Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 282: Căn hầm bí mật trong Ninh Viễn thành

Từ khi Thẩm Ngọc Nhu gọi ra cái tên "Ta Vô Địch", sự chú ý của Lý Phàm đã tập trung hoàn toàn về bên phía Tô Tiểu Muội.
Không ngờ rằng trong tình huống này lại có thể gặp được “Ta Vô Địch” trong “Cùng Ngồi Luận Đạo”, Lý Phàm đương nhiên hứng thú. Sau khi mạnh miệng nói đã tìm ra cách đánh bại Chương sư huynh, y lại lặn mất tăm không thấy đâu.
Kể cả đến lúc Chương Thiên Mạch bị Chung Thần Thông đánh bại, y vẫn chưa từng xuất hiện. Lý Phàm vốn tưởng rằng y đã bỏ mạng ở xó xỉnh nào rồi, không ngờ con hàng này vẫn sống nhăn răng, mà còn tốt là đằng khác.
“Tại sao y lại không khiêu chiến Chương sư huynh nữa?”
Lý Phàm xem xét lịch sử chiến đấu trong Cùng Ngồi Luận Đạo, không khỏi đâm ra nghi hoặc. Tên này không giống như một kẻ khoác lác.
Hơn nữa, khi xem lại trận đối chiến với Chương Thiên Mạch trước đó, Lý Phàm thấy nhân vật “Ta Vô Địch” của Sóc Phong cũng sử dụng phi kiếm, nhưng mà là tám mươi mốt thanh tử mẫu kiếm vàng kim, khác xa thanh kiếm gỗ y đang sử dụng kia.
"Y giấu thực lực, hay là…”
"Trùng tu?"
Lý Phàm cũng tu hành Định Hải Thần Kiếm và còn nắm giữ thần thông Tùng Vân Nhị Thập Bát kiếm.
Có thể nói, hắn có thể được xem như là người có hiểu biết nhất định đối với kiếm pháp.
Sau khi so sánh quá trình chiến đấu giữ Sóc Phong với Chương Thiến Mạch và với Tô Tiểu Muội nhiều lần, Lý Phàm đưa ra kết luận, uy lực của thanh kiếm gỗ hiện nay mạnh hơn bộ tử mẫu kiếm vàng kim trước đó nhiều.
“Thanh kiếm gỗ này hình như cũng là thiên địa kỳ vật? Hơn nữa, phẩm chất của nó…” Chưa thấy kiếm gỗ phát huy toàn bộ uy lực nên Lý Phàm cũng không thể tuỳ tiện kết luận.
Tuy nhiên, có thể khẳng định là nó vượt xa phạm trù của thiên chi kỳ bình thường.
"Địa chi kỳ?" Lý Phàm nghĩ thầm.
Cũng may, Tô Tiểu Muội bên kia cũng rất tò mò với thanh kiếm gỗ này, liên tục hỏi thăm thay Lý Phàm.
“Đại thúc, thanh kiếm gỗ vừa rồi của ngươi khá lợi hại đấy, có thể cho ta mượn xem không?"
“Nó cũng là pháp bảo giống bộ giáp trên người của ngươi sao?”
“Ngươi đánh nhau với người ta mà còn mặc áo giáp, cũng quá vô lại rồi."
“Dù ta dốc toàn lực thì cũng không thể làm xước bộ giáp đó! Thật sự là bắt nạt con nít mà!”
Sóc Phong cũng đau đầu với đứa nhỏ nghịch ngợm này, xách Tô Tiểu Muội sắp trèo lên người mình ra xa, trả lời: "Đây là kỳ vật Trúc Cơ của ta, “Kiếm”."
“Không có chiến đấu thì không thể lấy ra cho người khác xem được.”
"Về phần bộ bảo giáp Kim Quang trên người ta..." Sóc Phong vỗ vỗ quần áo của mình với vẻ mặt khá là bất đắc dĩ.
“Đây là vật mà mẫu thân của ta, Phi Tuyết Tiên Tôn, thiết kế riêng cho ta. Đừng nói một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như ngươi, ngay cả vị Nguyên Anh chân quân Thẩm Ngọc Nhu vừa rồi chưa chắc phá nổi.”
Tô Tiểu Muội nghe vậy thì mở to hai mắt, nàng vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên bộ quần áo màu lam Sóc Phong với vẻ đầy hâm mộ.
Sau đó, nàng lắc đầu: "Ngươi mặc cái này thì người bình thường ai dám đánh với ngươi."
“Thật nhàm chán!"
Sóc Phong cũng thở dài: "Lệnh của mẫu thân, không làm trái được. Dọc đường đi này, chỉ có Tiểu Muội ngươi thiếu hiểu biết nên mới dám chiến đấu với ta. Thấy Thẩm Ngọc Nhu không, cho dù ta có khiêu khích thế nào thì gã cũng không chủ động ra tay.”
Tô Tiểu Muội không nhịn được, hỏi: "Ngươi luyện công pháp gì mà kỳ quái vậy? Lại không thể chủ động ra tay? Thật không có ý nghĩa!"
Sóc Phong tỏ vẻ “ngươi không hiểu”, cười trừ, không trả lời.
Tô Tiểu Muội lại dây dưa một hồi, thấy Sóc Phong không có ý định trả lời, nàng đành phải bĩu môi bỏ qua.
"Nãy giờ ngươi hỏi ta, bây giờ đến lượt ta đặt câu hỏi. Ngươi là đệ tử nhà nào?" Sóc Phong cười hỏi.
“Không nói cho ngươi biết!” Tô Tiểu Muội lườm y một cái, hừ lạnh. Sóc Phong cũng câm lặng.
Trương Hạo Ba ở một bên cũng ngậm miệng không nói, chuyện không liên quan đến mình.
Sóc Phong đành phải hỏi lại: "Vậy để ta đoán xem, các ngươi nhất định không phải là người ở Cửu Sơn châu. Lần này đến đây có phải vì di tích Triều Nguyên tông đúng không?”
Tô Tiểu Muội lại hừ một tiếng thay cho câu chấp nhận.
Sóc Phong hỏi: "Vừa dịp ta cũng đang đến đó, thuận đường thì đi cùng, thế nào?”
Tô Tiểu Muội ngửa đầu nhìn Sóc Phong một hồi.
"Vậy đi thôi!" Nàng đáp.
Sau đó, nàng cầm đầu bay thẳng về phía trước. Sóc Phong cười cười, âm thầm lắc đầu. Sau đó, y cũng không nhanh không chậm đuổi theo.
Cứ như vậy, đội ngũ đi tới di tích Triều Nguyên tông, từ hai người biến thành ba người. Trên đường đi, có hai người tranh cãi rất nhiều, thỉnh thoảng Tiểu Muội và Sóc Phong còn tỉ thí một hồi.
Địa vực của Cửu Sơn châu hết sức rộng lớn, còn cách một thời gian nữa mới đến nơi.
Trong lúc đám người Sóc Phong đang trên đường, Lý Phàm bên này cũng đã chờ được mấy tháng, thầm cảm ứng được báo hiệu dâng lên trong lòng, hắn lại có thể tiến vào Vẫn Tiên cảnh.
“Phúc sanh Huyền Hoàng Thiên Tôn!” Tiến hành nghi thức, Lý Phàm lại tới bên ngoài Ninh Viễn Thành. Lần này, Lý Phàm vẫn lựa chọn lý do thoái thác tương tự.
Hắn thuyết phục Chương sư huynh âm thầm lẻn vào trong thành, sau đó, cả hai người chia ra hành động, tự đi tìm hiểu sự tình. Lần này, mục tiêu của Lý Phàm đã rất rõ ràng.
Hắn thuận tay “mượn” một ít ngân lượng từ phú thương trong thành, bắt đầu tìm hiểu tin tức có liên quan đến “Bạch tiên sinh”.
Có câu: “Có tiền mua tiên cũng được.” Thế nhưng, điều khiến Lý Phàm bối rối là dù hắn đã bỏ ra một số tiền lớn nhưng vẫn không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào có liên quan đến Bạch tiên sinh.
Giống như trong thành căn bản không có người này.
Lý Phàm đành phải thay đổi cách nghĩ, bắt đầu dò hỏi xem trong thành có thanh niên nào có dung mạo cực kỳ tuấn tú hay không. Dưới ánh mắt kỳ lạ của người dân, Lý Phàm đã tìm được ba người thỏa mãn điều kiện.
Sau khi điều tra hai người, cũng nhìn thấy được người thật, Lý Phàm đã loại bọn họ ra khỏi danh sách tình nghi, đấy chỉ là hai phàm nhân mà thôi, chẳng qua là có vẻ ngoài đẹp hơn người bình thường một chút. Vậy thì chỉ còn lại người cuối cùng.
Lý Phàm đến trước cửa nhà mục tiêu, đây là một tiểu viện hẻo lánh và đổ nát.
Theo mô tả của người dân, chủ của tiểu viện là một thanh niên trông hơi ốm yếu. Người này không phải là người địa phương, y theo dòng người tị nạn đi đến Ninh Viễn thành từ hai năm trước.
Sau đó, y dùng số ngân lượng còn sót lại để mua tiểu viện này, từ đó an cư tại đây, ngày thường ru rú trong nhà, không xuất hiện nhiều.
Nghe đồn rằng y viết chữ rất đẹp, mưu sinh bằng việc dạy học cho con em thế gia trong thành.
Mà y lại có một “túi da” tốt, phàm là người từng gặp đều khen ngợi dáng vẻ của y hết lời.
Tin tức về thanh niên này xẹt qua trong đầu Lý Phàm.
Lý Phàm không cảm nhận được bất kỳ khí tức của sinh vật sống nào, bèn lách người đi vào trong sân. Hắn đảo thần thức qua, không phát hiện ra có bất kỳ chỗ nào lạ thường.
Có điều, Lý Phàm biết, trong nhà Bạch tiên sinh có nửa bức tượng đá làm bằng tuyệt tiên thạch, có thể che đậy cảm giác của thần thức.
Lý Phàm không dễ buông tha như vậy, đích thân đẩy từng cánh cửa trong nhà ra, cẩn thận tiến vào xem xét.
Sau khi đi đến một căn phòng trông như một cái nhà kho nằm ở góc phía tây của tiểu viện, Lý Phàm dừng bước. Hắn bới những mảnh rơm vụn trên mặt đất lên, để lộ ra một phiến đá mỏng.
Hắn lại nhấc phiến đá lên, bên dưới là một cửa hầm đen ngòm.
“Phiến đá tuyệt tiên thạch…”
"Chính là nơi này!"
Lý Phàm nhoẻn một nụ cười nơi khoé miệng, nhanh chóng bay xuống căn hầm bí mật bên dưới. Sau khi đáp xuống mặt đất, hắn nhận thấy có một mùi máu tươi xộc vào mũi mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận