Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1298: Nhìn nhận và tái hiện

Năm định neo thứ ba, đỉnh núi Giải Ly.
Lý Phàm đang ngồi xếp bằng, chợt mở mắt.
Trong lòng hắn bị loạn, không thể duy trì sự bình tĩnh.
Hắn thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy, ra khỏi nhà gỗ.
Hắn đến vách đá, nhìn về biển mây phía xa, từng luồng gió núi thổi khiến áo quần Lý Phàm bay phất phới.
Khoảng gần nửa ngày sau, tâm tình Lý Phàm mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
Ba năm qua, đây không phải lần đầu tiên cảnh tượng này xuất hiện.
Không giống những lần trước.
Lần này, sau khi Lý Phàm thành công ‘Hoàn Chân’, trở lại năm định neo thứ nhất, những chuyện đã xảy ra trong lần luân hồi trước vẫn ảnh hưởng nặng nề đến hắn.
Không phải là ảnh hưởng bị động như khi rơi vào lưới Chân Tiên, mà chính tâm tính bản thân Lý Phàm có vấn đề.
Cho dù có Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú hộ thể, hắn vẫn không thể tránh thoát.
Không lâu sau mỗi lần hắn tự đào sâu tâm trí, trong một màn đêm tăm tối, hình ảnh Miêu Bảo nhảy bật lên, sau đó căn nuốt bóng hình Chân Tiên Tiên Khư sẽ không chịu khống chế, xuất hiện đột ngột từ sâu trong não hải.
Hắn vừa kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng người, vừa đại loạn tâm thần.
Cuối cùng không thể duy trì trạng thái tĩnh tâm.
“Miêu Bảo, Miêu Bảo...”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, miệng không ngừng lặp lại hai chữ này.
Rõ ràng Miêu Bảo có ba loại dị năng là phục chế vật phẩm, diễn hóa sinh linh, dịch kinh phạt tủy, nhưng lúc nó được câu lên từ hồ câu cá lại chỉ có phẩm chất màu trắng.
Hồ câu cá dường như là tạo hóa của một vị Chân Tiên vô danh đã lĩnh ngộ câu đạo.
Mà Miêu Bảo có thể qua mặt hồ câu cá, há nào lại đơn giản?
Miêu Bảo dùng tinh túy nguyên lực làm thức ăn, cũng đã một phần nói rõ điểm phi phàm của nó.
Thế nhưng, dù là Thánh Hóa bị coi là quân cờ, hay Lý Phàm tự nhận là người chơi cờ. Cũng không nghĩ tới…
Vậy mà Miêu Bảo lại là một tạo hóa khủng bố như thế.
Tiên lực đến giống như đích thân Chân Tiên đến. Tuy không phải bản tôn, chỉ là một bóng hình hư ảo, thì cũng chỉ cần giơ tay nhấc chân đã trấn áp được đại trận ‘Tiên Giáng, Vạn Vật Quy Hư’ đã tàn phá Huyền Hoàng giới. So sánh đối lập với nó là ba vị cường giả Thái thượng của tinh hải. Dù bọn họ đã dốc toàn sức nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng sinh tồn trong đại trận.
Chênh lệch giữa Thái thượng và Chân Tiên không thể tính theo lẽ thường.
Mà Miêu Bảo có thể nuốt trọn hư ảnh Chân Tiên…
Thực lực chân chính khó có thể tưởng tượng.
Kiếp trước, lúc Lý Phàm ‘Hoàn Chân’ vào thời điểm lực hút Tiên Khư biến mất, tường cao tan rã, tinh hải rung chuyển.
Bản năng cầu sinh khiến sau khi khiếp sợ, hắn đã đè nén nỗi sợ trong lòng trong thời gian ngắn.
Mà đến kiếp này, hắn chỉ mới hồi phục tinh thần lại.
Đã cảm thấy vừa nghĩ đến là sợ.
Từng đối mặt với Chân Tiên Tiên Khư, tuy chỉ qua phân thân, dù sau khi Hoàn Chân có rất nhiều tác dụng phụ. Nhưng đến cùng Lý Phàm vẫn Hoàn Chân thành công.
Vậy nên sau khi Chân Tiên giáng lâm vào kiếp trước, dù Lý Phàm kinh hãi nhưng hắn không hoảng loạn, hắn chỉ bảo trì cảnh giác mọi lúc, nhưng không lập tức Hoàn Chân. Mục đích chính là để có thể nhìn trộm bí ẩn liên quan đến Chân Tiên một lần nữa.
Không nghĩ đến…
Chân Tiên giáng lâm vậy mà khiến Miêu Bảo lộ bản mặt thật.
Chân Tiên Tiên Khư chỉ cần liếc mắt đã có thể hủy diệt Huyền Hoàng, trước mặt Miêu Bảo, thậm chí chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào đã bị nó nuốt trọn.
Nếu Lý Phàm bị Miêu Bảo để mắt tới, há nào lại có thể may mắn trốn thoát.
Tính toán trăm kiếp suýt nữa biến thành công cốc, từ đó vạn kiếp bất phục. Làm sao Lý Phàm có thể không cảm thấy vừa nghĩ đến đã sợ?
“Vốn dĩ ta cho rằng bản thân đã đủ chú ý cẩn thận.”
“Nước trong Huyền Hoàng giới cơ bản đã tra rõ. Kế tiếp không cần kiêng kị nhiều như vậy. Không nghĩ bên ngoài tường cao lại cho ta một kinh hách như vậy…”
Không nhìn tin tức lựa chọn kế thừa của Chân Hoàn không ngừng nhấp nháy trước mắt, Lý Phàm quay trở lại nhà gỗ.
Trong phòng bày đầy tượng điêu khắc mèo con từ gỗ. Hình dáng khác nhau, sinh động như thật.
Chẳng qua toàn bộ đều là bán thành phẩm thiếu tay thiếu chân, không thể nhìn thấy dáng vẻ vốn dĩ của mèo con từ tượng gỗ.
Tất cả đều do Lý Phàm tự tay điêu khắc.
Không sử dụng linh lực, chỉ chế tác thủ công.
Lý Phàm ngắm nhìn chốc lát, chọn ra một khối gỗ thích hợp, lấy cái giữa đang đặt một bên.
Bắt đầu kiên nhẫn điêu khắc.
Lý Phàm đang lợi dụng cách tái hiện bằng tượng gỗ, đối mặt với bản nguyên sợ hãi trong nội tâm. Ý đồ tiêu trừ ảnh hưởng của Miêu BẢo với bản thân.
Quả thật có hiệu quả.
Tần suất Lý Phàm bị bừng tỉnh từ ác mộng Miêu Bảo đã thấp hơn ba năm trước đây rất nhiều.
Tuy nhiên Lý Phàm biết rõ, nếu hắn muốn chân chính loại bỏ “tâm ma” này còn cần một khoảng thời gian rất dài.
Hắn cũng đang mượn cơ hội này, nhìn nhận lại và suy tư một phen.
Vào thời khắc sống còn trong kiếp trước, tinh hải rung chuyển. Trùng kích khi tường cao vỡ vụn khiến rất nhiều tu sĩ mạnh mẽ may mắn còn sống sót từ tiên trận diệt thế không thể chịu nổi, hóa thành tro bụi.
Lúc đó phân thần Lý Phàm đang ở trong trụ cột tiên trận, mượn dùng lực lượng còn sót lại của tiên trận cũng mơ hồ cảm nhận được. tinh hải rung chuyển không hoàn toàn do tường cao vỡ vụn.
Cũng do nguyên nhân có một loại tồn tại nào đó bất ngờ giáng lâm.
Giống như một tảng đá lớn, rơi xuống hồ sâu, khiến vô số bọt nước bắn tung tóe. Nhấc lên từng cơn sóng gió động trời tại tinh hải chí ám vốn đã không ngừng dao động.
Đây là tinh hải chí ám, từ khi tiên lộ đứt gãy, vạn năm qua chưa từng xuất hiện biến cố lớn nào.
Dưới tình hình hỗn loạn, tràn ngập nguy cơ như vậy, bởi vì có sự quả quyết, nhạy bén, Lý Phàm quả thật đã Hoàn Chân thành công.
Nhưng hình ảnh lúc đang Hoàn Chân so với trước đó cũng xuất hiện một số thay đổi.
Đây cũng là nguyên nhân khiến ba năm nay Lý Phàm vẫn không thể chính thức tĩnh tâm với cấp độ sâu hơn.
Cảnh tượng Hoàn Chân bình thường là xung quanh dần phai nhạt, giống như bị một lớp hơi nước bịt kín, nhìn không rõ ràng. Sau khi phát động Hoàn Chân, tất cả hình ảnh đứng im, vỡ nát, bay vào trong đầu hắn.
Lúc đối diện với uy hiếp cực mạnh, ví dụ như Chân Tiên Tiên Khư lúc trước diệt thế toàn bộ Huyền Hoàng bằng một cái liếc mắt, Vô Diện Chân Tiên lần theo manh mối đến. Những tồn tại mạnh mẽ này có thể di động trong khung cảnh đứng im xung quanh trong lúc Hoàn Chân. Thế nhưng tốc độ rất chậm, giống như không cùng một thời không với Hoàn Chân.
Mà kiếp này, cảnh tượng lúc Lý Phàm Hoàn Chân cũng hoàn toàn khác biệt.
Cảnh tượng bên ngoài Hoàn Chân dường như không hề chịu ảnh hưởng, vẫn đứng im như cũ. Nhưng hình ảnh xung quanh bị sương mờ bao vây không ngừng lập lòe. Sáng tối không rõ, giống như ti vi kiểu cũ bị mất tín hiệu.
Một khắc đó, suy nghĩ Lý Phàm gần như trống rỗng.
Hoàn toàn không có thủ đoạn phản kháng, chỉ có thể chờ đợi phán quyết cuối cùng, đợi vận mệnh cuối cùng giáng xuống.
Tuy nhiên may mắn.
Hoàn Chân cuối cùng phát động thành công, Lý Phàm hắn lại trở về năm định neo thứ nhất.
Khi trước mắt xuất hiện cảnh tượng vô cùng quen thuộc, Lý Phàm gần nhu kiệt sức, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nghĩ đến đây, cái giũa trong tay Lý Phàm bào một đường, vốn dĩ tượng gỗ mèo con vô cùng hoàn mỹ thoáng chốc đã hỏng,
Lý Phàm ném nó sáng một bên, lại lấy ra một mảnh gỗ, bắt đầu điêu khắc lại.
Loại bỏ tất cả tạp niêm trong đầu, vô cùng nghiêm túc.
Khi một tượng gỗ giống y hệt Miêu Bảo, chỉ thiếu hai lỗ tai thành hình, Lý Phàm cảm giác nội tâm của mình bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bắt đầu phục bàn thượng một đời trải qua.
Thu hoạch lớn nhất trong kiếp trước của hắn tất nhiên là biết được tồn tại như Miêu Bảo, có nhận thức chi tiết hơn về bên ngoài tường cao.
Trước kia Lý Phàm còn có kế hoạch, nếu có cơ hội, có thể mượn dùng di sản bạch tiên sinh lưu lại để vượt qua tường cao hay không. Bây giờ hắn lại tạm thời gạt bỏ ý nghĩ này.
Tuy bên ngoài tường cao đáng sợ, nhưng trước mắt, sức ảnh hưởng của nó tới Lý Phàm thực ra không quá lớn.
Dù sao nhìn biểu hiện của Miêu Bảo, thứ có thể khiến nó chính thức đặt vào mắt chỉ có tồn tại cấp Chân Tiên.
Lý Phàm còn cách cảnh giới Chân Tiên quá xa.
Bởi vì quá nhỏ yếu, vậy nên hoàn toàn không cần buồn lo vô cớ.
Mà dựa vào kinh lịch trong kiếp trước, Lý Phàm có hai suy đoán với lai lịch của Miêu Bảo đáng sợ kia.
Thứ nhất, Miêu Bảo vốn là tạo vật của vị tiên vô danh đã sáng tạo hồ câu cá.
Thậm chí còn có thể là lực lượng truyền thừa từ vị tiên vô danh.
Hồ câu cá và Miêu Bảo rất có thể không chỉ có một, không chỉ phân bố tại một nơi.
Sứ mệnh của chúng nó là tìm kiếm Chân Tiên vẫn còn tồn tại trên thế gian.
Một khi phát hiện tung tích bọn họ, tiên vô danh sẽ giáng lâm, cắn nuốt bọn họ.
Giống như kết cục của “Ngư vương” mà Lý Phàm nhìn thấy tại hồ cược cá ở biển Tùng Vân năm đó.
Nhưng trong này có một vấn đề.
Sở dĩ bị cắn nuốt là bởi nó có giá trị.
“Ngư vương” bị chia cắt là vì được linh lực của tu sĩ tham gia cược cá tẩm bổ. Đối với những Ngư vương khác, đó chính là đồ đại bổ.
Mà đối với tiên vô danh đã lĩnh ngộ một loại đạo đồ nào đó, đã siêu thoát, Chân Tiên tầm thường dường như cũng không có giá trị đáng để cắn nuốt.
“Hoặc là, mục tiêu chân chính giống như Chân Tiên Tiên Khư như vậy, ngộ đạo vạn năm, sắp thăng cấp Chân Tiên. Có thể chiếm cảm ngộ với đạo làm của riêng, kiêm tu đạo đồ thứ hai, thậm chí là nhiều hơn…”
Chân Tiên đã xa vời không thể chạm đến. Tư liệu về Chân Tiên vô danh lại là ít của ít. Lý Phàm chỉ có thể dựa vào dựa vào nhận biết của mình với sự vật trong quá khứ tiến hành phỏng đoán hợp lý.
Ngoại trừ khả năng Miêu Bảo có thể là truyền thừa của Chân Tiên vô danh, còn có loại suy đoán thứ hai.
Sở dĩ Miêu Bảo sẽ xuất hiện trong hồ câu cá, là bởi vì mục tiêu của nó vốn là vị tiên vô danh lấy câu nhập đạo kia.
Hồ câu cá cướp đoạt bảo vật tinh hải, sau khi Miêu Bảo cảm nhận được lực lượng này, nó giả vờ bị mắc câu, chủ động tiến vào trong hồ câu cá. Mục đích để có cơ hội tìm được tiên vô danh đứng sau hồ câu cá.
Chính là câu người câu cá cũng là vật bị câu.
Chẳng qua lúc chờ đợi con mồi mắc câu chán đến chết, lại phát hiện một vị Chân Tiên khác. Xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Từ vẻ mặt của Miêu Bảo trong kiếp trước, dường như nó cũng không kén ăn.
Cũng vô cùng vui mừng với sự xuất hiện của Chân Tiên Tiên Khư.
Đệ nhị loại đoán sau lưng sở đại biểu gì đó, xa so với thứ nhất loại càng làm cho nhân cảm thấy kinh cụ.
Dù sao Lý Phàm đã sớm biết được sự tồn tại của Chân Tiên vô danh.
Cảnh giới của tiên vô danh còn trên Chân Tiên. Giết chết Chân Tiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu như suy đoán thứ hai đúng…
Đồng nghĩa với việc Miêu Bảo rất có thể chỉ là một quân tiên phong.
Một văn minh bên ngoài tường cao, thợ săn chuyên môn đi săn Chân Tiên, thậm chí là tiên vô danh.
Lý Phàm nhớ lại kết cục của kiếp trước, Miêu Bảo nhảy bật lên, đi về Tiên Khư.
“Không thể cảm giác tình cảnh cụ thể lúc đó. Nhưng lực hút Tiên Khư dần dần biến mất, đã có thể chứng thực một số sự thật.”
“Không có dao động do tranh đấu phát ra…”
“Hẳn Chân Tiên Khư Tiên không thể tạo ra quá nhiều phản kháng đã bị bắt.”
Sở dĩ dùng từ bắt, mà không phải ngã xuống.
Là bởi vì Lý Phàm cảm nhận rõ quá trình lực hút Tiên Khư chậm rãi biến mất.
Giống như ngọn nguồn của lực hút bị chậm rãi kéo vào vũng lầy, dần dần biến mất.
Mà không phải như Chân Tiên ngã xuống, lực hút Tiên Khư trong chớp mắt đã không còn lại gì.
“Nếu suy đoán chính xác, tường cao vỡ vụn, tinh hải rung chuyển cũng là minh chứng cho thế lực đứng sau Miêu Bảo giáng xuống để bắt được Chân Tiên.”
“Có thể sáng tạo tạo vật cấp bậc như Miêu Bảo, thế lực bên ngoài tường cao tất nhiên đã phát triển đến trình độ khó có thể tưởng tượng.”
“Bắt được Chân Tiên, có thể đạt được lợi ích.”
“Nếu kể ra giá trị của Chân Tiên, một là lực tiên linh, hai là đạo của Chân Tiên”.
Lý Phàm vừa suy tư, vừa dọn sạch tượng gỗ mèo con đã điêu khắc xong.
Nội tâm lại tĩnh lặng thêm mấy phần nữa.
Sau khi sợ hãi bị xua đẩy, trong lòng Lý Phàm lại lóe lên một số ý niệm: “Thật ra nếu nghĩ kĩ lại, phát hiện Miêu Bảo cũng không hoàn toàn là chuyện xấu với ta.”
“Ít nhất, ta cũng có thủ đoạn chống chế Chân Tiên.”
“Mà không giống trước kia, một khi Chân Tiên giáng lâm, chỉ có thể chọn chật vật Hoàn Chân.”
Ánh mắt Lý Phàm lập lòe: “Chỉ cần chú ý ‘Hoàn Chân’ bị bại lộ.”
“Từ cảnh tượng lúc Hoàn Chân vào kiếp trước, nền văn minh đứng sau Miêu Bảo, vậy mà có thể ảnh hưởng đến lực lượng Hoàn Chân.”
“Không giống với sức mạnh của Chân Tiên, trực tiếp tác dụng đến ta, từ đó ảnh hưởng Hoàn Chân phát động.”
“Mà hoàn toàn ảnh hưởng đến chính Hoàn Chân.”
“Dù cảnh tượng lúc Hoàn Chân chỉ dao động rất nhỏ...”
“Nếu muốn mượn lực lượng Miêu Bảo thì không thể không sử dụng phân thân.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm không khỏi khẽ nhíu mày.
Kiếp trước, bản tôn hắn tọa trấn bất động bên trong không gian Diễn Pháp Giác.
Phân hóa ra rất nhiều cá thể, âm thầm mưu đồ.
Phân thân Thánh Hoàng, thánh thai, nhiều phân thần…
Tuy tổng thể không có vấn đề lớn nào, nhưng vẫn xuất hiện vài chuyện nhỏ mất khống chế.
Ví dụ như phân thân Thánh Hoàng thể hiện quan điểm đạo đức khá cao. Tuy lúc sáng tạo phân thân, bản thân đã áp đặt thiết lập cho hắn. Nhưng bởi vậy nên nảy sinh mâu thuẫn không thể giải hòa với bản tôn. Sau này còn trực tiếp cắt đứt hoàn toàn liên hệ với bản tôn.
Khiến cảm giác của bản tôn bị cắt đứt. Bởi vậy nên hắn cũng không rõ một số chi tiết khi đối chiến với Truyền Pháp, Thiên Y.
Thêm một ví dụ nữa, trạng thái ổn định tinh thần của phân thần không bằng bản tôn, phân thân. Có lúc cảm xúc dao động quá mãnh liệt, hoàn toàn trái ngược với bản tôn.
Tuy Lý Phàm có thể khống chế hoàn toàn mỗi tiếng nói cử động của phân thần, nhưng không thể miễn trừ triệt để trạng thái tinh thần mất khống chế này.
Ngoại trừ nhân tố phân thần chỉ là một luồng thần niệm, bản thân quá nhỏ yếu.
Lý Phàm đã mơ hồ nhận thấy, nguyên nhân căn bản khiến tâm tình phân thần được phân hóa ra rất dễ dao động.
Chính là Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú!
Trước kia có thánh thai, truyền thụ Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú cho Thanh Huyền Quân trấn thủ vực sâu.
Sau này có Thánh Hoàng ban Tiên Tâm Chú cho cấm quân Đại Khải.
Sinh linh đồng tu bộ pháp môn này, vượt quá vạch mức mười vạn.
Ban đầu, Lý Phàm không cảm thấy chuyện truyền bá Tiên Tâm Chú rộng rãi gây ảnh hưởng gì đến bản thân.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh hắn đã sai.
Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú đã theo hắn từ ngày hắn bước vào tiên đạo đến hắn.
Đã dung nhập vào bản năng tu hành, mơ hồ hòa thành một thể với hắn.
Sau khi hắn truyền bá ra bên ngoài, khả năng duy trì tâm thần ổn định của Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú cũng bị ảnh hưởng tương ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận