Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1261: Ăn trộm lực u ám

Lý Phàm bất đắc dĩ đành phải tạm thời ngừng khởi động Vô Lượng Kính.
Hắn vứt thêm một viên tinh túy nguyên lực vào để cố gắng cứu Vô Lượng Kính Linh sắp chết.
Tinh túy nguyên lực tích trữ trên người hắn được tạo ra bởi những lời cầu nguyện ngày đêm của một trăm người U tộc trong mật thất huyết trì dưới đất Tôn gia trong khoảng thời gian này.
Tinh túy nguyên lực đã bị hao phí một phần khi dụ dỗ nạn bão ma diệt ẩn núp trong Vô Lượng Kính.
Lúc trước, Lý Phàm đã sử dụng một ít vì để tu bổ thương thế của Vô Lượng Kính và phân thần của chính mình.
Hiện tại tinh túy nguyên lực không còn nhiều.
Lý Phàm tính toán tốc độ tiêu hao tinh túy nguyên lực: “Vừa đủ dùng, không cần phải trở về một chuyến để lấy nữa.”
“Chính là…”
Lý Phàm lơ đãng liếc nhìn về phía trung tâm của tiểu thế giới tĩnh mịch này.
Như thể sự xuất hiện của tinh túy nguyên lực đã dẫn đến sự chú ý của đầu lâu ánh kim ẩn giấu nơi đó. Một ảo giác có chút kỳ diệu, như thể bị quái vật nhìn chằm chằm hiện lên trong đầu.
“Hừ, cho dù khi còn sống ngươi có lai lịch ghê gớm gì, hôm nay cũng chỉ còn là một cái đầu lâu mà thôi. Ngươi lại còn dám lỗ mãng trước mặt ta…” Lý Phàm đứng chắp tay, tâm thần khẽ động, trong nháy mắt một khốn trận được tạo thành.
Khóa chặt không gian của đầu lâu ánh kim, phong ấn lại.
“Kiếp sau ta lại đến làm phiền ngươi.”
Lý Phàm không có ý định tìm hiểu sâu chuyện gì đã xảy ra với đầu lâu ánh kim này.
Ưu tiên hàng đầu là tìm ra trận pháp hộ giới ở đây, sau đó quay lại Huyền Hoàng giới, tìm ra dấu vết của đại trận hộ giới đang ẩn giấu.
Tinh túy nguyên lực ngấm dần vào trong, Tôn Lộ Dao từ từ thức tỉnh trong cơn hôn mê.
“Nghỉ ngơi chút đi, tiếp tục.”
Song, lời nói thản nhiên của Lý Phàm lại khiến hắn như bị sét đánh.
Nhưng nội tâm hắn lại không có chút ý nghĩ dám làm trái nào.
Bởi vì Tôn Lộ Dao biết sự tồn vong của Vô Lượng Kính, chỉ trong một ý niệm của Lý Phàm.
Thậm chí, trực tiếp loại bỏ kính linh là hắn và tìm một ý thức tu sĩ khác thay thế, đối với Lý Phàm cũng không phải là việc không có khả năng.
“Lần này, tuy có phần thống khổ với ngươi nhưng nó giống như một loại rèn luyện hơn. Tục ngữ nói “ngàn luyện thành thiết, vạn luyện thành cương”. Ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân, nhờ cơ duyên trùng hợp mà trở thành Vô Lượng Kính Linh. Ngươi cũng thấy biểu hiện bây giờ của Vô Lượng Kính rồi đấy. Tùy tiện phân tích thứ gì đó là lập tức quyết định sống chết, như thế thì sao có thể được xưng tụng là tiên khí?”
“Tuy trong chuyện này một phần nguyên nhân do Vô Lượng Kính bị tổn hại nhưng cũng không hoàn toàn như thế. Nguyên do nhiều nhất chính là kính linh là ngươi quá yếu đuối.” Lý Phàm trầm giọng.
Những lời này khiến Tôn Lộ Dao xấu hổ không thôi.
“Tinh túy nguyên lực này, cho dù là tu sĩ Trường Sinh thì cũng cầu không được. Dùng trên người ngươi hoàn toàn có thể nói là phung phí của trời, nhưng ta vẫn làm như vậy…” Giọng điệu Lý Phàm thâm sâu.
“Thời khắc sinh tử có nguy hiểm và cũng có cơ duyên, ngươi cứ từ từ lĩnh ngộ đi!”
Lý Phàm vừa nói vừa thao túng Vô Lượng Kính, phân tích những gì còn sót lại của trận pháp ẩn giấu dưới phế tích thế giới.
Tôn Lộ Dao chỉ cảm thấy bản thấy nhanh chóng suy yếu, nhưng nhờ những câu nói khích lệ của Lý Phàm vừa rồi, hắn lại phấn chấn tinh thần, cố gắng duy trì thần trí thanh tịnh của bản thân.
“Tuyệt đối không được cô phụ lòng tin của tiền bối!”
Những hình ảnh kể từ khi tiếp xúc với Lý Phàm đến này lần lượt hiện lên trong đầu Tôn Lộ Dao.
Trước giờ sự trợ giúp của Lý Phàm là điều không thể nghi ngờ, bản thân Tôn Lộ Dao lại chưa từng có cống hiến gì. Mãi đến hôm nay mới có cơ hội báo đáp, Tôn Lộ Dao hạ quyết tâm không thể để cho Lý Phàm thất vọng.
Huống hồ, Tôn Lộ Dao biết rõ lời Lý Phàm nói là sự thật.
Liên tục rèn luyện trong sinh tử, ý thức bản nguyên của hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ. Sự trưởng thành trong mấy ngày qua còn vượt qua cả mấy chục năm trốn trong mật thất của Tôn gia.
Tôn Lộ Dao thầm cảm kích, vốn dĩ có chút u quang dao động, lại trở nên ổn định một lần nữa.
Lý Phàm thấy vậy, không khỏi khẽ gật đầu.

Thánh triều Đại Khải.
Đang ngồi ngay ngắn trên Thành Hoàng tọa, Lý Bình đã hoàn thành việc phục chế vào cấy ghép vào mười khí tức thiên đạo Huyền Hoàng.
Tuy nhiên, do làm việc nhiều giờ không ngừng nghỉ đã khiến tâm trạng của Miêu Bảo suy sụp và triệt để bãi công rồi.
Cho dù có dùng nhiều tinh túy nguyên lực hơn để dụ dỗ thì Miêu Bảo cũng vờ như không thấy, nằm ngáy to.
Thánh Hoàng bất đắc dĩ chỉ có thể tạm ngừng công việc.
Hắn nhìn về phía bốn châu trung tâm của Vạn Tiên Minh.
“Ánh sáng cầu vồng Ly giới ở Vạn Tiên Minh đã chuẩn bị xong chưa?”
Bởi vì trước đó thu hoạch được chân ý bản nguyên của tinh hải, ý thức thiên đạo Huyền Hoàng giới “thực tủy tri vị” đã chuẩn bị rục rịch ngóc đầu dậy. Theo bản năng muốn bám lên đó để đi nhờ một chuyến.
Lại bị Lý Bình khuyên can rồi.
Dự cảm trong lòng Thánh Hoàng nói cho hắn biết, lần xuất hành này của Vạn Tiên Minh, tuyệt đối không thể thuận lợi như lúc trước.
Ngoại trừ việc Thánh Hoàng có tầm nhìn xa đoán trước được những nguy hiểm trên đường đi, Vạn Tiên Minh căn bản không thể làm theo được. Lý do quan trọng hơn là các thành viên thám hiểm tinh hải do Vạn Tiên Minh tổ chức lần này đều là các tu sĩ Hợp Đạo. Nhưng bọn họ không có đủ thực lực để thật sự thuyết phục được đám đông và trấn áp bọn họ.
Tuy nói ở Huyền Hoàng giới, Vạn Tiên Minh nói chuyện theo cấp bậc. Nhưng khi đến tinh hải, nhất là trong hoàn cảnh tuyệt vọng, ai nghe ai thì chưa biết được.
“Châu Đạo Nguyên có Lam Vũ.”
“Châu Lưu Quang có Kim Quang.”

Lần này, danh sách tu sĩ Hợp Đạo lên đường không phải là cái gì cơ mật gì.
Thánh Hoàng không khỏi thở dài trong lòng khi nhìn thấy mỗi cái tên trong danh sách này.
“Mấy chục tên Hợp Đạo thân vong chắc chắn là một chuyện tốt đối với thiên đạo Huyền Hoàng và cả Thánh triều.”
“Nhưng thật đáng tiếc…”
Thương tiếc thì thương tiếc, nhưng Thánh Hoàng tuyệt đối sẽ không lòng dạ đàn bà mà ra mặt ngăn cản chuyện này.
Hắn chỉ yên lặng đợi bọn họ rời đi.
Huống hồ, nói không chừng bọn họ có khí vận bất phàm, có thể sống sót trong tinh hải nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa cuối cùng còn ngộ đạo thành công thì sao?
Cho dù Thánh Hoàng ngăn bọn họ lại thì cũng sẽ bị cho rằng đang cản đường và rơi vào cục diện không chết không thôi.
Năm ngày sau, dưới sự dõi theo của tất cả những tu sĩ trong Vạn Tiên Minh, một đạo thất thải hồng quang chậm rãi bay ra vòm trời.
So sánh với lần trước thì lần này có vẻ quen thuộc hơn rất nhiều.
Những ánh sáng khác màu lần lượt tách nhau ra, cuối cùng chìm vào trong vùng tinh hải chí ám.
Nhìn bọn họ rời đi, Lý Phàm vì bọn họ mặc niệm trong lòng một lúc.
Bảy ngày trôi qua, vẻ mặt Thánh Hoàng khẽ động.
Lắc mình tới không gian bí mật của những người U tộc đang sinh sống.
Dưới sự thống trị của Thánh triều hiện tại, người U tộc được chia thành ba nhóm tộc thực hiện các sứ mệnh khác nhau.
Trong đó, việc nhiều nhất bắt buộc phải làm mỗi ngày chính là ca tụng lòng nhân đức của Thánh Hoàng từ khi sinh ra cho đến khi chết đi. Nhóm người này được bồi dưỡng từ những dị thú dung hợp, tuổi thọ và chu kỳ thai nghén sinh mệnh cực kỳ ngắn. Bọn họ giống như rau hẹ, cắt liên tục nhưng vẫn sinh sôi không ngừng.
Còn nhóm thứ hai, số lượng người U tộc vừa phải, đãi ngộ của bọn họ tốt hơn một bậc. Mỗi ngày bọn họ đều có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, thậm chí còn có thể đọc những bộ sách khác nhau. Với tư cách là thể U Tộc nguyên sinh, một bộ phận trong số đó sẽ bị điều ra ngoài, tham dự tiến hành thí nghiệm ưu hóa tộc đàn.
Về phần nhóm thứ ba, số lượng ít nhất và đặc biệt nhất. Bọn họ có thể được xưng tụng là thuần túy nhất, người U tộc nguyên thủy, vẫn tín ngưỡng biển u ám vĩ đại như trước, vẫn duy trì truyền thống lâu đời. Tuy nhiên, sống dưới sự thống trị của Thánh triều Đại Khải, hiển nhiên bọn họ cũng phải nghe mệnh lệnh của Lý Phàm. Thậm chí, vấn đề về việc ai vĩ đại hơn giữa Thánh Hoàng và biển U Ám ở trong nội bộ tộc đàn, đã đạt được ý kiến thống nhất.
Thánh Hoàng chính là hóa thân của ý chí biển U Ám. Thánh Hoàng, biển U Ám, cao tổ U tộc, tam vị nhất thể, không thể phân cách. Tuy lý luận có chút thô sơ nhưng thực tế nó đã giải quyết được những xung đột có thể xảy ra do sự can thiệp của Lý Bình và ổn định tộc đàn.
“Bái kiến Thánh Hoàng.” Tộc trưởng U tộc nhìn thấy Lý Bình, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu lạy.
Trước đó, Lý Bình không bắt buộc những người U tộc khi thấy hắn phải quỳ lạy như thế. Nhưng kể từ khi lý luận mới ra đời, nội bộ quần thể U tộc cũng sinh ra đủ loại lễ tiết và tiêu chuẩn, dù là tộc trưởng thì cũng phải tuân thủ. Lý Bình cũng đành mặc kệ.
“Mở ra lối đi U giới.” Nhìn người U tộc đang quỳ dưới đất, Lý Bình lạnh lùng ra lệnh.
Người U tộc đứng dậy, trong tiếng ca dao cổ xưa và thần bí của hắn, một cánh cửa chậm rãi mở ra.
Lý Bình dẫn đầu bay vào trong đó.
Sau khi tiến vào, hắn bị u ám vô tận nuốt trọn trong thoáng chốc.
Nhưng Lý Bình không chút chần chừ, bay nhanh về phương hướng cảm ứng được.
Lặng lẽ không một tiếng động, càng ngày càng gần.
Đối tượng bị cảm ứng khóa chặt chính là huyền công đã được tiết lộ cho Vạn Tiên Minh thông qua thân phận giáo chủ Linh Nguyên giáo, có thể tăng sản xuất nguyên lực cho đại tu sĩ.
Ở phương diện bóc lột này, hiệu suất của Vạn Tiên Minh đúng là vượt ngoài dự tính.
Lý Bình có thể nhận thấy số lượng lớn nguyên lực bị đánh dấu tiến vào vùng biển U Ám này ở trạng thái ngưng tụ và nén lại.
Tuy nhiên, điều phản trực giác là năng lượng dồi dào và đáng sợ như vậy không thể khuấy động bất kỳ dao động năng lượng nào ở đây.
Cũng không biết rốt cuộc là do bản thân biển U Ám quá mức mênh mông, hay là có thứ gì trong đó đã lặng lẽ cắn nuốt dao động này.
Khoảng cách càng đến gần, tốc độ của Lý Bình cũng chậm lại.
Ngay cả khi hắn tuyệt đối tự tin vào thực lực bản thân nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Che giấu khí tức tự thân, lẻn đến gần.
Đùng!
Đùng!
Trong biển U Ám - nơi âm thanh không thể truyền đi và hoàn toàn yên tĩnh, lại xuất hiện những âm thanh bị bóp nghẹt và ngắt quãng.
Giống như âm thanh của chiếc trống lớn bị đánh mạnh, khiến nhịp tim Thánh Hoàng cũng không khỏi rung động theo.
Lý Bình trở nên nghiêm túc.
Hiện tại, một thân khí huyết của hắn đã “hỗn nhược thiên thành”. Cho dù là công kích của tu sĩ cảnh giới Trường Sinh cũng chưa chắc có thể lay chuyển hắn. Nhưng hôm nay, vì âm thanh trầm đục này là bắt đầu khởi động…
“Không phải là lực lượng ngoại giới tạo thành mà là quy luật dao động của bản thân biển U Ám.”
Rất nhanh, Thánh Hoàng đã đưa ra phán đoán.
Không hề kháng cự lại âm thanh trầm đục này, Lý Phàm đứng yên tại chỗ trong chốc lát, điều chỉnh nhịp tim cùng tần số với quy luật dao động của biển U Ám.
Như thể hoàn toàn dung nhập vào hắc ám, sự khó chịu của bản thân cũng theo đó biến mất.
Lúc này, Lý Bình mới tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, hắn đã “nhìn’ thấy nơi phát ra âm thanh trầm đục nọ.
Hoặc có thể nói là hắn cảm giác được nó.
Giống như khí cầu bị đâm thủng, lại giống như xoáy nước lớn của Huyền Hoàng giới.
Phía trước biển U Ám xuất hiện một “lỗ hổng nhỏ.”
Nguyên lực bị nén dâng trào mãnh liệt từ lỗ hổng tràn vào, dưới sự phản xích của lực lượng vốn có trong biển U Ám, chút ít lực u ám đã bị hấp thụ dọc theo lối đi hình thành do sự giằng co giữa hai cỗ lực lượng.
Lý Bình dừng bước, ngắm nhìn từ xa, sự nghiêm trọng trong lòng lại tăng thêm mấy phần.
“Thật đúng lúc.”
Sau một hồi, hắn đưa ra một câu đánh giá như thế.
Lực lượng biển U Ám cùng với nguyên lực đè nén phun trào, tạo thành trạng thái cân bằng hoàn hảo.
Nguyên lực không thể xâm nhập biển U Ám, tương tự phản kích của biển U Ám cũng không có cách nào bị kích thích.
Trong sự cân bằng quỷ dị đã đạt thành kêu gọi nguyên lực và lực u ám.
Phải biết rằng, biển U Ám nhấp nhô liên tục.
Điều này có nghĩa là chuyển vận nguyên lực bên phía Vạn Tiên Minh cũng phải biến hóa và điều tiết theo. Nếu như trạng thái cân bằng bị phá, trong nháy mắt sẽ đón lấy sóng to gió lớn của biển U Ám vồ đến.
Vạn Tiên Minh chắc hẳn đã duy trì thiết bị này khá lâu, có vẻ như nghiên cứu về biển U Ám của bọn họ cũng đã đạt đến trình độ tiên tiến.
“Vạn Tiên Minh có người tài.”
Lý Bình không khỏi thở dài.
Suy cho cùng, Vạn Tiên Minh thống trị nửa Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm qua, việc có át chủ bài như này cũng chẳng có gì lạ.
“So với tình huống bình thường, lực u ám tràn vào khắp nơi ở Huyền Hoàng giới ôn hòa hơn nhiều lực u ám bị hút lấy.”
“Cung dễ dàng lợi dụng hơn.”
Quan sát thêm một lúc nữa, Lý Bình phát hiện có manh mối trong đó.
“Chỉ là không biết Vạn Tiên Minh phí nhiều công sức hút lấy lực u ám ôn hòa này để làm gì?”
Nhưng cho dù không biết thì cũng không cản trở sự hành động của Lý Bình.
Biển U Ám duy trì Huyền Hoàng ổn định, Vạn Tiên Minh hút lấy lực lượng của nó, chắc chắn là hành động nghịch thiên.
Lý Bình là “hóa thân thiên đạo Huyền Hoàng”, đương nhiên không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng hắn cũng không vội manh động.
Thứ nhất là vì trạng thái cân bằng hoàn hảo, nếu tùy tiện phá vỡ nó, có lẽ sẽ dẫn đến sự rung chuyển của biển U Ám.
Thứ hai là vì nếu hắn ngăn chặn hành động lần này cũng chỉ là trị ngọn chứ không thể trị tận gốc.
Phương pháp Lý Bình muốn chính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, ngăn chặn hành động lén lút trộm lực u ám của Vạn Tiên Minh.
Sự kiên nhẫn của Thánh Hoàng rất dồi dào.
Sau khi quan sát ở nơi này hơn tháng, hắn quay về Thánh triều trước.
Dẫn gần trăm người U tộc nguyên thủy tới đây.
“Vô liêm sỉ! Thật là sự phỉ báng!”
Thánh Hoàng nhìn thấu nội tâm phẫn nộ của tộc trưởng U tộc từ biểu hiện khoa tay múa chân của hắn.
Những người Thú tộc khác nhìn biển U Ám vĩ đại thuộc tín ngưỡng của họ đang bị đánh cắp một cách lén lút, cũng căm hận tới cực điểm.
Nếu không có Lý Bình che giấu, chỉ sợ sự xúc động kịch liệt của bọn họ đã sớm nổ tung.
“Lần này tới là để giải quyết chuyện này.”
“Kẻ phỉ báng đáng bị giết.”
Ý niệm của Lý Bình truyền vào trong đầu người U tộc.
Trong thoáng chốc, đám người U tộc quỳ trên mặt đất, sự kiên quyết quên cả sống chết tràn đầy khuôn mặt bọn họ.
Trong một góc mà Vạn Tiên Minh không phát hiện được, đám người U tộc bắt đầu thực hiện nghi thức cổ xưa.
Đó là phương pháp kết nối với biển U Ám được truyền lại từ xa xưa.
Điều mà Lý Bình muốn bọn họ làm là khơi dậy sự chú ý của bản nguyên vùng biển U Ám này.
Đừng thấy động tĩnh ở nơi này rất ồn ào, thực ra so với biển U Ám mênh mông thì đó chỉ như trên người bị đâm một cái lỗ nhỏ mà thôi.
Dưới tình huống cân bằng không bị phá vỡ, căn bản sẽ không chú ý tới.
Vì vậy mới có thể dẫn đến việc Vạn Tiên Minh liên tục lấy trộm lực u ám.
Nhưng nếu có người U tộc dùng nghi thức làm chỉ dẫn thì mọi chuyện lại khác.
Tuy sẽ không lập tức bài trừ Vạn Tiện Minh, nhưng lực đẩy đột ngột thay đổi kia cũng đủ để phá vỡ cân bằng.
Bởi vì đây là sự thay đổi của bản thân biển U Ám, lấy cự vật làm nền, cho dù có chút rung chuyển cũng không đáng kể.
Theo nghi thức được tiến hành, Lý Bình cảm nhận được biển U Ám nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.
Hắn theo bản năng cố gắng hết sức để che đậy và ẩn giấu khí tức của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận