Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 573: Tùng Vân cục cuối cùng

“Chu Thanh Ngang” thì thầm nói ra suy đoán của mình, Cao Viễn nghe vậy bèn không nhịn được đập bàn tán dương: “Nếu như kế này thành công, e là phần lớn tu sĩ của cả biển Tùng Vân đều phải nhận ân huệ của Bí sứ đại nhân.”
“Cho dù hai vị tiên quân Hóa Thần Hồng Hi và Tử Vân trở về, muốn động vào Bí sứ đại nhân cũng phải cân nhắc hậu quả trong đó.”
“Đại nhân quả nhiên nghĩ sâu tính kỹ, đi một bước nhìn trăm bước, không phải người chúng ta có thể phỏng đoán.”
Không nghĩ tới trong kế hoạch vơ vét của cải nhìn như đơn giản lại có nhiều cong quẹo như vậy, Hà Chính Hạo cũng không kiềm nổi cảm thán.
Hai người đều bái phục vô cùng.
Chỉ là bọn họ không mảy may ý thức được, chính mình không để ý đến khâu mấu chốt nhất trong kế hoạch nhìn như có thể tròn vo kín kẽ này.
Đó chính là sau khi Lý Phàm hấp thu độ cống hiến còn thật sự có thể làm được tỉ suất lợi tức “năm năm 200%” không.
Có lẽ là vì năng lực khó tin Lý Phàm đã bày ra nhiều lần lúc trước đã hoàn thành tẩy não bọn họ trong lúc vô tri vô giác.
Lại hoặc là bọn họ tự mình não bổ Lý Phàm là Trường Sinh thiên tôn rơi xuống cảnh giới, khiến cho sự tín nhiệm của bọn họ đối với năng lực của Lý Phàm đã đạt đến mức gần như không cần suy nghĩ.
Tóm lại, đối với việc Lý Phàm có thể hoàn thành mục tiêu của kế hoạch quyên tư lần này hay không, bọn họ không nghi ngờ chút nào.
Chỉ là năm năm gấp ba thôi á?
Làm sao có thể làm khó Bí sứ đại nhân tôn kính?
Nhưng trên thực tế...
Nghiêm túc mà nói, cho dù Lý Phàm đã luân hồi mấy đời ở biển Tùng Vân, biết rõ tiên cơ.
Lần này thật sự không làm được.
Không phải là hắn vô năng, thật sự là lúc tư sản bành trướng đến mức độ nhất định, muốn gấp bội nữa thì độ khó cũng tăng lên cấp lũy thừa.
Nói trắng ra là, Lý Phàm chỉ là kẻ đầu cơ dựa vào mua đi bán lại kiếm lợi nhuận chênh lệch giá.
Chứ không phải người chế tạo tài phú.
Hắn không phải Vạn Tiên Minh có thể sinh ra độ cống hiến vô hạn không có hạn chế.
Mấy ngàn vạn độ cống hiến dưới thao tác của hắn có lẽ còn có thể miễn cưỡng gấp mấy lần được.
Nhưng nếu như là mấy trăm triệu, mấy tỷ...
Trừ khi giữa Vạn Tiên Minh hoặc là Ngũ Lão hội lại bùng nổ một trận đại chiến không gì bì được, mà hắn cũng có thể biết trước mới được.
Nhưng làm không được cũng không sao.
Dù sao từ lúc mới bắt đầu hắn đã không định thực hiện lợi nhuận hứa hẹn.
Đây cũng là vì sao quyên tư lần này phải niêm phong năm năm.
Năm năm sau, Xích Viêm đốt biển, biển Tùng Vân sẽ thành một vùng đất chết.
Đều đã chết hết, mấy món nợ nần này tự nhiên cũng sẽ không cần trả.
Thay vì chờ sau khi bọn họ thân tử đạo tiêu, độ cống hiến bị Vạn Tiên Minh thu hồi vô ích. Còn không bằng cho phế vật Lý Phàm sử dụng.
Vì vậy Lý Phàm không có tí áp lực tâm lý nào.
Còn chuyện Lan Thương và Hạo Hiên tiên quân cùng một số khá nhiều tu sĩ Nguyên Anh sắp trở về gì đó, tuy cũng là sự thật nhưng cũng đều là lí do thoái thác dùng để lừa gạt hai người Hà Cao thôi.
Bọn họ có về không, Lý Phàm thật sự không để ý.
Chỉ cần dám trở về biển Tùng Vân, sợ rằng trốn không thoát một chữ “chết”.
Lý Phàm ngược lại còn hi vọng, đời này những trận pháp sư như đám Trương Chí Lương hắn tương đối quen thuộc có thể sống lâu hơn.
Đủ loại suy nghĩ lóe lên rồi vụt tắt trong đầu, lúc này “Chu Thanh Ngang” lại nói với hai người Hà Chính Hạo và Cao Viễn: “Hai vị đạo hữu đã làm cho Bí sứ đại nhân thất vọng một lần, nhất định không thể lãng phí cơ hội vãn hồi hình tượng cuối cùng đó!”
“Nhất định phải làm thoả đáng kế hoạch lần này của Bí sứ đại nhân.”
Hai người đều gật đầu đồng ý.
Hai người bọn họ cũng biết, nếu như hai vị tiên quân Hóa Thần trở về, Lý Phàm thất thế, bọn họ là dòng chính một tay Lý Phàm đề bạt ra, kết cục cũng tuyệt đối cũng không khá hơn.
Không nhắc tới trung thành cỡ nào, coi như vì tiền đồ của mình, lần này cũng phải liều mạng, nghiêm túc làm việc.
Song cuối cùng vẫn là Cao Viễn làm việc cẩn thận hơn.
Hắn ngập ngừng hồi lâu, trước lúc rời đi vẫn dè dặt hỏi Chu Thanh Ngang nói: “Chu đạo hữu, ngươi có bằng chứng của Bí sứ đại nhân không?”
“Không phải bọn ta không tin ngươi, dù sao việc liên quan trọng đại...”
“Chu Thanh Ngang” mỉm cười, đang muốn trả lời.
Hai luồng dao động dị dạng chợt phát ra từ trong trữ vật của hai người Hà Chính Hạo và Cao Viễn.
Hai người nhớ ra gì đó, biến sắc.
Dồn dập lấy ra hai ‘Ngọc giản phân thân’, nguồn gốc dị động trước khi Lý Phàm bế quan giao cho bọn họ.
Hai ngọc giản phân thân bay vút lên đến giữa không trung, vậy mà hòa thành một thể.
Trong bóng người mờ nhạt, âm thanh Lý Phàm truyền đến: “Ngươi nói cũng không sai. Việc này lớn, quả thực cũng cần ta lộ mặt.”
Nhìn thấy Lý Phàm đột nhiên hiện thân, hai người Hà Chính Hạo và Cao Viễn đều hoảng hốt trong lòng.
Vội vàng quỳ rạp xuống đất, miệng hô: “Bái kiến Bí sứ đại nhân!”
Đồng thời trong lòng căng thẳng đến cực hạn.
Bởi vì lời của Lý Phàm vừa rồi rõ ràng thì mang ý nghĩa, đối thoại của bọn họ và Chu Thanh Ngang đều bị Bí sứ đại nhân nhìn vào mắt từ đầu tới cuối!
Thậm chí từ lúc đại nhân bắt đầu bế quan, nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong khống chế của đại nhân!
Hai người sợ hãi vô cùng, lấy đầu chạm đất, không có mệnh lệnh của Lý Phàm thì không dám ngẩng đầu.
“Hà Chính Hạo!”
“Vâng!” Hà Chính Hạo vội vàng lên tiếng.
“Những tu sĩ tham gia kế hoạch quyên tư trước kia, ngươi lựa chọn một số người đại diện ra. Định ở mười ngày sau, ta và bọn họ gặp mặt.”
“Cùng lúc tự mình nói rõ lần kế hoạch năm năm này cũng ổn định lòng các ngươi.” Lý Phàm trầm giọng nói.
Thấy Lý Phàm có chỉ thị ủy thác, Hà Chính Hạo vui vẻ trong lòng, đồng ý ngay lập tức.
“Cao Viễn!”
“Có tiểu nhân!” Âm thanh trả lời của Cao Viễn có phần run rẩy.
“Sửa sang một phần danh sách tu sĩ biển Tùng Vân vẫn lạc trong đại chiến châu Thiên Linh lần này, cũng giao cho ta vào mười ngày sau.”
Cao Viễn cũng đáp ứng liên tục không ngừng.
Quang mang trên ngọc giản phân thân giữa không trung càng lúc càng mờ, cuối cùng nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy.
Lạch cạch một tiếng rớt xuống đất, đồng thời còn có câu nói cuối cùng của Lý Phàm truyền đến: “Nhớ kỹ, lúc ta không có đây, Chu Thanh Ngang có thể làm đại diện toàn quyền.”
“Hắn, liền là mệnh lệnh của ta!”
Chu Thanh Ngang hơi cúi đầu, luôn miệng cảm ơn Bí sứ đại nhân, khóe miệng lại nhếch lên, nghiễm nhiên là không giấu được vẻ đắc ý.
Hà Chính Hạo và Cao Viễn thấy vậy đều không ngăn được khó chịu và hối hận trong lòng: “Vốn dĩ phần tín nhiệm này của Bí sứ đại nhân là thuộc về ta!”
Nhưng cuối cùng vẫn không dám phàn nàn, gật đầu tuân lệnh.
Có Lý Phàm tự mình ra mặt đã chứng minh rằng kế hoạch Chu Thanh Ngang nói là thật.
Hai người Hà Cao bị sờ gáy một phen đều nơm nớp lo sợ, một năm một mười chấp hành ý chí của Lý Phàm.
Trải qua mấy năm kinh doanh, sự nắm giữ của hai người đối với thành Tùng Vân thực tế còn có hiệu suất hơn Lý Phàm.
Dưới sự thao túng của bọn họ, hai chuyện đại chiến sắp kết thúc và kế hoạch quyên tư mới sắp triển khai trong vòng một ngày ngắn ngủi gần như đã truyền khắp trong quần thể tu sĩ biển Tùng Vân.
Cùng lúc gây nên sóng to gió lớn, lòng người cũng sôi nổi hoang mang.
Vô số tin tức gửi cho Hà Chính Hạo, dò hỏi hắn tính chân thực của chuyện này.
Hà Chính Hạo tự nhiên là lại thêm mắm thêm muối miêu tả một phen.
Sau đó, mười ngày sau, một chúng tu sĩ tề tụ một nơi chờ Lý Phàm đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận