Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 450: Kỳ công chân tạo hóa

“Vân Thủy Huyễn Mộng Công”, “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”, “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”…
Lý Phàm đã từng tu hành những công pháp có thể nói là tuyệt thế nổi bật.
Nhưng lúc này so với “Tạo Hóa Hồng Lô Công” mà hắn đạt được trong đầu thì tất cả đều thua kém không bằng, không đáng nhắc tới.
Lý Phàm say mê trong câu chữ tuyệt vời kia, dường như có thể nhìn thấy bí ẩn thiên địa chân chính thông qua môn công pháp này.
Thậm chí hắn còn có linh cảm rằng trong niên đại này còn không tồn tại các loại hạn chế tu hành giữa thiên địa. Chỉ cần công pháp này, ngay cả người vô dụng không hề có tư chất tu hành cũng có thể từng bước rèn luyện, tiến hóa, thăng hoa bản thân, từ đó cuối cùng siêu phàm thoát tục, đắc đạo thành tiên!
Huyền công đại đạo là gì? Chính pháp vô thượng là gì?
Là đây!
Thực sự được gọi hai chữ “Tạo hóa”.
Lý Phàm đọc như đói như khát, lĩnh hội “Tạo Hóa Hồng Lô Công”, trong lòng không thể ức chế vui vẻ.
Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc!
Tâm thần hoàn toàn đắm chìm, ngay cả trở lại bên người Hứa Khắc lúc nào cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì Bạch tiên sinh đã biến mất không để lại dấu vết nào.
Ngự Thú tông trở nên hỗn loạn giống như những việc đã trải qua ở kiếp trước. Các đệ tử của Ngự Thú tông tận mắt nhìn thấy các bậc tiền bối của tông môn bị người tùy ý giết hại, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này Hứa Khắc đang dẫn theo Lý Phàm, cẩn thận dè dặt né tránh cử chỉ điên cuồng của các sư huynh, cố gắng dựa vào sự chỉ dẫn của ngọc bài mà Lục Nhai đưa cho hắn, đi tìm Bạch tiên sinh.
Lý Phàm nhìn trộm tư duy của Hứa Khắc, hắn kinh ngạc phát hiện trong trí nhớ của Hứa Khắc lại hoàn toàn không có cảnh tượng hắn hóa thành Huyền Điểu, bay đến bên cạnh Bạch tiên sinh, sau đó đạt được chỉ bảo.
Suy nghĩ một chút, Lý Phàm lập tức hiểu rõ.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội, “Tạo Hóa Hồng Lô Công” mà Bạch tiên sinh truyền lại có thể nói là công pháp vô thượng kỳ diệu. Nếu rơi vào trên người một yêu thú Trúc Cơ nho nhỏ là hắn, tất nhiên sẽ khiến người khác ham muốn.
Cho dù công pháp lại huyền bí thế nào, nếu không luyện ra thì cũng là phí công. Tất nhiên là Bạch tiên sinh đã cân nhắc đến điều này, cho nên mới tiện tay xóa toàn bộ ký ức của người vừa mới có mặt ở đây. Kể từ đó, Lý Phàm sẽ không vì môn công pháp này mà khiến bản thân gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, đồng thời có đầy đủ thời gian để có thể chậm rãi tu hành.
“Bạch tiên sinh suy nghĩ thật chu đáo!” Lý Phàm không khỏi xúc động nói.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch tiên sinh, bây giờ Lý Phàm có thể chắc chắn hắn tuyệt đối không phải là ‘Thiên Y’.
Không nói đến vẻ ngoài không hề tương tự, mà khí chất cũng khác biệt quá nhiều.
Vẻ đẹp của Bạch tiên sinh là kiểu chỉ cần nhìn thoáng qua thì sẽ khó có thể quên được. Quan trọng nhất, trong vô thức Bạch tiên sinh toát ra vẻ thân thiết, nhã nhặn, hoàn toàn không thể giả vờ được.
Khó lường và khác một trời một vực với vẻ uy nghiêm đáng sợ của ‘Thiên Y’.
Lý Phàm không khỏi thở dài một hơi.
“Đối phó với yêu thú đầy trời như giết gà giết chó; chỉ liếc nhìn ta một chút là đã hiểu rõ cách tu hành của ta, đồng thời đã cho ra đáp án cuối cùng của công pháp trong giây lát; sửa chữa ý thức của toàn bộ sinh linh ở đây dễ như trở bàn tay, có thể nói là công tham tạo hóa.”
“Thực lực của Bạch tiên sinh…” Kết hợp với những hành động hắn làm, Lý Phàm không khỏi nghĩ đến bốn chữ ‘Trường Sinh thiên tôn’.
“Trong nhận thức của bọn trẻ ở thành Ninh Viễn, Bạch tiên sinh chỉ là một người phàm. Bản thân Bạch tiên sinh cũng chính miệng thừa nhận điều này.”
“Trong khoảng thời gian ngắn, từ người phàm thành Hóa Thần chỉ trong nháy mắt. Lại từ Hóa Thần thành Trường Sinh.”
“Như vậy thì có vẻ như là theo như đám trẻ mồ côi trong thành Ninh Viễn, Bạch tiên sinh là người tốt nhất trên thế giới, người có y thuật lợi hại nhất, người đẹp mắt nhất, người nói chuyện dịu dàng nhất, người thông minh nhất…, có lẽ cũng chưa hẳn là lời nói bậy khoa trương.”
Trong lòng Lý Phàm không khỏi dao động.
Nhưng có một vấn đề lập tức nối gót.
Hiện tại mấy ngàn năm sau, Bạch tiên sinh lại đi đâu?
Là một trong hai vị ngoài ba vị thiên tôn là ‘Nhất Tâm’, ‘Vô Ưu’, ‘Chân Thực’ của Ngũ Lão hội?
Lý Phàm cảm thấy không giống lắm. Tác phong làm việc của Ngũ Lão hội có thể nói là hoàn toàn không hợp với Bạch tiên sinh.
Trong Vạn Tiên Minh à?
Nghe nói vị Đông Cực thiên tôn kia sáng tạo ra ‘tịnh thể linh trì trận pháp’, trợ giúp người phàm xua đuổi chướng khí trong cơ thể, đúng là có chút bóng dáng của Bạch tiên sinh. Có thể là vị Đông Cực thiên tôn này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi. Thậm chí Lý Phàm cũng chỉ trông thấy trong sách ngẫu nhiên nhắc đến lúc hắn tìm đọc sách cổ.
Chỉ sợ đa số tuyệt đối tu sĩ Vạn Tiên Minh cũng không rõ lắm sự tồn tại của vị này.
Nếu như Bạch tiên sinh còn sống, tất nhiên sẽ không vô danh như vậy.
Cũng hoặc là, Bạch tiên sinh giống Truyền Pháp thiên tôn ở kiếp trước, thành công thoát khỏi trói buộc của Huyền Hoàng giới? Phá giới rời đi?
Hoặc là…
Bạch tiên sinh đã chết rồi?
Chỉ suy nghĩ vậy, Lý Phàm lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này ra sau đầu.
Hắn thực sự rất khó tin tưởng một người có tài năng xuất chúng và vẻ đẹp đáng kinh ngạc giống như Bạch tiên sinh sẽ dễ dàng chết như vậy.
Lý Phàm nằm trong tóc của Hứa Khắc, suy nghĩ rối ren, đồng thời vận chuyển “Tạo Hóa Hồng Lô Công” một cách tự nhiên.
Theo Lý Phàm tự mình suy nghĩ ra, thô bạo tấn công mật tàng trong cơ thể, sau đó lúc lực mật tàng tràn ra thì nhân cơ hội cướp lấy lực mật tàng để dùng cho việc tu hành khác nhau.
Sau khi trải qua Hồng Lô Công mà Bạch tiên sinh cải tiến, trải qua Thiên Nhân cảm ứng chi thuật, hỏa lò lớn từ thiên địa này đã gợi lên cộng hưởng của hỏa lò trong thân thể.
Dưới sự kết hợp giữa trời và người, có thể tùy ý điều động lực mật tàng để cải tạo và tu hành.
Đồng thời còn thúc đẩy hỏa lò trong thân thể diễn biến theo phương hướng hỏa lò thiên địa. Đúng là ảo diệu vô tận, huyền bí không thôi.
Mỗi một khoảnh khắc tu luyện, Lý Phàm đều cảm thấy Huyền Điểu mà mình bám người vào đang xảy ra lột xác.
Mà người đánh thức hắn khỏi quá trình tu luyện tuyệt vời không thể tả này, hiển nhiên lại là vị đệ tử Ngự Thú tông có gương mặt khó ưa, Tống Dương.
Hắn vẫn có ý xấu không ngừng với ‘Thiên Mệnh Huyền Điểu’ là Lý Phàm.
Sau khi mưu đồ một hồi trước đó thất bại, lần này hắn ngóc đầu trở lại. Đồng thời tiêu hết cả tiền vốn, mượn một con ‘Mặc Tiên Hổ’ Kim Đan kỳ giúp đỡ. Thề phải cướp Lý Phàm đi.
Mặc Tiên Hổ gào thét để diễu võ dương oai, Lý Phàm bị hắn quấy rầy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Trong cơ thể giống như hỏa lò bùng nổ, lực mật tàng trào dâng.
Lý Phàm bay đến giữa không trung, thân thể giãn nở, trong chớp mắt từ một con chim nho nhỏ lớn chỉ bằng bàn tay biến thành một con yêu thú hung ác sải rộng đôi cánh ba thước, lớn hơn Mặc Tiên Hổ gấp hai gấp ba lần.
Lý Phàm dùng vuốt bắt lấy Mặc Tiên Hổ như vồ con gà con.
Không đợi nó vùng vẫy, trong miệng toát ra ánh sáng huyền bí mờ ảo, từ đó sinh ra lực hút, Lý Phàm nuốt chửng Mặc Tiên Hổ.
Hứa Khắc lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Mà Tống Dương lại giống như bị dọa sợ mất hồn mất vía, chạy trốn trườn bò điên cuồng.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi khai mơ hồ.
Lý Phàm lạnh lùng hừ, cũng khinh thường đuổi theo.
Hắn thu hồi lực mật tàng, lại biến về kích thước ban đầu, trở lại trên đầu Hứa Khắc.
Dường như mạnh mẽ biến thân khiến thân thể hơi hao tổn. Nhưng mà thân thể giống như hỏa lò, luyện hóa Mặc Tiên Hổ bị hắn nuốt chửng thành năng lượng tinh túy.
Hơi thở ấm áp tràn đầy cả người, Lý Phàm chợt cảm thấy mệt mỏi.
Sau đó không thể kiềm chế nổi mà mê man rồi ngủ thiếp đi.
Chỉ để lại Hứa Khắc với gương mặt tràn đầy vẻ không dám tin, vươn hai tay chạm vào Lý Phàm, đứng đờ người ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận