Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 72: Vuốt trán trao trường sinh

Giọng nói bất thình lình này làm cho đám quyền quý Đại Ly ở đây đều yên tĩnh lại.
Sắc mặt của Hoàng đế Đại Ly thì càng trở nên trắng bệch.
Phải biết rằng, trong mắt tiên sư, phàm nhân bọn họ căn bản không khác gì con kiến hôi.
Con kiến mà lại đưa ra yêu cầu thì sẽ có kết cục gì?
Hai mươi năm trước, huyết quang đầy trời trong kinh thành Đại Ly chính là đáp án tốt nhất.
Bọn họ dồn dập cúi đầu, mồ hôi như mưa, len lén liếc nhìn vẻ mặt của Lý Phàm.
Hết lần này tới lần khác, giọng nói kia như không sợ chết, lại cao giọng lặp lại lần nữa: "Cầu xin tiên sư cứu muội muội ta!”
Lý Phàm nhìn về phía giọng nói truyền ra, chính là Tô Trường Ngọc mới mười mấy tuổi.
Một người nam tử trung niên lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng tiến lên, nhấn hắn quỳ xuống đất.
"Ngọc nhi, ngươi đang hồ nháo cái gì!" Nam tử trung niên hốt hoảng cũng quỳ trên mặt đất, ấn Tô Trường Ngọc dập đầu với Lý Phàm.
Vừa dập đầu vừa nói: "Con trẻ vô tri, kính xin tiên sư thứ tội! ”.
Lý Phàm rơi vào im lặng.
Lần này đến phiên nhóm quyền quý Đại Ly luống cuống, dưới sự dẫn dắt của Hoàng đế, bọn họ cũng quỳ xuống tới tấp.
Tiêu Hằng cũng dập đầu, cẩn thận từng li từng tí nói: "Xin tiên sư cứu Tô tiểu muội đi."
Một lúc lâu sau, Lý Phàm mới chậm rãi lên tiếng: "Đã như vậy, dẫn ta đi xem một lần đi. Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”
Tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, Lý Phàm vốn cũng định xem muội muội Tô Trường Ngọc rốt cuộc là mắc bệnh nan y gì, chẳng qua, bề ngoài không thể đáp ứng dễ dàng như vậy.
Cho nên hắn mới làm bộ làm tịch một phen.
Một lát sau, Lý Phàm nhìn thấy Tô tiểu muội trong một tầng hầm.
Nhiệt độ trong tầng hầm rất thấp, rất nhiều quan viên đi theo cũng không nhịn được run rẩy.
Một đứa bé trông giống như mới sinh chưa được bao lâu, lẳng lặng nằm yên trên một chiếc giường nhỏ bằng ngọc bích.
Bên cạnh giường ngọc có rất nhiều khối băng được chất đống.
Thân thể đứa bé dường như cực kỳ nóng hổi, cần thị nữ bên cạnh không ngừng đục băng xoa lên người nàng để hạ nhiệt.
Nhìn thấy cảnh tượng bất thường này, Lý Phàm nheo mắt lại.
Hắn đi lên phía trước, thần thức đảo qua người Tô tiểu muội, vẻ mặt nhất thời trầm trọng.
"Các ngươi đều lui ra đi!"
Hắn lạnh lùng phân phó.
Đám quyền quý vì vậy ồ ạt rời khỏi tầng hầm.
Chỉ còn lại một mình Lý Phàm và Tô tiểu muội.
Lý Phàm đặt tay lên cơ thể nóng hầm hập của Tô tiểu muội, tách ra một tia linh khí cực nhỏ, tiến vào trong cơ thể nàng.
Sau khi vận chuyển một vòng rồi trở về, Lý Phàm mới xác định, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
"Trong cơ thể Tô tiểu muội này vậy mà lại không có Tiên Phàm chướng tồn tại?"
"Hơn nữa, đây là thể chất gì? Một tia linh khí vừa mới đưa vào trong cơ thể nàng, sau khi vận chuyển một vòng thế mà lại được tăng cường?”
Lý Phàm khống chế tia linh khí vừa nãy, hội tụ trên ngón tay.
Nó và linh khí gốc trong cơ thể hắn có thuộc tính hoàn toàn bất đồng, lại mang theo cảm giác cực nóng.
Nhưng lại khác với sức nóng của Xích Viêm mà Lý Phàm từng chứng kiến.
Không phải là sức nóng do ngọn lửa toả ra, mà là...
Lý Phàm cẩn thận phân tích đoàn linh khí trên đầu ngón tay này, qua hồi lâu mới đưa ra phán đoán sơ bộ.
Sắc mặt của hắn không khỏi trở nên cổ quái.
"Nóng bỏng do phẫn nộ gây ra?"
Lý Phàm nhìn Tô tiểu muội còn đang ngủ say, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Đây chẳng lẽ chính là người có tiên thể trời sinh, thiên đố chi nhân trong truyền thuyết?"
Hai đời đặt chân vào Tu Tiên giới, Lý Phàm sớm đã không phải người mới, cái gì cũng hoàn toàn mù tịt.
Đủ loại thường thức trong Tu Tiên giới, hắn vẫn biết đôi chút.
Trước hết, nói đến tiên thể trời sinh.
Mọi người đều biết, phàm nhân trong Tu Tiên giới, từ lúc sinh ra, trong cơ thể đã ẩn chứa Tiên Phàm chướng, muốn tu hành thì phải loại bỏ chướng khí toàn thân.
Nhưng mà, nếu hai vị tu tiên giả kết hợp, có xác suất nhất định sinh ra hậu đại mà trong cơ thể không có Tiên Phàm chướng.
Loại người này được gọi là tiên thể trời sinh.
Tiên thể trời sinh, trên phương diện tu hành các loại pháp thuật, đều có thiên phú không ai bì nổi.
Thiên phú tu hành công pháp cũng cực cao.
Hai điều trên kết hợp giúp cho tiên thể trời sinh không chỉ có tốc độ tu luyện nhanh đến đáng sợ, mà còn có thể thi triển pháp thuật với cường độ cực kỳ mạnh mẽ.
Tu tiên giả bình thường xa xa không thể nào bì được.
Được xưng tụng là thiên chi kiêu tử chân chính.
Trong đại lục xa xôi, những truyền thuyết tu hành chỉ hơn mười năm đã kết thành Kim Đan kia đều là do đám người tiên thể trời sinh sáng tạo ra.
Lại nói đến thiên đố chi nhân.
Trong Tu Tiên giới, có một loại người, thân mang thần thông thiên phú trời sinh.
Ví dụ như sinh ra đã có ba mắt, có thể khám phá hư ảo; ví dụ như trời sinh có dị cốt, tiềm lực vô cùng, sinh mệnh lực gần như vĩnh viễn không khô kiệt.
Lại có người sinh ra đã có thể khống chế thủy hỏa lôi điện.
Loại người vừa sinh ra đã có thần thông thiên phú, thường bởi vì sự cường đại của thần thông mà phải chịu sự ghen tị của trời.
Từ khi sinh ra, sẽ phải gặp đủ loại kiếp nạn.
Nếu có thể hoá giải kiếp nạn của bản thân thì tất nhiên sẽ ngày càng trở nên cường đại.
Nhưng nếu không vượt qua được, vậy đương nhiên sẽ phải mang theo thần thông thiên phú xuống mồ.
Đây là hạn chế của ông trời đối với loại người này, cũng là khảo nghiệm.
Người nắm giữ thần thông thiên phú, tốc độ tu hành không nhất định nhanh hơn người bình thường bao nhiêu.
Nhưng bàn về đấu pháp với người, thông thường, họ đều là tồn tại vô địch cùng giai.
Thậm chí, không ít người có thần thông thiên phú cường đại có thể vượt cảnh giới giết tu sĩ khác dễ như cắt tiết gà, dù có đối mặt với tu sĩ hơn mình một đại cảnh giới cũng không phải không có lực chiến một trận.
Loại người này ở Tu Tiên giới không ai không phải hung danh hiển hách, chiến tích nổi trội.
Hai loại thể chất đều là trong vạn người không có một, cực kỳ hiếm thấy.
Vậy mà bây giờ Lý Phàm đang nhìn thấy cái gì?
Hai loại thể chất này, thế mà lại đồng thời xuất hiện trên người một đứa bé!
Trong cơ thể không có chút Tiên Phàm chướng nào, là tiên thể trời sinh không thể nghi ngờ.
Tuy rằng không biết vì sao tiên thể trời sinh, chỉ được sinh ra bởi sự kết hợp của hai vị tu tiên giả, lại xuất hiện trong tiểu thế giới khắp nơi đều là phàm nhân này.
Nhưng Lý Phàm khẳng định bản thân không nhìn lầm.
Còn cỗ năng lượng trong cơ thể vẫn luôn thiêu đốt Tô tiểu muội thì hẳn là thần thông thiên phú của nàng.
Lý Phàm đoán rằng, thiên phú của nàng chắc hẳn có liên quan đến cảm xúc "phẫn nộ".
Cùng với lửa giận càng lúc càng tràn ngập trong lòng, thực lực của bản thân nàng cũng sẽ được tăng cường gấp bội.
Cho đến khi lửa giận hoàn toàn đốt cháy chính nàng và kẻ thù thành tro bụi.
Còn nguyên nhân gây tình trạng nóng rực hiện tại của Tô tiểu muội rất có thể là vì nàng không khống chế được thần thông thiên phú, không kìm được lửa giận trong lòng.
"Tiên thể trời sinh, thiên đố chi nhân, thảo nào vừa mới sinh ra đã đứng trước cửa tử như vậy."
"Dưới tình huống lửa giận trong cơ thể không ngừng thiêu đốt sinh cơ bản thân, cho dù cả ngày trốn trong hầm băng, Tô tiểu muội nàng cũng tuyệt đối không thể sống đến trưởng thành."
"Khó trách, ở kiếp trước, Tô Trường Ngọc lại sốt ruột như thế. Không tiếc trở thành vật thí nghiệm Tiên Phàm chướng cho tiên sư, cũng phải mau chóng trở thành tu tiên giả."
"Có lẽ hắn nghĩ rằng trở thành tiên sư trong truyền thuyết thì sẽ có thể cứu được muội muội của mình."
"Đáng tiếc..."
Lý Phàm nhìn Tô tiểu muội, huyễn linh Lam Viêm vốn đang ngủ say trong thức hải bỗng nhiên thức tỉnh.
"Nếu không phải gặp được ta, dù cho tu sĩ Kim Đan đến cũng không thể giữ được tính mạng của nàng."
Một đạo thân ảnh màu lam nhạt xuất hiện trước người Lý Phàm.
Nó dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù, chậm rãi đến gần thân thể nho nhỏ của Tô tiểu muội.
Nhấc tay vuốt ve trán Tô tiểu muội.
Sức nóng trên người đứa bé từ từ tiêu tán.
Lông mày đang nhíu chặt lại giãn ra, Tô tiểu muội chép chép miệng, chậm rãi xoay người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận