Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 552: Huyền Điểu nuốt Thiên Vận

Trong thời gian bị giam cầm, Hàn Dịch cũng từng thử trốn thoát.
Không biết vì sao đám quái vật lại vô cùng tôn trọng hắn, trông coi rất chặt chẽ.
Vốn không cho Hàn Dịch một cơ hội nào cả.
Đối mặt với những quái vật trông nom mình lúc nào cũng nhìn chằm chằm với ánh mắt hung ác, Hàn Dịch đành nuốt nước miếng vào trong, từ bỏ kế hoạch chạy trốn.
May mà điều kiện trong nhà giam này cũng được, hàng ngày đám quái vật sẽ mang thức ăn và đồ uống đến đây đúng giờ.
Cũng không đến mức quá khó chịu.
Cứ thế, hơn mười ngày sau đám quái vật lại trói Hàn Dịch, đưa lên cột sưởi.
“Sinh mệnh của ta đã tận! Sớm biết vậy, thà chết trong tay tu sĩ trước đây còn vui vẻ hơn!”
Đang lúc Hàn Dịch nghĩ như vậy, lại có biến hóa xảy ra.
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền.
Rất nhanh, một trận mưa rào tầm tã kéo tới.
Đống lửa khó khăn lắm mới hình thành trong nháy mắt bị dập tắt.
Khiến cho không chỉ đám quái vật sợ hãi vô cùng, mà bản thân Hàn Dịch cũng choáng váng.
Dường như hắn nghĩ tới điều gì đó đến mức thất thần, ngay cả việc bản thân bị khiêng về nhà giam khi nào cũng không biết.
Đến lần hiến tế thứ ba, là một khoảng thời gian rất dài.
Có vẻ như đã xảy ra một vài mâu thuẫn trong nội bộ quần thể quái vật.
Hàn Dịch đang ở trong nhà giam, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ thế giới bên ngoài truyền đến.
Hơn ba mươi ngày sau, Hàn Dịch mới bị vác ra ngoài.
Lần này, ngày giờ dường như đã được lựa chọn cẩn thận, trời quang mây tạnh.
Biểu cảm trên mặt mỗi con quái vật đều vô cùng nghiêm túc.
Cảnh tượng ồn ào như hai lần trước, không thấy xuất hiện nữa.
Trong lòng Hàn Dịch lại cảm thấy bình tĩnh.
Không những không sợ hãi, ngược lại còn thấy mong chờ điều gì đó.
Trong miệng những con quái vật đều ngân nga bài hát bí ẩn, thỏa thích nhảy múa.
Trong âm thanh ca múa, Hàn Dịch ngày càng tiến gần đến đống lửa.
Đúng lúc này, giữa đất trời một trận gió yêu ma đột nhiên ập đến.
Không chỉ thổi xiêu vẹo những con quái vật vốn đang đứng ngay ngắn nhảy múa, mà cả đống củi chất ở trung tâm cũng bị thổi bay.
Ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt thôn làng quái vật.
Còn Hàn Dịch ở bên cạnh lại bình an vô sự một cách kỳ diệu.
Nhìn thấy tình cảnh này, Hàn Dịch không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn.
Đám quái vật hỗn loạn thành một đống, lặng lẽ đánh giá bóng người trong ánh lửa với ánh mắt kinh hãi.
Từ đó về sau, địa vị của Hàn Dịch ở trong thôn làng quái vật đã hoàn toàn khác.
Không những không chịu tai ương ngục tù, mà còn được sắp xếp cho căn phòng tiện nghi nhất trong thôn.
Lương thực hàng ngày cũng ngon nhất thôn làng.
Khi đám quái vật nhìn thấy Hàn Dịch, cũng không còn hung ác như trước nữa.
Mà là khom lưng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Dù đãi ngộ rất tốt, nhưng Hàn Dịch đường đường là một tu sĩ Luyện Khí.
Cuộc sống như người man di, đương nhiên hắn không thể chấp nhận được.
Cũng đã từng suy nghĩ đến việc chạy trốn lần nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn chọn từ bỏ.
Tình hình ở thế giới này và Tu Tiên giới khác xa nhau, hơn nữa lại không có sự tồn tại của linh lực.
Bản thân ở chỗ này chẳng khác gì một người phàm với sức mạnh trói gà không chặt.
Hiện tại ở trong làng quái vật này cũng xem như an toàn.
Nếu liều lĩnh chạy ra ngoài, không chừng có thể lại gặp nguy hiểm gì đó, rồi mất mạng một cách vô ích.
Vì thế, Hàn Dịch quyết định tạm thời định cư ở thôn làng này.
Hắn bắt đầu học ngôn ngữ của quái vật, thử giao tiếp với chúng.
Thời gian trôi qua, Hàn Dịch dần dần hiểu được tình cảnh của bản thân.
Thôn làng này tên là “Trữ”, nằm trên một vùng hoang vu vô tận.
Trong vùng hoang dã này, khắp nơi đều là quái vật nửa người nửa thú, giống như bọn chúng.
Dấu vết trên cơ thể thuộc về phần “người” càng ít, thì quái vật càng mạnh.
Những thôn làng có đám thân người mặt thú giống như làng Trữ này, được coi là một trong những thôn làng yếu kém nhất.
Nghe nói sâu trong vùng hoang dã, những đấng chí tôn thú hóa hoàn toàn có sức mạnh rời núi, xẻ biển.
Còn hình người hoàn toàn như Hàn Dịch đây, bị coi là “dị đoan”.
Là sự tồn tại khiến các vị thần linh tức giận.
Cần phải bị thiêu sống trong lễ tế bái, để xoa dịu lửa giận của thần linh.
Nhưng liên tiếp ba lần, lễ tế bái đều bị gián đoạn bởi thiên tượng.
Đám quái vật trong thôn Trữ nhận ra bản chất phi thường của kẻ dị đoan Hàn Dịch này.
Thế nên không thể không từ bỏ dự định thiêu sống hắn.
Tại tế đàn ở trung tâm làng Trữ, Hàn Dịch nhìn thấy pho tượng thần minh trong miệng đám quái vật.
Đó là một con chim kỳ lạ ngẩng đầu ngạo nghễ, thần tuấn vô cùng.
Quái vật thôn Trữ quỳ trên mặt đất trước pho tượng, trong lòng Hàn Dịch kinh ngạc không thôi.
Đồng thời cũng xác nhận suy đoán trước đó của hắn.
Vị thần minh này rất giống với Thiên Mệnh Huyền Điểu được ghi lại trong “Thiên Vận Kinh” mà hắn đã tu hành.
“Tuy không có linh khí, không thể tu luyện. Nhưng ‘lông vũ Huyền Điểu’ trong đan điền của ta chuẩn bị vì Trúc Cơ, lại giống như được trở về quê hương.”
“Như đang không ngừng hấp thụ năng lượng khó hiểu lan truyền trong không khí, khiến bản thân xuất hiện biến đổi.”
Trong mắt Hàn Dịch lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Về mặt lý thuyết, trong “Thiên Vận Kinh” có nói, nếu thần thông của tộc Huyền Điểu tu luyện đến cực hạn, “thiên vận là vận của ta, mệnh của ta chính là thiên mệnh”.
Trời và ta là một thể, không phân biệt.
Ở Huyền Hoàng giới, muốn đạt tới cấp bậc này đương nhiên khó khăn vô cùng. Đừng nói đến một Huyền Điểu nhỏ bé, ngay cả chủ của yêu thú e rằng cũng không thể làm được.
Vì vậy, có một phương án thỏa hiệp để lùi một bước tiến hai bước.
Đó là tìm một tiểu thế giới, làm đạo trường cho riêng mình.
Dung hợp tiểu thiên vận của tiểu thế giới, chắc chắn dễ hơn rất nhiều.
Sau khi tu thành, Huyền Điểu sẽ là sự tồn tại mà bản thân giống như Thiên Đạo trong tiểu thế giới.
Muốn đổi núi dời sông, cũng là chuyện dễ dàng.
“Thứ mà lông vũ Huyền Điểu hấp thụ hẳn là ‘Thiên Vận’ đã vỡ, phân tán trong khắp thế giới.” Hàn Dịch nghĩ.
“Thiên Vận vốn thuộc về thế giới luyện hóa này, không nên bị người ngoài như ta hấp thụ. Cho dù ta có tu hành Thiên Vận Kinh, bản thân có lông vũ Huyền Điểu cũng không được.”
“Chỉ có một khả năng để tình huống này xảy ra.”
“Đó chính là...”
Trong mắt Hàn Dịch bất chợt xuất hiện tia mừng rỡ.
“Huyền Điểu lúc trước dung hợp Thiên Vận của thế giới này...”
“Đã chết rồi!”
“Hơn nữa, cách thời gian nó chết cũng chưa được bao lâu. Thiên Đạo vốn có trên thế giới vẫn chưa khôi phục. Thiên Vận phân mảnh, rải rác khắp nơi như báu vật không người hỏi han!”
“Đạo trong vận vẫn luôn huyền bí, tu sĩ thông thường vốn không thể phát giác, cho dù mơ hồ cảm nhận được, cũng vô dụng với bọn họ.”
“Nhưng ta thì khác!”
“Nơi này hoàn toàn là bảo địa với ta!”
“Hành động cầu được sống theo bản năng có thể kích hoạt Thiên Vận tự do, hô mưa gọi gió.”
“Nếu có thể hấp thụ toàn bộ Thiên Vận của thế giới này...”
Trong mắt Hàn Dịch bất chợt hiện lên một tia tham lam và dã tâm.
“Đúng là đại nạn không chết, tất có hậu vận!”
Hắn nhìn thế giới rộng lớn mờ mịt này, trong lòng dâng lên hào khí vô tận.
“Đợi ta dung hợp Thiên Vận của thế giới này, trở lại Huyền Hoàng giới sẽ giống như rồng bay trên trời, không gì ngăn cản nổi!”
Nghĩ đến cảnh tượng tương lai, khóe miệng của Hàn Dịch bất giác nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận