Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 975: Nội quỷ Huyền Hoàng giới

Nghĩ tới đây, trong lòng Diêm Phương Châu hừ lạnh.
“Dù sao thân phận nằm vùng của ta là bí mật, chỉ có tôn giả biết.”
Diêm Phương Châu không khỏi đắc ý, trên mặt nở nụ cười, nghênh tiếp Thương Thiên Tứ.
Thương Thiên Tứ nắm chặt hai tay Diêm Phương Châu, nhìn từ trên xuống dưới. Đồng thời, trong miệng không ngừng nhắc mãi: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
Thực lòng, Thương Thiên Tứ vẫn cảm thấy có chút áy náy khi dụ bắt Diêm Phương Châu đến Linh Mộc giới, để hắn chịu đựng sự tra tấn giam cầm.
Nhưng, dưới sự lạm dụng uy quyền của Lý Phàm, Thương Thiên Tứ không dám có bất kỳ ý kiến phản đối nào. Chỉ hy vọng Diêm Phương Châu có thể nhanh chóng nhìn rõ tình hình, tìm đường quay về.
Hiện tại xem ra, việc huấn luyện Diêm Phương Châu của Lý Phàm đã rất thành công.
“Trước khi ta tới đây, tôn giả đã có dặn dò. Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, về sau cố gắng đừng nhắc tới nữa. Bắt đầu từ hôm nay ta và Phương Châu hắn đều là huynh đệ của Vạn Tiên Liên Hợp hội.”
Thương Thiên Tứ nói vậy, rồi nhìn Diêm Phương Châu cười.
Hết thảy đều không cần nói nhiều.
Dưới sự dẫn dắt của Thương Thiên Tứ, Diêm Phương Châu đã đến thăm toàn bộ Linh Mộc giới.
“Liên Hợp hội thực sự đổi mới từng ngày. So với nó, Vạn Tiên Minh khó tránh khỏi có chút mục nát.”
Diêm Phương Châu nhìn “lò lửa thiên địa” cách đó không xa đang không ngừng phát ra linh khí, trong mắt lóe lên một tia khác lạ.
Thương Thiên Tứ cũng thở dài, nói: “Đúng vậy, chỉ mới mấy năm, Linh Mộc giới đã xảy ra biến hóa kinh thiên động địa như vậy...”
“Có lẽ, ngày đó lựa chọn gia nhập Vạn Giới Liên Hợp hội là quyết định đúng đắn nhất đời ta.”
Hai người đều đồng lòng đồng cảm.
Đồng thời, trong đầu cả hai hiện lên một ý nghĩ: “Chi bằng, khuyên những huynh đệ khác của ‘Sơn Hà Hiên’ nhập chính đồ?”
“Xu hướng phát triển của Vạn Giới Liên Hợp hội là phản công Huyền Hoàng giới.
Không thể để họ phí hoài tháng năm vô ích ở Vạn Tiên Minh.”
“Huống hồ, hiện tại là lúc Liên Hợp hội phát triển mạnh mẽ, nếu bây giờ gia nhập, sau này tất sẽ trở thành nhân vật cấp nguyên lão. Nếu đợi thêm vài năm nữa, e rằng bọn họ muốn gia nhập cũng chẳng còn cơ hội nữa.”
Hai huynh đệ ăn khớp với nhau, cùng nghĩ về nó.
Còn người nhìn thấy tất cả những việc họ làm là Lý Phàm, chỉ mỉm cười. Những thiên kiêu của Vạn Tiên Minh trong Sơn Hà Hiên vẫn còn chút hữu ích với hắn.
Thực sự nếu không phải thiên kiêu thì không thể thi triển ra “Hỗn Nguyên Kim Đan” và các pháp môn sau đó.
“Không cầu một đời đạt được, chỉ mong thúc đẩy được tiến độ đã là thắng lợi rồi.”
“Chủ nhân...” Lý Phàm vừa mới nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên vang lên giọng nói của Lâm Linh.
Giọng nói có chút lo lắng, lại có chút do dự.
“Ha ha, tới mật thất gặp ta.”
Không lâu sau, bóng dáng Lâm Linh xuất hiện trước mặt Lý Phàm, chậm rãi quỳ xuống.
“Trong lòng ngươi dường như có chút do dự và bất an.” Lý Phàm khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, từ tốn nói.
Lâm Linh mím môi, chần chừ không nói.
Bất luận là tâm trí hay biểu cảm, đều phong phú hơn lúc mới ra đời rất nhiều.
Lý Phàm thản nhiên cười: “Ngươi do trời sinh đất dưỡng, khuất phục cường giả là thiên tính. Trước đây khi ngươi hồ đồ, không biết lý lẽ, nhận ta làm chủ còn không lưu tâm. Bây giờ ngươi đã bước vào hồng trần, trong lòng có đủ loại bất mãn, ý nghĩ tức giận nổi lên. Có phải hay không?”
Thân thể Lâm Linh run rẩy, vội cúi người bái lạy lần nữa, không dám nói một lời.
Trên thực tế, chỉ có bản thân nàng mới biết là tình huống gì.
Trong thời gian ở bên ngoài Linh Mộc giới, tiền bối cổ thụ Địa Mạch biết được cảnh ngộ của nàng, lại rất không hài lòng về việc nàng nhận Lý Phàm làm chủ nhân.
Tuy không trực tiếp giật dây Lâm Linh làm phản, nhưng cũng truyền vào rất nhiều hình ảnh trong ký ức của cổ thụ.
Khiến “tâm trí” Lâm Linh phát triển nhanh chóng.
Thực sự khiến suy nghĩ của Lâm Linh quay cuồng, muốn rời khỏi Lý Phàm để thấy một Huyền Hoàng đại thế giới rộng lớn hơn.
Tuy nhiên, sau lần trở lại Linh Mộc giới này, tận mắt chứng kiến nhiều thay đổi của thế giới, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy cảnh giác trước việc phản bội Lý Phàm.
Dường như...
Nếu thật sự phản bội, e sẽ có đại nạn giáng xuống.
Thiên địa tạo hóa, chuẩn xác nhất là linh cảm. Sự cảnh tỉnh rất lâu không tiêu tan, dường như những ngày này Lâm Linh luôn ở trong phạm vi bị thiên địch rình rập như hổ rình mồm, đứng ngồi không yên.
Thực sự không thể chịu đựng được, mới chuẩn bị đi thú nhận hết thảy với Lý Phàm.
Đang muốn mở miệng lại nghe thấy Lý Phàm cười nói: “Đồ ngốc nhà ngươi...”
“Thôi vậy, hôm nay sẽ cho ngươi thấy thế nào là lực lượng thật sự.”
Lâm Linh sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu.
Nhưng chỉ cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ không thể tưởng tượng được tỏa ra từ cơ thể chủ nhân mình, rõ ràng chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh, nhưng uy lực của hắn khiến nàng đang ở cảnh giới Hợp Đạo cảm thấy vô cùng áp lực.
“Cảnh giới, không thể nói rõ điều gì. Nếu ta giết ngươi, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.”
Giọng nói của Lý Phàm đột nhiên truyền từ trên đầu Lâm Linh tới.
Lâm Linh chỉ cảm thấy một tay của đối phương nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu mình.
Giống như vận mệnh bị bóp tại vị trí hiểm yếu, cơ thể Lâm Linh cứng ngắc không thể nào cử động.
Lâm Linh có cảm giác, chỉ cần Lý Phàm dùng sức thêm một chút, có lẽ trong nháy mắt nàng sẽ thân tử đạo tiêu!
Hơn nữa, không hề thông qua Linh Mộc chi tâm để thực hiện việc khống chế bản thân. Mà là nghiền ép bằng sức lực thật sự!
Trong lòng Lâm Linh vô cùng kinh hãi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được vì sao tu sĩ Kim Đan năm đó đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.
“Lẽ nào chủ nhân vẫn luôn giả vờ?”
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến Lâm Linh cảm thấy ớn lạnh.
Dưới áp bức của nguy cơ sinh tử, trong lòng không còn bất kỳ suy nghĩ nào nữa.
Không biết qua bao lâu, Lý Phàm cuối cùng cũng buông tay phải ra, lại ngồi xếp bằng ở khoảng không trước mặt.
Lâm Linh xụi lơ trên mặt đất.
Sau đó chật vật đứng dậy, dập đầu thỉnh tội với Lý Phàm.
Tường tận lại quá trình mình lòng sinh phản ý ra sao.
“Cổ thụ Địa Mạch…” Đáy mắt Lý Phàm lóe lên một tia lạnh lùng, trong lòng thầm ghi nhớ nó.
“Có vẻ như ngươi còn điều gì đó chưa nói xong?”
Cơ thể Lâm Linh lại run rẩy kịch liệt theo lời nói của Lý Phàm.
“Vâng, thưa chủ nhân. Nhưng đây chỉ là suy đoán của ta, không chắc là thật.”
“Nhưng nói cũng không sao.”
Lâm Linh do dự một lát, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nghi ngờ Thạch Bản tiền bối bị người không rõ danh tính trong hồ câu cá kéo đi, rất có thể là Lưu Ly lén lút tung tin!”
“Ồ?” Lời vừa nói ra, ngay cả Lý Phàm cũng có vài phần kinh ngạc.
Lâm Linh lặng lẽ giải thích: “Ta vốn vẫn còn có chút không chắc chắn, tưởng rằng Lưu Ly không ngừng kéo ta đến gần hồ câu cá chỉ vì lợi ích trên người Thạch Bản tiền bối.”
“Nhưng vào ngày xảy ra biến cố, khi Thạch Bản tiền bối đột nhiên bị kéo về phía trước, trên mặt Tiểu Lưu Ly không hề có vẻ hoang mang sợ hãi.”
“Giống như nàng ấy sớm đã biết sẽ xảy ra chuyện này vậy.”
“Tuy sau đó nàng phản ứng rất nhanh, cũng tỏ ra sợ hãi, nhưng sự thay đổi trong nháy mắt đó không thể thoát khỏi sự quan sát của ta”.
“Đạo đồng Lưu Ly này, nhất định có gì đó kỳ quái!”
Lâm Linh kiên quyết nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận