Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 132: Trở lại Ly giới sau mười năm

Trong hải vực trống trải, cuồng phong gào thét nhấc lên sóng lớn ngập trời.
Những đám mây đen trùng xuống theo gió mạnh và mưa rào.
Đây là một cơn bão có quy mô trung bình.
Dưới góc nhìn thiên địa, Lý Phàm nhìn thấy rõ ràng, cơn bão này đang di chuyển chầm chậm về hướng nào đó.
Về phần Trương Hạo Ba, hắn đang từ tốn đi theo sát phía sau cơn bão này.
Thỉnh thoảng, hắn lại vung kiếm chém ra từng vệt sáng xanh lam để "cắt tỉa" hướng đi của cơn bão, tựa như một người làm vườn chăm chỉ.
Tuy rằng cơn bão này chứa đựng năng lượng vượt xa một tu sĩ Trúc Cơ như Trương Hạo Ba, nhưng hắn lại có thể chăn dắt nó như trẻ con, khiến nó đi theo phương hướng đã vạch sẵn.
Lý Phàm còn mơ hồ nhận ra rằng từ phương xa, có một cơn bão khác đang được thai nghén.
"Thú vị." Lý Phàm kiên nhẫn quan sát tiếp.
Cứ như vậy, mười mấy ngày sau, hai cơn bão lớn đã bị Trương Hạo Ba khống chế đụng vào nhau.
Trong phút chốc, ánh mắt của hắn bộc phát ra một tia sáng xanh, cự kiếm do một trăm linh tám thanh Định Hải kiếm hợp thành lại xuất thế lần nữa, vắt ngang khoảng không gian giữa bầu trời và đại dương.
So với lần trước Lý Phàm nhìn thấy, cự kiếm xanh lam lúc này càng thêm thâm thuý hơn.
Ánh lam nở rộ, uốn lại thành một cây kéo khổng lồ, nhanh chóng "cắt tỉa" hai cơn bão đang va chạm kia.
Dần dần, hai cơn bão vốn đang va chạm này cũng giao hoà lẫn nhau.
Cuối cùng, hợp lại thành một.
Một cơn bão hoàn toàn mới đã được sinh ra.
Cơn bão mới sinh này, tuy rằng vì đã hao tổn một phần năng lượng mà có uy lực nhỏ hơn hai cơn bão ban đầu cộng lại chút ít.
Nhưng vẫn mạnh hơn bất kỳ một cơn bão nào trong số đó.
Trương Hạo Ba nhìn cơn bão vừa mới được sinh ra như ngắm một tác phẩm nghệ thuật, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Hắn lại nhìn về phía xa, chọn một phương hướng, bắt đầu hành trình tìm bão một lần nữa.
...
Lý Phàm tinh tế nhận ra, thông qua việc dung hợp hai cơn bão này, tu vi của Trương Hạo Ba cũng được tăng lên một tia.
Hắn đang nuôi bão, cũng mượn chuyện này để tu luyện.
"Xem ra, hắn muốn làm chuyện lớn a." Lý Phàm đã đoán được sơ sơ ý tưởng của Trương Hạo Ba.
Hiện giờ, thời hạn cách Xích Viêm nấu biển càng ngày càng gần.
Nhưng Trương Hạo Ba thì vẫn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Hắn không có công pháp Kim Đan kỳ nên không cách nào thăng cấp.
Người nhỏ, lời nhẹ, nếu không có quan hệ thì muốn tìm cao tầng trên Vạn Tiên đảo nhắc nhở chuyện Xích Viêm giáng lâm cũng muôn vàn khó khăn.
Phải làm sao đây?
Vậy thì chỉ có thể làm nên chuyện lớn khiến người khác phải chú ý.
Lý Phàm không khỏi chờ mong sự tình phát triển tiếp theo.
Tuy nhiên, cường độ gió bão trước mắt còn chưa đủ để giúp Trương Hạo Ba thu hút sự chú ý của tu sĩ Hoá Thần kỳ.
Còn phải "nuôi dưỡng" thêm một thời gian nữa.
Lý Phàm tạm thời thu hồi sự chú ý.
"Thời hạn 10 năm đã đến, đây là lúc nên trở lại Ly giới."
Hắn lập tức chuẩn bị khởi hành.
Lần thứ hai đi tới phế tích ở lối vào Ly giới, Lý Phàm không gấp gáp tiến vào giếng cổ mà cẩn thận quan sát mảnh phế tích này.
Những tảng đá nằm ngổn ngang dưới đáy biển rõ ràng có dấu vết mài giũa nhân tạo.
Có thể mường tượng mơ hồ hình dạng ban đầu của nơi này là một kiến trúc tựa như cung điện.
Ngoại trừ một phần nhỏ nhô lên, gần như toàn bộ di tích đều bị che lấp bởi bùn đất dưới đáy biển.
Toàn bộ di tích trải dài mấy dặm, hình như nơi này ban đầu là một thành trấn nhỏ.
"Là một nền văn minh sao..." Lý Phàm đăm chiêu.
Tiếp theo, hắn nhấc Thái Diễn chu lên, phá tan Tiên Tuyệt Đại Trận rồi tiến vào Ly giới.
So với mười năm trước, núi lửa ở đây dường như đã hoạt động mạnh hơn vài phần.
Lý Phàm phi thân vào trong đó để điều tra một phen.
Nhìn sơ qua thì đây chỉ là núi lửa do vận động địa chất hình thành nên chứ không có bóng dáng của lực lượng siêu phàm gì.
Thế nhưng, trong lòng của Lý Phàm lại có một loại cảm giác mơ hồ.
Dường như đằng sau sự hình thành ngọn núi lửa này còn có thứ gì đó ẩn giấu.
Chỉ có điều, với thực lực trước mắt, hắn chưa thể nào dò xét ra được.
Lý Phàm cũng không quá băn khoăn, chỉ ghi nhớ việc này trong đầu rồi bay về phía kinh thành Đại Ly.
Hắn ẩn giấu thân hình để không kinh động Vọng Tiên Quan trên bốn toà tháp canh trong kinh thành.
Lý Phàm cảm ứng được một tia lực lượng của Lam Viên huyễn linh để lại trong cơ thể của Tô tiểu muội lúc trước, lặng yên không tiếng động đến gần.
Trên quảng trường luyện võ, có hơn mấy chục con dị thú được làm từ tinh cương đang đứng sừng sững.
Một bóng dáng bé nhỏ đang không ngừng len lỏi qua những dị thú này.
Tốc độ của bóng dáng cực nhanh, lưu lại từng dư ảnh trong không khí.
Dùng tay không, liên tục đánh lên thân thể những dị thú tinh cương này, gây ra từng tiếng nổ "ầm ầm".
Bên cạnh diễn võ trường, Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng đang khoanh tay đứng xem.
Khoé miệng của Tô Trường Ngọc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Tiêu Hằng thì rên rỉ, trưng ra vẻ mặt hoảng sợ.
Hắn nhỏ giọng nói với Tô Trường Ngọc: "Trường Ngọc, còn cười được nữa à? Bộ ngươi không thấy tiểu muội của mình càng ngày càng khủng bố sao hả?"
Chỉ vào những vết lõm bị đánh ra trên thân thể của dị thú tinh cương, Tiêu Hằng hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi cứ nhìn khí lực này của nàng đi, nếu bị nàng không cẩn thận vỗ vào người, không chừng ta sẽ trực tiếp bị đánh chết mất thôi!"
"Ta thấy mấy con thú tinh cương này cũng không chống đỡ được mấy ngày đâu!"
Tô Trường Ngọc nghe vậy thì mới đầu còn hơi chau mày, nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra, nói: "Ta và ngươi đều biết thể chất của tiểu muội đặc biệt. Trời sinh thần lực nhưng tính tình nóng nảy. Mấy năm trước, có thủ đoạn Tiên sư lưu lại thì còn tốt, tiểu muội nàng vẫn có thể gắng gượng kiềm chế cảm xúc của bản thân."
"Nhưng giờ đây, thủ đoạn của Tiên sư đã dần dần mất đi hiệu nghiệm, năng lực tự kiềm chế cảm xúc của tiểu muội cũng càng ngày càng kém."
"Nếu mỗi ngày không phát tiết như thế này, chỉ sợ nàng đã sớm lỡ tay đánh chết không biết bao nhiêu người rồi."
"Dù sao thì tiểu muội vẫn là tiểu muội. Tuy rằng nàng hơi lạnh nhạt với những người khác trong nhà, nhưng vẫn đối xử với bạn bè khá tốt. Ta không biết ngươi sợ điều gì."
Tiêu Hằng lập tức nóng nảy: "Người gọi đây là khá tốt? Ngươi cũng không phải không biết..."
Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng hờn dỗi như sấm sét vang lên giữa diễn võ trường: "Tiêu Hằng, lại nói xấu ta cái gì!"
Lời còn chưa dứt, thân hình loé lên trong chớp mắt, Tô tiểu muội đã đột ngột xuất hiện trước mặt Tiêu Hằng nhanh như tên bắn.
Cuốn theo một trận gió thổi bay mái tóc của Tiêu Hằng.
Mí mắt của hắn giật mạnh, vỗ vã xin tha: " Bà cô nhỏ, con nào dám nói xấu bà, con không phải đang khen bà có khí lực lớn hay sao!"
Tô tiểu muội nhìn Tiêu Hằng bằng ánh mắt hoài nghi, hứ một tiếng, cũng không truy cứu nữa.
"Ca!" Nàng nhìn sang Tô Trường Ngọc, vẻ tươi cười hiện lên trên nét mặt.
Tô Trường Ngọc cưng chiều nhìn Tô tiểu muội, lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, lau mồ hôi trên trán nàng.
"Xem ra cuộc sống của các ngươi cũng tốt đấy chứ."
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên bên tai của cả ba.
Nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện, Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng biến sắc, lập tức nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.
Hai người đang muốn mở lời thì lại nghe thấy Tô tiểu muội hét lớn: "Kẻ nào, dám giả thần giả quỷ trước mặt ta!"
Vừa dứt lời, nàng liền vung nắm đấm đánh về phía Lý Phàm.
"Tiểu muội, mau dừng tay!" Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng buộc phải kinh hô.
Nhưng còn chưa dứt lời, cả hai đã thấy Tô tiểu muội, ngay cả tinh cương cũng có thể đánh hỏng, giờ phút này lại như bị mắc phải một tấm lưới vô hình.
Bị trói chặt giữa không trung, không thể di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận