Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 222: Không thể bay qua Cửu Sơn

"Nếu đạo hữu lo không bảo vệ được sân bãi thì có thể bỏ tiền kiếm thêm người bảo hộ mà.”
"Cùng lắm thì chia ba bảy, ta lấy phần ít hơn là được."
"Tóm lại, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn so với việc buôn bán lén lút.”
"Đạo hữu tu hành Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo, không cần lo vấn đề an toàn của bản thân khi giao tiếp với những đại năng giả này. Ngươi có thể tiếp xúc thử vài lần trước rồi hẵng đưa ra quyết định.”
Miệng Lý Phàm nói không dừng, tỉ mỉ dặn dò Tiêu Tu Viễn những điều cần chú ý.
Sau đó, hắn phân tích các tình huống đặc thù có thể xảy ra và phương pháp để giải quyết tình huống đó.
Không có chuyện gì to tát, tựa như hắn đã từng trải qua vậy.
Tiêu Tu Viễn nghe đến nhập thần, như mê như say.
Đợi đến khi Lý Phàm nói xong, y còn say mê thật lâu, chưa phản ứng lại.
"Ha ha, cứ như vậy, đạo hữu còn lo những Tiểu Dược Vương đỉnh này không bán được sao?" Lý Phàm cười hỏi.
Tiêu Tu Viễn bừng tỉnh, thán phục nói: "Đạo hữu thật tài giỏi, người như đạo hữu ngày nay thật hiếm thấy. Những tư tưởng kỳ diệu về đạo lý kinh doanh như thế này, ta cũng chưa từng nghe bao giờ.”
“Nghe đạo hữu nói một hồi, ta cảm thấy như bản thân vừa mới khổ tu mấy chục năm vậy!”
"Chỉ bàn về giá trị, kế sách đạo hữu đưa ra đã hơn đống tiểu đỉnh kia gấp trăm lần rồi.”
“Số Tiểu Dược Vương đỉnh đạo hữu cần lần này ta sẽ tặng miễn phí. Nếu sau này kế sách về Tiểu Dược Vương đỉnh đạo hữu chỉ cho ta thành công, giúp ta thu được lợi nhuận thì ta ắt sẽ không keo kiệt, chắc chắn sẽ chia lợi nhuận cho ngươi!” Tiêu Tu Viễn vỗ ngực cam đoan.
“E rằng đến lúc đó, phân thân này của ta đã trả đạo về trời từ lâu rồi!” Lý Phàm nghĩ bụng như vậy, nhưng vẫn không đổi sắc mặt, thản nhiên tiếp nhận bốn cái Tiểu Dược Vương đỉnh Tiêu Tu Viễn đưa tới.
Sau đó, hắn kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Tu Viễn.
“Còn phải một khoảng thời gian nữa thì những bố trí của Tiêu Tu Viễn mới có hiệu quả.”
"Kế sách này, mặc dù thật thật giả giả nhưng chắc chắn được.”
"Để tránh sau này lời tiên đoán đó ứng nghiệm, Lâm Phàm bị người tra ra, phân thân này cũng không thể tồn tại nữa, cần phải tiêu huỷ nó trước khi mọi sự xảy ra.”
"Ừm, có thể quan sát cận cảnh xem kiếp này liên thủ diệt Xích Viêm có gì khác biệt."
“Mà đợi đến năm 15 sau Lưu Điểm, sao rơi về Thương Ngô, Dược Vương đỉnh thật sự trở về Huyền Hoàng giới...”
“Đến lúc đó, trong tu tiên giới sẽ có không ít người có thể liên hệ quả cầu lửa rơi xuống từ trên trời kia với Dược Vương đỉnh.”
"Chuyện chém giết cướp đoạt ở kiếp này chắc cũng sắp đến rồi."
“Mình cũng không thể đảm bảo không có tu sĩ trên Nguyên Anh cảnh tham gia cướp đoạt Tiểu Dược Vương đỉnh này, không thể để chúng trên người được.”
"Có lẽ mình có thể chia cho mấy đứa nhóc “Phục Tiên”, với điều kiện đến lúc đó thực lực của chúng đã đủ…”
“Thú thực, mình cũng khá tò mò về chiếc “phi thuyền” đã rời khỏi Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm này.”
“Nói chung cứ để chúng đi làm tai mắt thăm dò Dược Vương đỉnh thật sự kia xem sao, giúp mình tìm hiểu mọi chuyện.”
"Nếu thật sự có cơ duyên thì ở những kiếp sau, mình có thể mưu đồ độc chiếm.”
Hạt giống đã được gieo, chỉ chờ cho đến khi đơm hoa kết trái.
"Sứ mệnh của phân thân này đã hoàn thành. Giờ mình có thể tính chuyện đi đến Vạn Pháp Thương Hội ở Cửu Sơn châu một chuyến, mua vài môn công pháp mới được.”
Lý Phàm nghĩ như vậy, phân thân bắt đầu tìm kiếm đoàn đội trong Thiên Huyền kính.
Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Bảy ngày sau, một đội ngũ được tạo nên bởi một vị Nguyên Anh, ba vị Kim Đan và mười mấy vị tu sĩ Trúc Cơ đã thuận lợi thành lập.
Chỉ cần đến ngày xuất phát đã ước định thì sẽ có thể gặp những thành viên trong đội ngũ này.
Sau khi tán gẫu một hồi, Lý Phàm mới biết, hoá ra tu sĩ Nguyên Anh dẫn đầu này cũng là “người quen”.
Tất nhiên là chỉ có hắn đơn phương “quen” người ta mà thôi.
Lý Phàm biết y nhưng y không biết Lý Phàm.
Người này chính là Thanh Mộc Hoá Sinh chân quân.
Từ kẻ chủ mưu sóng gió linh vụ thảo kiếp trước, trở thành người nhập cuộc trong kiếp này.
Hiển nhiên, Thanh Mộc Hoá Sinh chân quân cũng tổn thất vô cùng nặng nề.
Hơn nữa, cũng vì động thiên thuộc tính Mộc kia ảnh hưởng nên việc trồng trọt linh dược để kiếm sống của Thanh Mộc bị tổn thất nặng.
Thu nhập của y cứ giảm một nửa rồi lại một nửa.
Thanh Mộc bất đắc dĩ lắm mới đành phải chuyển nghề.
Dù gì y cũng là Nguyên Anh chân quân, vẫn có thể tiếp nhận nhiệm vụ các loại.
Mấy năm gần đây, sau khi thử nghiệm đủ đường, Thanh Mộc quả thực đã tìm thấy một con đường kiếm điểm cống hiến khá dễ dàng.
Đó là buôn đi bán lại.
Y tới Vạn Pháp Thương Hội ở Cửu Sơn châu mua mấy thứ hiếm lạ trong Tùng Vân Hải rồi về bán lại, kiếm lợi nhuận từ chênh lệch giá bán.
Đi đi về về mấy chuyến, y kiếm được cũng kha khá.
Tuy rằng Cửu Sơn châu hơi hỗn loạn, ở đó, sức ảnh hưởng của Vạn Tiên Minh cũng rất yếu, còn có nguy cơ bị tập kích bất kỳ lúc nào, nhưng với thực lực Nguyên Anh cảnh, y tự tin vẫn có thể bảo vệ bản thân mình.
Cứ như vậy, sau khi nếm được trái ngọt theo cách đó, Thanh Mộc lại bắt đầu tổ chức dẫn đội để làm ăn mua bán.
Chỉ cần trả đủ số điểm cống hiến nhất định là có thể gia nhập vào đội ngũ của Thanh Mộc, dọc đường sẽ được y che chở.
Trúc Cơ một ngàn điểm cống hiến, Kim Đan sáu trăm điểm cống hiến.
Một chuyến, Thanh Mộc cũng có thể kiếm được gần hai vạn điểm cống hiến.
Lý Phàm sảng khoái nộp điểm cống hiến, sau đó theo đội ngũ xuất phát.
Vì chi phí quá lớn nên mọi người không chọn cách trực tiếp truyền tống xuyên châu lục. Thay vào đó, họ truyền tống đến một hòn đảo trong Tùng Vân Hải sát biên giới với Thạch Lâm châu nhất.
Sau đó, bọn họ đến Thạch Lâm châu rồi truyền tống đến Huyền Thạch thành, toà thành sát biên giới với Cửu Sơn châu.
Tiếp theo, bọn họ sẽ bay từ Huyền Thạch thành đến thẳng Cửu Sơn châu.
Cái tên “Cửu Sơn châu” bắt nguồn từ việc châu này có chín dãy núi liên miên không dứt.
Mỗi một dãy núi đều giống như một bức tường thành khổng lồ cao vút, trải ngang trải dọc trên mặt đất.
Hơn nữa, chín dãy núi này đều có chỗ huyền diệu riêng.
Tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ, chưa tu thành pháp vực động thiên thì sẽ không thể bay qua sơn mạch.
Chỉ có thể đi từ đi bộ qua thung lũng trong dãy núi như phàm nhân.
Hàng năm, có không ít tu sĩ không tin chuyện này nên định bay qua chín dãy núi, kết quả, kẻ nào kẻ nấy đều bị ngã xuống vách núi tan xác mà chết.
Còn trụ sở của Vạn Pháp Thương Hội chính là được đặt ở dãy núi cuối cùng trong cửu sơn, Thiên Trường sơn.
Phân thân của Lý Phàm đi theo đội ngũ, xuất phát tới đích.
Trong khi đó, bản tôn bên này lại đột nhiên thức tỉnh khỏi bế quan sau ba tháng tu hành.
Bởi vì, hắn cảm thấy Diệp Phi Bằng trên đảo hoang bắt đầu rục rịch.
Góc nhìn lập tức chuyển sang hoang đảo.
Hắn thấy Diệp Phi Bằng trốn ở một bên, nhìn trộm Tiêu Hằng đang tu luyện sát chiêu “Thủy Long Ngâm”.
Cảnh tượng hàng ngàn con rồng nước đồng loạt bay múa cực kỳ hùng vĩ, khiến Diệp Phi Bằng thèm thuồng không thôi.
"Tuy công pháp mình tu luyện, Thương Hải Đạp Lãng, có một thức “Đạp Lãng Vấn Thiên” có uy lực không tầm thường. Nhưng vẫn không thể sánh bằng chiêu thức đầy khí phách này của Tiêu Hằng. Hiệu quả thực chiến của nó cũng kém hơn một chút."
Con ngươi Diệp Phi Bằng nhìn thẳng, y âm thầm suy tư.
"Không được, công pháp không bằng Tiêu Hằng, thiên phú tu luyện cũng không thể so với nó."
"Cứ tiếp tục như vậy, chênh lệch giữa mình và nó sẽ càng ngày càng lớn.”
"Để mình tính xem, hình như ngày Trương Hạo Ba đạt được cơ duyên cũng sắp tới..."
Diệp Phi Bằng lập tức đưa ra quyết định.
Thừa dịp Tiêu Hằng đang đắm chìm trong tu luyện, Diệp Phi Bằng lặng lẽ rời khỏi hoang đảo một mình.
Y bay về phía Lưu Ly đảo trong trí nhớ.
Lý Phàm mỉm cười, lập tức thông qua truyền tống trận, đi tới Lưu Ly đảo trước một bước.
Để đảm bảo mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, Lý Phàm phải đích thân có mặt mới được.
Bảy ngày sau.
Trương Hạo Ba, vẫn chỉ là một phàm nhân, dẫn đầu Thương Viễn Hào bắt đầu một chuyến ra biển đánh cá như thường lệ.
Đương nhiên, y không nhận ra phía trên đỉnh đầu có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Trong khi đó, Diệp Phi Bằng đang giám thị Trương Hạo Ba cũng không phát hiện ra ở đằng xa, có một đôi mắt khác vẫn luôn quan sát bọn họ.
Trên Thương Viễn Hào, Trương Hạo Ba có vẻ hoảng hốt.
Y quan sát xung quanh, một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu đột nhiên dâng lên trong lòng.
Đột nhiên, y phát hiện ra tảng đá ngầm phía trước có vẻ quen thuộc.
Tinh thần rung động, y ra lệnh cho cấp dưới thả neo, dừng tàu ngay ở đây.
Sau đó, ỷ vào kỹ năng bơi giỏi, y lao thẳng xuống biển.
Đáy biển ở chỗ này cũng không quá sâu,
Ở dưới đáy biển không tính là sâu, dựa theo dự cảm trong lòng, Trương Hạo Ba bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Ngay sau đó, một bộ xương khô đang an nghỉ dưới đáy biển đã thu hút sự chú ý của y.
Y trồi lên mặt nước lấy hơi.
Nhưng sau khi lặn xuống đáy biển lần nữa để tìm hiểu đầu đuôi ngọn ngành, Trương Hạo Ba lại mờ mịt phát hiện, bộ xương vừa rồi vẫn còn ở nơi đó, nay đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Y không nhận ra, cách đó không xa, Diệp Phi Bằng đang cực kỳ kích động lấy một khối ngọc giản từ trong ngực bộ xương ra.
Cẩn thận đọc kỹ.
"Một chưởng kinh thiên, lật tay thành biển…”
"Sinh linh vạn vật đều có ý thức."
"Tùng Vân Hải cũng là như thế..."
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy..."
Ánh mắt của Diệp Phi Bằng hiện lên vẻ hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận