Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1279: Đại Khải cùng ngộ đạo

Nhưng mà, nghĩ đến Tôn Lộ Dao trước mặt này thực sự là tạo vật của mình.
Mắng hắn là phế vật, há không phải cũng như đang mắng bản thân tay nghề không tốt?
Thế là lời mắng đến môi Lý Phàm lại kéo trở về.
Lại hừ lạnh một tiếng, lập tức thay đổi suy nghĩ, chuyện dẹp bỏ “Tôn Lộ Dao” trước mắt đã bị đập tan.
Chốc lát sau, một nhân cách tự tạo hoàn toàn mới lại được sinh ra.
“Tiền bối, trận pháp vừa nãy…” Nhân cách tự tạo dường như không mảy may ý thức được bản thân là vừa được tạo ra ban nãy, trí nhớ như cũ dừng lại ở khoảnh khắc Linh Hư Trận diệt thế, sắc mặt trắng bệch.”
“Thực sự quá huyền ảo, vãn bối vẫn chưa học được nữa.” Giọng điệu Tôn Lộ Dao sầu khổ, chỉ sợ sẽ chọc giận Lý Phàm.
Lý Phàm cảm nhận việc dùng cả tiểu thế giới để trả giá cho việc ngưng luyện ra một khối cầu óng ánh, lộ ra nụ cười hoà nhã: “Không cần lo lắng, Vô Thuỷ Linh Hư Trận đích thực phức tạp hơn một chút. Ta thị phạm vài lần là được.”
Giọng điệu nhàn nhạt, khiến trong lòng Tôn Lộ Dao phát rét. Nhưng căn bản không dám phản bác, chỉ có thể ngây ngô theo đối phương đi tiếp đến tiểu thế giới mục tiêu tiếp theo.
Lựa chọn của Lý Phàm, đều trong tiểu thế giới phụ thuộc Huyền Hoàng, là loại chưa bị Vạn Tiên Minh phát hiện, quy mô nhỏ nhất, chính là đề phòng chuyện dẫn đến Huyền Hoàng giới tiếp cận Tiên Khư, bị người ngoài phát hiện.
Nhưng hắn đoán chừng, loại hành động đào gốc rễ Huyền Hoàng giới của mình, tất nhiên không cách nào làm được lâu.
Lý Phàm ước lượng phân lượng của khối cầu óng ánh kia: “Thêm hai ba khối nữa, là có thể vượt xa sự phòng hộ của ‘Chúng Sinh Luyện Thần’ đời 119 của ta rồi. Chắc không có vấn đề gì.”

Tiểu thế giới Đại Khải.
Bách Hoa đạo nhân đang ở biên giới Ngũ Hành Đại Động Thiên, nhìn bên ngoài hư không mà ngây ngốc.
Từ trước đến nay, từ đầu đến cuối nàng luôn hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Hoàng một cách hoàn mỹ. Ban thưởng nguyên lực tinh tuý cũng vì vậy mà vẫn không hề giảm xuống, gần đây càng phong phú hơn.
Nhưng thứ nguyên lực tinh tuý này, thực ra cũng chỉ là như vậy.
Trước đây khi chưa từng có qua, cảm thấy nó trân quý không gì sánh được, nói gì mà cũng muốn thử một chút. Sau khi thực sự sung túc rồi, bèn dần cảm thấy vô vị.
Dù sao cũng không thể nhờ vào nó, vượt qua cực hạn của phàm tục, đạt đến cảnh giới Chân Tiên. Có nhiều hơn cũng vô dụng.
Bách Hoa đạo nhân cảm thấy bản thân dần lười biếng hơn.
Sau khi tự do được nguyên lực tinh tuý, liền dần cảm thấy mất đi mục tiêu và động lực. Việc mà mỗi ngày làm nhiều nhất, chính là coi sóc rất nhiều thế giới động thiên, dẫn linh khí chuyển vận thông thuận, sinh cơ dồi dào.
Chuyện thứ hai chính là ngây ngốc.
Để đầu óc trống rỗng, chuyện gì cũng không nghĩ. Thi thoảng vụt qua vài hình ảnh vụn vặt.
Khi thì chuyện trải qua ở Thánh triều Đại Khải sau khi tỉnh lại.
Khi thì là hình ảnh ở cùng với mấy người may mắn còn sống ở các thế giới khác trước khi bị bắt vào hồ câu cá.
“Cũng không biết nhóm gia hoả này, có thật là toàn bộ đã chết không.” Bách Hoa đạo nhân không kìm được nghĩ như vậy.
Ngay lúc Bách Hoa đạo nhân đang ngây người, không gian trước mặt lay động một trận, thu hút sự chú ý của nàng.
Sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc kia, tinh thần đang căng thẳng phút chốc thả lỏng.
“Bách Hoa tiền bối.”
Người đến chính là đại đệ tử của Thánh Hoàng, Tôn Nhị Lang.
“Ngươi lại đến ăn đòn à?” Bách Hoa đạo nhân nhìn sắc mặt Tôn Nhị Lang, liền biết mục đích đến của đối phương, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Tôn Nhị Lang thẳng thắn thừa nhận: “Lần này vãn bối quay về tu hành một trận, cảm thấy lại có tiến bộ, nên lại đến thỉnh giáo tiền bối!”
Bách Hoa cười: “Ta nói rồi, đừng nghe Xảo Công khoác lác kia nổ banh nóc, nói gì mà khôi lỗi có thể so với trường sinh. Chung quy là một đống vật vô tri mà thôi, lại làm sao thực sự có thể đánh đồng với tiền bối tu hành như ta?”
Tôn Nhị Lang còn chưa nói, giọng của Xảo Công cư sĩ đang vang lên: “Được hay không được, không phải khoác lác. Chúng ta so tài mới biết bản lĩnh! Tôn tiểu tử, xử lý nàng cho đàng hoàng!”
Tôn Nhị Lang chắp ta: “Tiền bối cẩn thận đó… Lần này, thực sự không giống lần trước.”
Vừa dứt lời, bóng ảnh Tôn Nhị Lang đã biến mất trong cảm ứng ý thức của Bách Hoa.
Trong mắt Bách Hoa vụt qua một tia ngưng trọng, biến thành một luồng kim quang, bay hướng vào hư không mà Liệt Giới Kinh mở.
Nàng âm ỷ cảm giác được, sau lưng dường như tồn tại luồng sức mạnh lớn, bám theo trong bóng tối.
“Chắc hẳn là khôi lỗi mà tiểu tử kia thao túng, nhưng mà thần thức của ta vậy mà lại không thể nhắm trúng?”
Bách Hoa đạo nhân cuối cùng cũng dấy lên thú vị.
Một đoá Lưu Ly kim hoa, theo tâm niệm vừa động, xuất hiện trong tay nàng.
Mà chốc lát sau đó, thì đột nhiên nở rộ.
Từng cánh hoa bay xuống, mà bản thể hoa Lưu Ly không mất mát gì. Không lâu sau, hư không bên cạnh Bách Hoa đạo nhân, đã bị trăm triệu cánh hoa vàng kim phủ lấy.
Ầm!
Ầm!
Cánh hoa bay tán loạn, không ngừng ẩn nấp trong bóng tối, va chạm vào khôi lỗi.
Từng cỗ khôi lỗi tô màu ám kim, cũng vì vậy mà lần lượt lộ ra hình dáng.
Tổng cộng có năm cỗ, đã âm thầm vây Bách Hoa đạo nhân vào trung tâm.
Bách Hoa đạo nhân nói giễu: “Tôn tiểu tử biết đánh không lại, thế là đấu tay đôi biến thành bao vây à?”
Lời đáp của Tôn Nhị Lang truyền đến, nhưng lại không phải từ trên mấy khôi lỗi này phát ra: “Tiền bối hiểu lầm rồi, mấy khôi lỗi này, đều là do một mình ta thao túng. Vì vậy cũng xem là công bằng…”
Trong hư không, có năm giọng nói gần như là giống nhau, theo lời của Tôn Nhị Lang cùng lúc truyền đến.
“Liệt Không chi Kim!”
“Cưu Cát chi Mộc!”
“Diệt Sinh chi Thuỷ!”
“Phần Ý chi Hoả!”
“Hư Vô chi Thổ!”
Sức mạnh ngũ hành quỷ dị lần lượt xuất hiện trên năm cỗ khôi lỗi, lại không vội tấn công Bách Hoa đạo nhân, mà trong chớp mắt kết thành thế trận.
Bách Hoa đạo nhân trong trận dường như rời khỏi hư không, về lại trong Ngũ Hành đại động thiên.
Chỉ là Ngũ Hành động thiên nơi này, không có sinh cơ bừng bừng, ngược lại là cảnh quang xơ xác tiêu điều.
Mỗi luồng khí tức Ngũ Hành trong động thiên, đều như lưỡi kiếm sắc nhọn. Sau khi cảm ưng được kẻ ngoại lại Bách Hoa đạo nhân, điên cuồng phát động công kích.
Liệt Không chi Kim, vô thanh vô tức, sắc bén đến có thể xé rách không gian.
Cưu Cát chi Mộc, tìm địch trong hư không, một khi quấn vào, không chết không thôi.
Diệt Sinh chi Thuỷ, dập tắt toàn bộ sinh cơ. Cho dù là Lưu Ly kim hoa của Bách Hoa đạo nhân thi pháp, sau khi bị nó chạm vào cũng nhanh chóng suy tàn.

Ngũ hành tương sinh, năm loại sức mạnh chuyển đổi cho nhau, cuồn cuộn không dứt.
Bách Hoa bị nhốt trong trận, dường như đã trải qua nhiều ngày vây kích, lại như cũ không thấy thế tiến công bị giảm sút.
“Đây là Ngũ Hành sát trận pháp.”
“Chủ trận là năm cỗ khôi lỗi tương ứng. Không trực tiếp đối địch, mà là hoá thành mắt trận…
Bách Hoa đang bận suy nghĩ, lại không phát hiện, sau lưng nàng không biết từ lúc nào đã âm thầm xuất hiện một cỗ khôi lỗi ám kim.
Giấu đi hơi thở cuồng bạo trong khí tức Ngũ Hành, giống như một thanh trường kiếm màu vàng kim, dứt khoát chém xuống.
Cheng!
Như âm thanh kim loại va vào nhau vang vọng Ngũ Hành sát trận, thân hình Bách Hoa đạo nhân chớp mắt trở nên trong suốt.
Một đoá Lưu Ly kim hoa, nở ra trong cơ thể nàng.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, thanh trường kiếm chém vào cơ thể nàng, vậy mà cũng dần trở thành Lưu Ly, trong suốt.
Sức mạnh của Liệt Không chi Kim ầm ầm bạo phát, tránh khỏi sự gặm nhấm của Lưu Ly, lại lần nữa biến mất, ẩn vào trong Ngũ Hành sát trận bạo loạn.
“Không tệ.”
Lần đầu tiên Bách Hoa đạo nhân lộ ra dáng vẻ chân chính của mình trước mặt Tôn Nhị Lang, nàng nhàn nhạt khen ngợi.
“Nếu là ta của trước đây, e rằng đã trọng thương dưới chiêu này của ngươi.”
“Chỉ tiếc là…”
Trong cơ thể trong suốt của Bách Hoa đạo nhân, Lưu Ly chi hoa nhanh chóng khuếch đại.
Dưới ánh sáng Lưu Ly thuần khiết, toàn bộ sức mạnh Ngũ Hành cuồn bạo bị đồng hoá trở thành kết tinh Lưu Ly ở trạng thái cố định.
Lưu Ly chi hoa chẳng qua chỉ mất vài cái hít thở, đã có thể quét sạch xung quanh, đem cả không gian trận pháp đều nuốt sạch.
Tinh!
Một ngón tay thanh mảnh, vươn ra từ kết tinh cố định.
Gõ nhẹ lên đoá hoa đang ngưng kết.
Một vết nứt xuất hiện, sau đó nhanh chóng lan ra đến thân đoá hoa.
Đùng!
Hoa nổ ầm thành vô số mảnh vụn, Ngũ Hành sát trận vốn dĩ cuồng bạo, triệt để trở thành hư không.
Bách Hoa biến lại thành cơ thể ban đầu, ngóng nhìn bốn phía.
Nhưng điều làm sắc mặt nàng hơi thay đổi chính là, chiêu ‘Tịnh Sinh Lưu Ly’ này có thể hủy diệt một tiểu thế giới trong chớp mắt, dường như không thể loại bỏ Ngũ Hành sát trận?
Trong một mảnh hư không, lại có khí tức hỗn loạn bắt đầu xuất hiện.
Sau khi Bách Hoa đạo nhân nhìn kỹ thì bỗng giật mình: “Không phải Ngũ Hành sát trận, mà là đại trận Âm Dương Ngũ Hành.”
Hai khí Âm Dương luân chuyển xen nhau, trong hỗn độn lại có khí tức Ngũ Hành xuất hiện, không ngừng sinh sôi.
Rất nhanh, trong hư không tĩnh lặng không lâu, lại lần nữa trở nên náo nhiệt.
Bách Hoa thấy vậy, không khỏi hơi chau mày.
Nàng có thể dễ dàng hủy diệt trận pháp, nhưng lại không cách nào ngăn chặn quá trình của Âm Dương sinh Ngũ Hành này.
Cho dù diệt sát hết lần này đến lần khác, sát ý của hư không nhắm vào nàng từ đầu đến cuối đều liên miên không dứt.
“Sức mạnh của Ngũ Hành Âm Dương, sau khi kết thành trận pháp, tuy sát thương không tăng bao nhiêu, thực tế lại khó nhằn hơn rất nhiều.”
Tuy Bách Hoa có hơi hiểu một chút về trận pháp, nhưng nàng không hề cảm ứng được dấu vết của trận pháp từ xung quanh.
“Ha Ha Ha Ha! Bách Hoa ngươi hết cách rồi chứ gì! Mau sớm ngoan ngoãn đầu hàng!” Lời của Xảo Công cư sĩ phách lối vang vọng sau trận pháp.
Bách Hoa hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt, sáng lên kim quang óng ánh.
“Tôn tiểu tử coi chừng, cuối cùng cũng ép được chiêu này ra! Xem thử thủ đoạn chúng ta chuẩn bị đối phó như thế nào.”
Sau khi được nguyên lực tinh tuý gia trì, ánh sáng Lưu Ly của Bách Hoa dường như trở nên tinh khiết hơn.
Dường như ngay cả bản thân không gian cũng đã kết tinh hoá, một khối bảo thạch long lanh thành hình xung quanh nàng.
Ngũ Hành sinh ra từ hai khí Âm Dương, thậm chí kết cấu để duy trì tồn tại của trận pháp, dưới sự bức bách của sức mạnh thuần tuý như vậy cũng không còn không gian dung thân nữa.
Ánh sáng đến từ ngoại lai chiếu vào, sát trận ở đó sắp bị Bách Hoa phá hủy.
“Chỉ ngươi mới có nguyên lực tinh tuý?!”
Chính vào lúc này, giọng nói có chút đắc ý của Xảo Công lại vang lên.
Một ngón tay thuần tuý từ kim quang tạo thành, không nhìn thấy kết tinh Lưu Ly đã ở trạng thái cố định, xuất hiện trước mắt Bách Hoa một cách khó hiểu mà không hề có dấu hiệu nào.
Kết tinh nổ ầm vỡ ra, biến thành từng mảnh ánh sáng Lưu Ly. Ngón tay kim quang không thể ngăn cản, hướng về mi tâm của nàng mà hung hăng nhấn xuống.
Tinh thần Bách Hoa hơi thay đổi, thân hình lại biển về tư thế Lưu Ly thuần tuý.
Trong kim quang chiếu rọi cũng vậy, Bách Hoa đối diện với ngón tay vàng kia.
Khiến nàng kinh ngạc chính là, ngón tay vàng với nguyên lực tinh tuý trông vô cùng đáng sợ trước mắt, lại là một cái giá trống không.
Vừa đụng đã sập, hóa thành vô số sợi vàng, khiến trên dưới người nàng bị quấn lấy.
“Tôn tiểu tử, thu lưới!” Xảo Công đạo nhân cực kỳ hưng phấn hô lên.
Trong khoảnh khắc sợi vàng hoàn thành việc khuếch tán, dưới sự giao thoa ngang dọc, Bách Hoa đạo nhân vội không kịp né tránh, thì đã rơi vào trong lưới!
Lưu Ly chi hoa muốn tỏa ra ánh sáng, nhưng lại đụng phải lưới vàng, bị tiêu biến vô hình.
Một luồng sức mạnh trong lưới vàng truyền đến, Bách Hoa bị kéo lê đến chật vật, hung hăng đi nhanh về phía trước.
“Láo xược!”
Lần này Bách Hoa thực sự tức giận.
“Chúng sinh đều là Lưu Ly!”
Trong tiếng quát nhẹ vô cùng lạnh lẽo, bóng ảnh trông như đã bị tóm của Bách Hóa biến mất.
Lưu Ly chi hoa, cũng xuất hiện dị thường. Từng cánh hoa bay xuống, lần này rơi xuống xong thì hoàn toàn biến mất không dấu tích. Trong phút chốc lộ ra hình dạng bên trong.
Trong quang ảnh lững lờ, rõ ràng là một thế giới Lưu Ly!
Băng phong Lưu Ly, vô số sinh linh thoáng chốc mở hai mắt!
Xoẹt…
Lưới vàng cực to quấn bên ngoài thế giới, chớp mắt xuất hiện từng đường nứt.
Giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận của Xảo Công cư sĩ vang lên: “Không phải ngươi nói, lúc đó ngươi bỏ thế giới mà chạy sao?! Không ngờ vậy mà lại đem cả Vạn Thịnh giới luyện thành hình thái Lưu Ly!”
“Thật là nữ nhân độc ác!”
Trong thế giới Lưu Ly, tiếng của Bách Hoa đạo nhân truyền đến: “Ngươi biết cái gì! Đây là vì để sinh tồn!”
“Không chỉ là vì ta, còn có toàn bộ Thiên Liên tông!”
Trong tiếng hét phẫn nộ của Bách Hoa, ánh sáng chói lóa bạo phát từ thế giới Lưu Ly, triệt để trút khỏi lưới vàng cực to quấn trên thân mình.
“Tôn tiểu tử, mau lui lại!”
“Tiền bối, vẫn mong lượng thứ…”
Nàng nghe văng vẳng tiếng Xảo Công cư sĩ có chút chật vật với giọng tràn đầy bất đắc dĩ của Tôn Nhị Lang.
Trở lại vào hư không, đã không còn nhìn thấy bóng ảnh hai người bọn họ.
Hoa Lưu Ly lại nở ra, che lấp cho Vạn Thịnh giới chính giữa Lưu Ly. Bách Hoa đạo nhân lại khôi phục hình dáng cũ.
Cũng không đuổi theo, mà là trở lại bên trong Ngũ Hành đại động thiên.
“Vừa mới đánh một trận, cuối cùng cũng không nhàm chán lắm. Cũng không biết, đến lúc nào mới có thể chính thức khai chiến với Vạn Tiên Minh nữa?”
“Nếu như thật sự có thể thoát khỏi Tiên Khư, thậm chí là cả mảng tinh hải u tối nhất. Nói không chừng có ngày Thiên Liên tông lại xuất hiện dưới ánh mặt trời.” Bách Hoa đạo nhân chuyển hướng suy nghĩ.
Đối với Thánh Hoàng Đại Khải, nàng có một sự tin tưởng đặc biệt.
Trong lúc Bách Hoa lơ đãng, lại nhìn ra bên ngoài hư không.
Ở đó, là nơi Thánh Hoàng đã từng đi qua, nàng âm ỷ cảm nhận được năng lượng của cả Lưu Ly Vạn Thịnh giới đều đang run nhẹ, hoảng sợ.
“Đúng là mụ điên…”
Bên trong Thánh triều Đại Khải, Xảo Công có chút chật vật, vừa có chút đau lòng mà nhìn bảy cỗ khôi lỗi ám kim trước mặt, miệng vừa mắng nhiếc.
“Ta con mẹ nó sớm phải nghĩ tới rồi, có thể sống sót sau đại kiếp diệt thế, há lại có thể là hàng lớp đơn thuần chứ? Nhìn dáng vẻ khúm núm trước mặt Thánh Hoàng trước đây, ta vậy mà lại bị lừa…”
“Xảo công ơi Xảo Công, ngươi đúng là hồ đồ rồi!”
Tôn Nhị Lang im lặng không nói.
Vị Bách Hoa tiền bối trông vẫn luôn hòa nhã này, đột nhiên lại bạo phát thực lực, đúng là có chút dọa người.
Nhưng mà, mục đích tìm đối phương tỷ thí lần này, cũng coi như đạt được.
Tôn Nhị Lang nhìn bảy cỗ khôi lỗi ám kim.
Nhờ vào thân người của mấy khôi lỗi này, hắn không chỉ có bước tiến thành thạo hơn với sức mạnh của bảy luồng thiên địa chi phách của cốt lõi khôi lỗi.
Còn âm ỷ nắm bắt được tinh túy nguyên lực, tiến bộ hơn một bước.
“Không được! Ta không tin đâu, ta đường đường là Thiên Cơ giới Xảo Công, lại bị xếp dưới một Vạn Thịnh giới nhỏ nhoi!” Xảo Công một bên hung hăng nói, móc ra một vật từ trong ngực.
“Tôn tiểu tử, ngươi đến lắp cho mấy khôi lỗi này đi!” Xảo Công hung hăng nói.
“Đây là cái gì?”
Tôn Nhị Lang nhìn trong tay Xảo Công, vật thể vuông vức màu đen, có chút hiếu kỳ hỏi.
“He he he, đây là ‘Kinh nghiệm’ trên người tiên khôi ‘tổ” năm đó của Thiên Cơ giới bọn ta. Không cách nào phục chế, sau khi Thiên Cơ giới bị hủy, dùng một lần sẽ ít đi một phân. Trước đây ta vẫn luôn không nỡ dùng, nhưng mà bây giờ…” Xảo Công có chút không nỡ nhìn nhìn nó, cuối cùng vẫn là cắn răng nói.
“Nói gì thì cũng không thể xếp dưới nữ nhân kia được!”
Tôn Nhị Lang nghe hai chữ tiên khôi, trong lòng hơi chấn động.
Đang định nhận lấy, lại đột nhiên nhớ đến gì đó, có chút do dự: “Vật trân quý như vậy, hay là để dành cho Thiên Dương tiền bối đi? Không chừng càng hữu dụng hơn với hắn…”
Xảo Công xua tay: “Ta sớm để cho hắn một phần rồi. Ngươi cho rằng bao nhiêu lâu không gặp hắn, hắn đi đâu rồi? Vẫn luôn bế quan cảm ngộ, còn chưa ra đâu!”
“Bớt lôi thôi, ta bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm theo! Nhanh, chút nữa không chừng ta hối hận đó!”
Tôn Nhị Lang nghe lời, cũng không già mồm nữa.
Kết nối tinh thần với bay cỗ khôi lỗi ám kim, đồng thời nắm tay nghiền nát vật thể màu đen hình vuông.
Chất dịch màu đen, chảy ra từ khe hở các ngón tay.
Như là vật sống, thuận theo cánh tay Tôn Nhị Lang leo lên trên, đi thẳng đến vùng đầu. Như hóa thành rắn hổ mang săn mồi, tư thế ngẩng cao, mà sau đó hướng về hốc mắt Tôn Nhị Lang trực tiếp hung hăng chui vào.
Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Xảo Công, Tôn Nhị Lang không hề ngăn cản.
Trong khoảnh khắc chất dịch màu đen che lấp tầm nhìn. Tôn Nhị Lang cẩm ứng môi trường xung quanh, cũng có thay đổi.
Lượng lớn hình ảnh mơ hồ như thủy triều xông đến, mà cùng với đó, còn có từng đoạn ký ức chiến đấu không liên tục.
Hoặc nói chính xác hơn, là ký ức “bị đánh”.
Từng luồng thuật pháp thần bí khó lường, đánh ầm vào thân tiên khôi.
Tiên khôi chỉ có thể dựa vào chất liệu cứng cáp trên thân mình mà chịu đựng, không có mấy cơ hội phản kích.
Nhưng cho dù chỉ là bị đánh đơn thuần, một luồng cảm ngộ huyền diệu lại càng huyền diệu, theo tim của Tôn Nhị Lang mà xuất hiện.
Bị đánh càng nhiều, Tôn Nhị Lang dường như hình thành loại giống như bản năng nào đó.
Lúc trong đầu lại lần nữa xuất hiện sự công kích của tiên thuật, bản năng trên thân mình cũng sinh ra cảm giác làm thế nào để tiến hành ứng phó với thuật pháp này.
Loại cảm giác này, khiến Tôn Nhị Lang trầm mê.
Chỉ tiếc là, trước khi hắn dường như thật sự cảm ngộ được gì đó, các hình ảnh đột nhiên biến mất.
Mà đủ loại giác ngộ trước kia, cũng như thuỷ triều mà lui biến, không có khả năng lưu lại bất cứ dấu tích nào.
“Ờm…”
Nhất thời trán Tôn Nhị Lang nổi gân xanh, nắm chặt nắm đấm, thở hồng hộc từng hơi.
Đôi mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Xảo Công cư sĩ.
Xảo Công lại dường như sớm có phòng bị, né ra rất xa trước, lạnh giọng nói: “Tôn tiểu tử, đầu óc tỉnh táo một chút. Đừng để ảo giác làm mù quáng đấy!”
“Mấy cảm giác sắp ngộ được, rốt cuộc là từ bản thân ngươi, hay là tiên khôi?!”
Lời của Xảo Công như chậu nước lạnh dội xuống đầu, chớp mắt tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn như cũ gần như dùng non nửa thời gian, mới dần dần tiêu hết nỗi hoang mang như vừa bị mất mát, từ từ khống chế ý nghĩ định tranh đoạt kinh nghiệm tiên khôi tiếp tục cảm ngộ từ chỗ Xảo Công.
“Xin lỗi, tiền bối.” Tôn Nhị Lang có chút hổ thẹn nói.
“Không sao. Ngươi cũng không cần phải tự trách, đừng nói là ngươi, ngay cả đám lão gia hoả Thiên Cơ giới bọn ta, căn bản cũng không chống lại được loại cám dỗ này.” Xảo Công liếm liếm môi, dường như đang nhớ lại tư vị của ngộ đạo.
“Bây giờ ngươi lại xem xem, có gì không giống với trước đây.” Xảo Công bảo.
Sức chú ý lại quay về trên người năm cỗ khôi lỗi, sau một lát, trong mắt Tôn Nhị Lang vụt qua một tia kinh ngạc vui mừng.
“Ể? Ký ức bị đánh vừa nãy, lại không ngừng xuất hiện nữa.”
Tôn Nhị Lang nhắm mắt cảm nhận.
Xảo Công vỗ tay, trên hàng nghìn cỗ Thánh Quân khôi lỗi, lần lượt xuất hiện.
Dựa vào bản năng cơ giới, đồng thời phát động công kích với khôi lỗi ám kim mà Tôn Nhị Lang thao túng.
Cứ như trải qua trăm nghìn tôi luyện, toàn bộ chiêu thức thuật pháp không giống nhau, Tôn Nhị Lang đã dễ dàng tránh được hết.
Kết quả trận chiến như vậy, ngay cả bản thân Tôn Nhị Lang nhất thời cũng có chút ngơ ngác.
Hắn thậm chí cũng không cách nào hiểu được, tại sao từng luồng oanh kích kia, rõ ràng rơi lên người mấy khôi lỗi ám kim mà mình thao túng này, lại cuối cùng không xảy ra chuyện hư hỏng nào.
Cũng không phải năng lực phòng ngự mạnh mẽ của khôi lỗi ám kim, triệt tiêu mấy tổn thương này.
Mà thực sự, thông qua cách cực kỳ thần kỳ nào đó, toàn bộ đều tránh khỏi công kích của Thánh Quân khôi lỗi.
“Đừng ngây ra, cố gắng duy trì loại cảm giác bản năng này!”
“Kinh nghiệm tiên khôi còn sót lại, rất nhanh sẽ tiêu tán. Còn về cuối cùng có thể giữ lại được bao nhiêu, phải xem tạo hoá của bản thân ngươi rồi!”
Lời nói của Xảo Công cư sĩ, nhất thời khiến Tôn Nhị Lang hoàn hồn.
Hắn bỏ xuống toàn bộ tạp niệm, tập trung tinh thần, ghi nhớ bản năng tránh né tiên khôi.
Nhưng dù sao cũng thuộc về thần thông của tiên khôi, không phải thủ đoạn phàm tục có thể giữ cố định được.
Cho dù Tôn Nhị Lang đã làm hết khả năng, theo thời gian dần trôi, khôi lỗi ám kim mà hắn thao túng, số lần không thể tránh được bị đánh càng ngày càng nhiều.
Sau bảy ngày dai dẳng kiên trì, cuối cùng tỷ lệ tránh khỏi duy trì ở một con số ổn định.
“Một phần ba.”
“Thành tích xem như không tồi rồi.”
Xảo Công an ủi nói.
Tôn Nhị Lang rõ ràng có chút không cam tâm.
“Ngươi đừng lo lắng, theo thời gian dần dần cảm ngộ, năng lực tránh né vẫn còn có thể nâng lên một trình độ nhất định. Tuy nhiên muốn đạt được như tiên khôi, hành động theo tâm niệm, tránh né được công kích của cái gọi là pháp thuật thần thông…”
“E rằng chỉ có cực kỳ phi phàm mới được.” Xảo Công cư sĩ nói lời thật.
Tôn Nhị Lang thở dài, tiếc nuối trong lòng cùng bị đè xuống.
“Ngươi đừng xem thường một phần ba này, trong đánh nhau sinh tử, vẫn luôn có công dụng kỳ diệu. Thậm chí thực lực của người ta có cao vượt ngươi, bên thế tiến công cũng sẽ bị ngươi tránh được trong lúc không chú ý.
“Càng mấu chốt hơn chính là, ngươi có thể thao túng đồng thời bảy cỗ khôi lỗi. Thực tế biểu hiện trong chiến đấu, là do cảm ứng cộng hưởng của thân người bảy cỗ khôi lỗi, có thể nhỉnh hơn con số này…”
Xảo Công bắt đầu tổng kết cho Tôn Nhị Lang, phân tích lần thu hoạch này.
“Nếu bây giờ ngươi tỷ thí với Bách Hoa, tỷ lệ tránh được kim quang Lưu Ly của Vạn Thịnh giới kia rất cao. Trận pháp không phá, nàng chẳng qua cũng chỉ là ba ba trong chậu…” Xảo Công hiển nhiên có chút không phục với Bách Hoa, trầm giọng nói.
Ngay lúc hai người đang bàn luận công phu, bọn họ lại đột nhiên phát hiện, không gian xung quanh dường như đang rung chuyển.
“Hửm?”
Tôn Nhị Lang với Xảo Công trước là ngơ ngác, sau là đồng thời bay đến bên ngoài sân thử nghiệm.
Không chỉ là nơi bọn họ đứng, cả Thánh triều Đại Khải, đều rơi vào rung động kịch liệt.
Trên không trung, một lốc xoáy từ từ xuất hiện.
Từng tia sét, vang dội ầm ầm trong đó.
“Đây là…”
Trong mắt Tôn Nhị Lang vụt qua một tia kinh ngạc vui mừng.
Cảnh tượng tương tự, trước đây hắn từng trải qua.
Lúc tổng thể hoàn cảnh của Thánh triều thăng hoa, giữa đất trời sẽ phát sinh dị biến.
Lần trước sau khi dị biến, nồng độ linh khí của Thánh triều nâng lên gấp nhiều lần. Đồng thời số lượng anh tài giáng thế trong đất trời, cũng rõ ràng cao hơn không ít so với trước kia.
Bây giờ hoàn cảnh tu hành của Thánh triều, đã không tệ hơn châu vực bình thường của Huyền Hoàng giới rồi. Nếu như lại thăng hoa…
Há chẳng phải có thể bỏ xa Huyền Hoàng giới?
Không chỉ là mấy vị đệ tử của Thánh Hoàng, con dân Thánh triều giây phút này toàn bộ đều từ trong nhà chạy ra, tràn đầy kích động ngẩng nhìn bầu trời.
Là người trực tiếp được lợi từ việc thế giới thăng hoa, con dân Thánh triều trong tình hình không có bất kỳ hiệu lệnh nào, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, miệng tụng con dân Thánh Hoàng, thành kính cầu nguyện.
Nếu như Lý Bình ở đây, thì có thể thấy được vận khí mà vốn dĩ bản thân ngưng luyện đến cực điểm, lúc này vậy mà lần nữa có dấu tích đột phá.
Chỉ là muốn bước ra được bước này, cực kỳ khó khăn.
Hiện nay cũng chỉ là một cái mở đầu mà thôi.
Trong tiếng tụng niệm của con dân Thánh triều, như có làn hơi tím mờ mịt thực sực bay ra từ các nơi, bị lốc xoáy trên trời hút vào.
Tiếng gió tiếng sét càng kịch liệt hơn, tiếng sét kia, thậm chí khiến thần trí Tôn Nhị Lang âm ỷ chấn động.
Trên đỉnh đầu, hắn cảm thấy từng luồng áp lực càng ngày càng nặng.
Khiến hắn không khỏi hơi cúi đầu.
“Sư tôn lại có đột phá rồi.”
Một tia giác ngộ rõ rệt tuôn trào trong tim Tôn Nhị Lang.
Từ vẻ mặt của mấy vị đệ tử Thánh Hoàng như Tô Ngữ Tình, Âu Thượng Thiên, Tôn Nhị Lang thấy được ý nghĩ của bọn họ giống mình.
Lốc xoáy trên bầu trời xoay càng lúc càng nhanh, từng dòng tinh quang chốc chốc từ đó phun ra, rơi xuống khắp các ngõ ngách của thế gian.
Dính lên thực vật, liền sinh trưởng nhanh chóng mà mắt thường có thể trông thấy được.
Chạm vào sinh linh, liền dường như được truyền trí tuệ tỉnh ngộ, phút chốc ngộ đạo.
Càng có vô số luồng tinh quang ngưng luyện cuồn cuộn, như dải lụa mà bay ra, nhắm chuẩn xác bay hướng về mấy người Tôn Nhị Lang.
Trong đó còn bao gồm mấy tu sĩ được Thánh Hoàng đánh dấu như Xảo Công, Bách Hoa.
Khoảnh khắc tinh quang trút vào cơ thể, cảnh tượng trước mắt Tôn Nhị Lang ầm ầm thay đổi.
Như thực sự đến Huyền Hoàng giới từ tận cùng hư không, Tôn Nhị Lang trông thấy, trong màn đêm tĩnh mịch, ẩn giấu sức mạnh vô số tai kiếp tàn sát bừa bãi đáng sợ.
Tôn Nhị Lang còn trông thấy, cho dù là trong tinh hải tĩnh mịch đáng sợ này, như cũ vẫn có vô số luồng tinh hải, đang ngoan cường mà khôi phục.
“Ánh sáng ẩn nấp dưới bóng tối…”
“Sinh cơ được sinh ra từ tĩnh mịch.”
Như là tín đồ thành kính ngộ đạo, Tôn Nhị Lang tận mắt chứng kiến sự cuồn cuộn cùng ngoan cường của tinh hải, không kìm được lã chã rơi lệ.
Mà các tu sĩ khác trong Thánh triều, cũng như vậy.
Từng luồng năng lượng huyền ảo thần kỳ dao động vươn ra từ người bọn họ, thẳng đến chân trời.
Cùng nhau cảm ngộ đạo, khiến chấn động của tiểu thế giới Đại Khải càng thêm kịch liệt.
Loại dao động này thậm chí còn kéo dài đến bên ngoài thế giới, khuếch tán ra hư không.
Ngũ Hành động thiên xung quanh Đại Khải, cùng với tiểu thế giới khác bị di rời đến đây, toàn bộ đều chịu ảnh hưởng này, cùng phát ra cộng hưởng dồn dập.
Như tiếng trái tim cùng nhịp đập, dường như tiếng tim đập của thứ gì đó đang được sinh ra.
Toàn bộ sinh linh của tiểu thế giới Đại Khải, giống như trái tim đang cảm giác, ngẩng đầu ngóng nhìn lốc xoáy trên không trung.
Dưới hàng vạn ánh mắt chăm chú, một thân hình cao to, xuyên qua gió sét, xuyên qua làn hơi tím cùng tinh quang thần bí mê ly.
Chậm rãi đáp xuống thế gian.
“Cung nghênh Thánh Hoàng!”
Trăm triệu con dân Đại Khải đồng loạt ngẩng đầu, như núi gào biển thét nói.
Mà các vị đệ tử của Thánh Hoàng, cùng với Bách Hoa, Xảo Công, Thượng Nhân, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, Thánh Hoàng không mặt mà bọn họ quen thuộc, trên gương mặt trước kia là một mảnh hư vô, vậy mà lại lộ ra dung mạo.!
Chỉ chần chừ trong chốc lát, khí tức trên người Thánh Hoàng, đã chứng thực không thể nghi ngờ tính chân thật về thân phận của hắn.
Thánh Hoàng toạ phía trên cửu thiên, cúi nhìn vạn sinh linh bên dưới.
Tay vung nhẹ lên một cái, toàn bộ con dân đang quỳ bái đều đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận