên cảnh là nửa năm sau.
Đáng tiếc là hạn chế thời gian còn dài bình thường một chút, Lý Phàm khẽ thở dài, ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, Lý Phàm xem xét thông tin linh phù của bản thân, mới phát hiện tin tức Trần Anh gửi tới.
Chứng tỏ hắn đã tới nơi xuất phát, hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ.
Nếu lần này có thể đại nạn không chết, trở về nhất định sẽ báo đáp Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười, nghĩ thầm nếu thật như thế, ngược lại có thể coi như sự tích điển hình, tuyên dương trắng trợn một phen.
“Nhưng đại chiến Thiên Linh Châu phải kéo dài 16 năm mới xảy ra, trọng điểm cần chú ý trước đó là sự kiện cỏ Linh Vụ.”
“Nếu không có Thiên Huyền Kính tuyên cáo rõ ràng, Ngũ Lão hội chưa chắc sẽ vì động thiên không rõ tình huống mà gây chiến.
“Hơn nữa, nếu không có Tiêu Tu Viễn đổ thêm dầu vào lửa, sự kiện cỏ Linh Vụ cũng không thể lan đến quá xa như kiếp trước.”
Lý Phàm cẩn thận suy nghĩ một lát, quyết định đến chỗ Tiêu Tu Viễn xem trước.
Không có che giấu thân hình, đội lên dáng vẻ của ‘tu sĩ Thiên Cơ tông, Lý Phàm đi tới bên ngoài Thiên Lý đường.
Bên trong vẫn lạnh lẽo như trước.
Tiêu Tu Viễn lười biếng nằm trên ghế dài, hai mắt khép hờ như đang nghỉ ngơi.
Nghe được tiếng bước chân, hắn đột nhiên đứng lên, thay đổi biểu cảm.
“Ồ, có khách tới!”
Tiêu Tu Viễn nhìn Lý Phàm, đầu tiên là ngẩn người, sau đó bình tĩnh nhiệt tình chào hỏi.
Lý Phàm cũng không nói mình muốn mua cái gì, mà chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tu Viễn.
Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Qua một lát, vẫn là Lý Phàm chắp tay trước: “Khôi lỗi chi đạo này của đạo hữu, thân hóa ngàn vạn, nhưng lại bất phàm!”
“Cho dù ở thời kỳ thượng cổ, cũng coi như là một môn thần thông khó có được!”
Không ngờ lại bị người mới gặp nói toạc ra huyền cơ của công pháp tự thân, Tiêu Tu Viễn lộ ra vẻ giật mình.
Nhưng mà hắn che giấu rất tốt, lập tức đáp lại: “Khuy thiên cơ, thám nhân quả. Thượng cổ Thiên Cơ tông, quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Bội phục! Bội phục!”
“Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!”
Hai người nhìn nhau, đều cười ha ha.
Sau khi khen ngợi lẫn nhau một phen, lại chính thức tự giới thiệu, Tiêu Tu Viễn lúc này mới thăm dò hỏi: “Đạo hữu đến đây lần này, không phải chỉ lấy ta tìm vui vẻ nhỉ?”
“Tiêu đạo hữu nói gì vậy, ta giống người nhàn rỗi như vậy sao?” Lý Phàm xua tay nói. “Ta tới nơi này, đương nhiên là vì một chữ ‘tài’”.
Tiêu Tu Viễn lập tức trở nên hăng hái: “Ồ? Không biết đạo hữu muốn cái gì? Trận pháp phù lục, pháp khí đan dược, muốn gì cũng có, số lượng lớn...” Hắn thuận miệng nói.
“Đạo hữu thấy ta thiếu những thứ này sao?” Lý Phàm nửa cười nửa đùa hỏi.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Sắc mặt Tiêu Tu Viễn trở nên nghiêm túc.
“Lần này đến đây, ta không muốn mua mà là bán!” Lý Phàm lắc đầu, trầm giọng nói. “Về phần có thể thành công hay không, còn phải xem Tiêu đạo hữu có biết nhìn hàng hay không.”
“Bán? Chỗ của ta cũng không phải cái gì cũng thu...” Tiêu Tu Viễn đang nói, lại nhìn thấy vật trong tay Lý Phàm, cũng không khỏi dừng lại.
Chỉ thấy một viên nhãn cầu giống như vật sống đang hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Sát khí bốn phía khiến hắn theo bản năng muốn động thủ phản kích.
Cũng may hắn phát hiện ra nhãn cầu này cũng không có tính công kích nên đã nhịn xuống.
“Đây là?” Tiêu Tu Viễn híp mắt, nhịn không được hỏi.
Lý Phàm dùng giọng điệu thổn thức nói: “Đây là di vật của sư huynh ta năm đó. Người này đã qua đời, vật ở lại bên cạnh ta đã vô dụng. Thấy mắt nhớ người, chỉ tăng thêm thương cảm. Cho nên ta muốn giao cho người hữu duyên khác. Đáng tiếc Thiên Huyền Kính không biết nhìn hàng, lại ra giá thấp. Thật sự là sỉ nhục sư huynh ta.”
“Vì thế ta thôi diễn thiên cơ, tìm kiếm người có tư cách tiếp nhận, lúc này mới tới chỗ Tiêu đạo hữu.” Lý Phàm chậm rãi giải thích.
Lý Phàm cũng không nói dối.
Trong di tích Thiên Cơ Tong ở Bách Thạch động thiên, ngoại trừ công pháp điển tịch ra, Lý Phàm còn thu hoạch được hai thứ.
Một cái chính là nhãn cầu trong tay hắn lúc này.
Thiên Huyền Kính giám định ra là ‘Phá Vọng Thạch Nhãn’, tương tự như sự tồn tại của thiên địa kỳ vật, quy tắc tụ hợp.
Nghe nói sau khi tu sĩ hấp thu luyện hóa, có thể nhìn xuyên hư vô, đoán trước tương lai.
Theo lý mà nói, bảo vật như thế đương nhiên giá cả xa xỉ.
Nhưng mà đáng tiếc là viên ‘Phá Vọng Thạch Nhãn’ này đã bị tu sĩ luyện hóa một lần.
Pháp tắc thiên địa thuần túy lây nhiễm nhân quả khí tức của tu sĩ.
Hơn nữa đã qua mấy ngàn năm thời gian, thiên địa kịch biến, sức mạnh pháp tắc cũng thay đổi rất nhiều so với thời kỳ thượng cổ.
Dưới ảnh hưởng kép của hai nhân tố, hiệu quả thôi diễn của Phá Vọng Thạch Nhãn giảm đi rất nhiều.
Mười lần có thể trúng một lần, đã có thể đốt nhang rồi.
Cho nên Thiên Huyền Kính chỉ đưa ra giá thu hồi là sáu mươi nghìn độ cống hiến.
Tuy vật này không có tác dụng mấy đối với người biết trước tất cả như Lý phàm.
Nhưng hắn cũng không thiếu sáu mươi nghìn độ cống hiến, vì thế vẫn ở bên người.
Giờ phút này vừa hay lấy ra để làm quen với Tiêu Tu Viễn.
“Thế nào, Tiêu đạo hữu có biết vật này không?” Lý Phàm cố ý hỏi.
Tiêu Tu Viễn đứng tại chỗ một lát, sau đó cười nhạo nói: “Sao ta có thể không biết vật đó, chỉ là Phá Vọng Thạch Nhãn mà thôi.
Hắn trầm ngâm một lát, lại nói thêm: “Hảo giáo đạo hữu cũng biết, Thiên Huyền Kính đưa ra giá thấp cũng là có nguyên nhân.
“Tuy vật này hiếm, nhưng nếu đạo hữu muốn bán với giá tốt, sợ là phải gặp được người thích hợp mới được.”
Lý Phàm đáp lại: “Đương nhiên ta hiểu điều này. Đây cũng là nguyên nhân ta tới tìm Tiêu đạo hữu.”
Ném ‘Phá Vọng Thạch Nhãn’ qua, Lý Phàm nói: “Ta tin rằng đạo hữu nhất định có thể tìm được chủ nhân mới thích hợp cho nó.”
“Mong đạo hữu giúp ta việc này. Một nửa chi phí thu được sẽ thuộc về đạo hữu có được không?”
Ánh mắt Tiêu Tu Viễn sáng lên: “Mối làm ăn này, ta nhận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận