Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 270: Kinh Bằng Biến

“Rất có thể quỷ dị không chỉ tồn tại trong phế tích tông môn.”
Lý Phàm đưa ra suy đoán mà bản thân cho là hợp lý nhất.
“Ở khắp nơi trong Huyền Hoàng giới, cứ cách một thời gian, ở đâu cũng có lẻ tẻ vài chuyện quỷ dị hại người.”
“Quả mặt cười, Tâm Viên, Ý Mã, có lẽ đều là sản phẩm sau khi bị quỷ dị gặm nhấm.”
Từ biểu hiện của Thiên Cơ đường, có vẻ như lúc nào quỷ dị cũng bị giám sát nghiêm ngặt.
Chắc hẳn phía bên Ngũ Lão Hội cũng như vậy.
Lý Phàm nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: “Chuyện này chỉ cần biết thôi là được, cũng chẳng đến lượt một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như mình phải lo lắng.”
“So với quỷ dị, các đại năng trong Huyền Hoàng giới còn đáng sợ hơn nhiều.”
Từ chuyện Ý Mã cho đến việc quỷ dị có thể tồn tại trong Huyền Hoàng giới, đó chẳng qua đều chỉ là một khúc đệm.
Lý Phàm nhanh chóng bỏ qua chuyện này.
Hắn nghe theo sự căn dặn của Trương Chí Lương, tịnh tâm tu luyện trong Thiên Huyền kính, đồng thời tiêu hoá nốt những hiệu quả của “Ý Mã” mà mình vẫn chưa hấp thụ hoàn toàn, để củng cố thần hồn của mình.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã nửa năm trôi qua.
Dưới đáy Tùng Vân Hải, Diệp Phi Bằng vốn vẫn luôn say ngủ cuối cùng cũng dần dần tỉnh dậy.
Một tiếng cá voi lanh lảnh âm u mà cổ xưa vang lên ở nơi sâu thẳm của Tùng Vân Hải.
Không ngừng lan rộng ra vùng biển xung quanh.
Vào khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, vô số sinh linh dưới đáy biển đều như thể gặp phải thiên địch vậy, run lẩy ba lẩy bẩy, không thể động đậy, nháy mắt đã mất đi sức phản kháng.
Trên đầu Diệp Phi Bằng, hình bóng và âm thanh của quái vật Kình Bằng đồng thời xuất hiện.
Quái vật đó há cái miệng khổng lồ hút mạnh một hơi như thể đã bị bỏ đói rất lâu rồi vậy.
Vòng xoáy khổng lồ cũng được sinh ra từ đó.
Nước biển cuồn cuộn bao bọc lấy vô số sinh linh dưới đáy biển, bị quái vật nuốt chửng vào trong miệng.
Cứ như vậy một hồi lâu, không biết đã nuốt bao nhiêu nước biển và các loài cá, Kình Bằng mới ăn no.
Nó phát ra tiếng kêu đầy thỏa mãn, quẫy cao cái đuôi to lớn của mình lên rồi đột ngột đập xuống.
Lúc này, cự kình mới quay ngược trở lại cơ thể của Diệp Phi Bằng.
Sau đó, hai mắt của Diệp Phi Bằng khẽ run lên, chầm chậm tỉnh lại.
Đầu tiên, y sửng sốt ở yên tại chỗ, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, có phần mờ mịt.
Dần dần, từng cảnh tượng lần lượt hiện lên trong đầu y, giúp y hiểu rõ những chuyện xảy ra với bản thân trước và trong khi mình hôn mê.
Diệp Phi Bằng bất giác xoa bụng mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả đúng là người tốt gặp điều lành. Đại nạn không chết, còn thức tỉnh huyết mạch dị thú côn bằng thời viễn cổ.”
Ánh mắt của mập mạp loé sáng, liếc nhìn một tảng đá to nơi đáy biển cách đó không xa.
Thân hình của y khẽ nhúc nhích, khoảnh khắc tiếp theo đã xuất hiện ở bên cạnh tảng đá rồi.
Y không hề vận dụng linh lực trong cơ thể, chỉ toàn dựa vào sức mạnh của thân thể, tùy ý tung ra một cú đấm.
“Bùm!”
Từng vết nứt xuất hiện trên tảng đá, sau đó cả tảng đã vỡ tan thành nhiều mảnh.
“Sức mạnh của côn, tốc độ của bằng...”
Diệp Phi Bằng sững sờ nhìn nắm đấm của mình, dường như không thể tin nổi.
“Sức mạnh của dị thú viễn cổ, quả thật vô cùng đáng sợ. Hiện giờ, mình chỉ cần dựa vào sức mạnh bạo phát của thân thể thôi thì chắc hẳn đã có thể đánh ngang sức với bản thân lúc trước khi hôn mê rồi...”
Ngay sau đó, mập mạp lại cau mày: “Nhưng mình là con cháu dòng chính Diệp gia ở Đại Ly, sao trong cơ thể lại có sức mạnh của dị thú được?”
“Chẳng lẽ tổ tiên Diệp gia ta lại không phải là người?”
Dù cho sức mạnh ẩn chứa trong huyết mạch này mang lại cho y lợi ích khó tin, Diệp Phi Bằng nhất thời vẫn khó thể nào chấp nhận được sự thật này.
Bỗng nhiên, con ngươi của Diệp Phi Bằng loé lên một tia sáng xanh, y kiểm tra những ký ức mơ hồ đồng thời xuất hiện trong tâm trí, cùng với đó là huyết mạch mới vừa xuất hiện này.
“Vạn thú chạy trốn, cứu sống một con côn bằng bị trọng thương...”
“Hóa ra là vậy.”
Thật lâu sau đó, Diệp Phi Bằng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Theo như ký ức đến từ truyền thừa huyết mạch, vào rất lâu rất lâu trước đây, tổ tiên của mình từng tình cờ cứu một con côn bằng bị trọng thương.
Khi đó, không biết đã có chuyện gì xảy ra, tất cả yêu thú trong thiên hạ đều hoảng hốt chạy trốn.
Tổ tiên nhất thời nổi lòng thương, giấu giếm mọi người, lựa chọn chăm sóc cho côn bằng thật cẩn thận.
Sau khi thương thế của côn bằng hồi phục, trước khi rời đi, nó đã tặng một giọt máu côn bằng cho tổ tiên y để tỏ lòng biết ơn.
“Chẳng trách tổ tiên Diệp gia ta phần lớn đều có thân hình cường tráng, vô cùng mạnh mẽ. Hóa ra là do tác dụng của giọt máu côn bằng này.”
“Tiếc là chỉ có thể sử dụng sức mạnh của giọt máu một cách bị động chứ chưa thể thật sự khai phá được tác dụng của nó.”
“Mãi cho đến khi truyền đến trên người mình, dưới sự giúp sức của Thương Hải Châu, mình mới kích phát được hết toàn bộ tác dụng của nó.”
Sau khi trải qua một kiếp nạn sinh tử, mập mạp đã trầm ổn hơn không ít.
Nếu trước đó bỗng dưng có được tạo hóa như vậy, chắc chắn y sẽ vui mừng khôn xiết.
Nhưng hiện giờ, y lại mang vẻ mặt bình tĩnh mà tiếp tục thử nghiệm truyền thừa của giọt máu côn bằng.
“Trước mắt, mình chủ yếu được truyền thừa ba thứ.”
“Côn Phệ, Bằng Phi, Kinh Bằng Biến.”
“Côn Phệ, có thể thôn phệ tất cả vật chất trong trời đất, biến thành thức ăn cường hóa bản thân.”
“Bằng Phi, đạp nước là có thể bay, hơn cả gió lốc, chín vạn dặm chỉ nháy mắt là tới. Tốc độ này không kém bất cứ một môn độn thuật nào.”
“Kinh Bằng Biến, kích sức mạnh huyết mạch trong cơ thể khiến cơ thể phản tổ, tái hiện côn bằng.”
Một tia sáng loé lên trong mắt Diệp Phi Bằng.
Trong một thoáng suy nghĩ, cơ thể vốn mập mạp của y lại phình to ra một vòng.
Sau lưng có thêm hai cục u dần trồi lên.
Lần đầu biến hóa, Diệp Phi Bằng có vẻ khá đau đớn.
Mặt nhăn mày nhó, gân xanh không ngừng nổi lên dưới làn da như thể rồng có sừng.
“A!”
Một tiếng gầm vang lên, một đôi cánh màu nâu vươn ra từ sau lưng Diệp Phi Bằng.
Cùng lúc đó, giữa hai lông mày y xuất hiện hình ảnh một con côn bằng đang giương cánh bay lên cao.
Biến thân tiêu hao rất nhiều sức lực, mập mạp thở dốc rồi bắt đầu hồi phục.
Đôi cánh sau lưng khẽ rung lên.
Thân hình hóa thành một đường chỉ mảnh, trong chớp mắt, Diệp Phi Bằng đã xuất hiện cách đó mười dặm.
Nhanh hơn gấp hàng chục lần so với tốc độ y vẫn luôn tự hào trước khi hôn mê!
“Côn bằng cưỡi gió, ngày bay vạn dặm.”
“Mình còn có thể nhanh hơn nữa!”
Diệp Phi Bằng thầm nhủ bụng, Thanh Phong Chân Ý trong đan điền lập tức trào dâng.
Xung quanh đôi cánh màu nâu lại có những tia sáng xanh mờ ảo xuất hiện.
Sau khi thử nghiệm lần nữa, Diệp Phi Bằng phát hiện ra Thanh Phong Chân Ý và Kinh Bằng Biến chồng chất lên nhau, vậy mà lại bạo phát ra hiệu quả vượt khỏi một cộng một bằng hai.
Tốc độ Phi Độn đã tăng hơn gấp đôi!
“Tốc độ chính là sức mạnh! Chỉ với tốc độ này, lại cộng thêm cơ thể đã được máu côn bằng cường hóa, chỉ cần bị mình đâm phải thì những tu sĩ Trúc Cơ bình thường đều không thể chịu nổi...”
Diệp Phi Bằng nghĩ vậy, dùng hết sức lực bùng nổ tốc độ, đâm sầm vào một ngọn núi dưới biển.
Một tia sáng lóe lên, ngọn núi sụp đổ.
Dòng nước biển đục ngầu cũng bị khuấy động dữ dội.
Diệp Phi Bằng vẫn chưa hết hứng thú, khí thế không giảm, liên tục đâm vào mấy nơi xa.
Tạo ra từng khe nứt vừa dài vừa sâu dưới đáy biển.
Phải đến khi cơ thể kiệt sức, lúc này y mới dừng hành vi phá hoại của mình lại.
Y há to miệng, nuốt sạch nước biển xung quanh.
Không bao lâu sau, Diệp Phi Bằng lại trở nên tràn đầy sức sống.
“Nếu khi đó có tốc độ này thì mình cũng không đến nỗi bị Trương Chí Lương tóm được.”
Y thầm cảm thán một câu.
Nhớ lại cảnh tượng khi đó, mập mạp không tránh khỏi âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận