Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 207: Ảo mộng và Hoàn Chân

“Chính là cái này, mau đưa ta!” Diệp Phi Bằng thấy thế, vui vẻ ra mặt, muốn với tay giựt lấy nhưng lại bị Tiêu Hằng dễ dàng né tránh.
"Ta nhặt được, vì sao phải đưa ngươi?" Tiêu Hằng lộ vẻ giảo hoạt, nắm chặt nhẫn trữ vật trong lòng bàn tay.
Diệp Phi Bằng nheo hai mắt lại, nảy ra vài ý nghĩ độc ác, nhưng sau khi cân nhắc chênh lệch về thực lực hiện tại giữa hai bên, cuối cùng y cũng dằn xúc động trong nội tâm xuống.
“Tiêu Hằng, chúng ta đều là người Ly giới, hiện giờ lại đang lưu lạc ở tu tiên giới, tiền đồ chưa biết, vì thế càng phải nên đoàn kết đồng lòng."
"Không thể vì một cái nhẫn trữ vật mà phải xảy ra nội chiến, đúng không?"
Tiêu Hằng gật đầu: "Ngươi nói có lý."
“Vậy ngươi độc chiếm đồ trong nhẫn trữ vật này một mình, cũng không hợp đạo lý nhỉ?” Diệp Phi Bằng lại hỏi.
Tiêu Hằng hừ một tiếng: "Ta là người như vậy sao?"
Diệp Phi Bằng mừng rỡ: "Vậy chúng ta lấy đồ trong nhẫn trữ vật ra rồi chia năm năm."
"Sao có thể chỉ chia làm hai cho chúng ta, còn phải để phần cho Trường Ngọc và tiểu muội nữa chứ. Yên tâm, ta chia cho, chắc chắn công bằng liêm chính. Người Ly giới không lừa người Ly giới.” Tiêu Hằng vỗ ngực cam đoan, bảo.
Diệp Phi Bằng nghe vậy thì tức giận không thôi, nhưng đối mặt với Tiêu Hằng đang hiện giờ mạnh hơn mình rất nhiều, y cũng không thể làm gì được, tạm phải kiềm chế.
"Sau này cho ngươi đẹp mặt." Diệp Phi Bằng thầm nhủ bụng.
Tiêu Hằng làm bộ không để ý, y lùi lại kéo dãn khoảng cách với Diệp Phi Bằng theo bản năng, rồi lấy từng món đồ trong nhẫn trữ vật ra.
Một đống linh phù truyền tin.
Một đống linh thạch, một chiếc ô rách nát.
Một bộ trận đồ đã hơi ố vàng, cộng với một khúc xương tay trắng hếu.
Và...
Không còn gì nữa?
Tiêu Hằng hơi bối rối, y tưởng mình nhìn lầm nên kiểm tra lại một lần nữa.
"Thật sự chỉ có mấy thứ này? Tiên sư đều nghèo như vậy ư?” Tiêu Hằng không tin nổi.
“Sao có thể như vậy?!” Diệp Phi Bằng hoàn toàn không tin.
Y đoạt lấy nhẫn trữ vật, tự mình kiểm tra, nhưng quả thật Tiêu Hằng không nói dối.
Vị tu sĩ Trúc Cơ này vậy mà thật sự chỉ có chút ít tài sản như vậy!
Công pháp ngọc giản không có, đồ vật như pháp khí chẳng hạn, cũng không được mấy món.
Mấy món này chẳng đáng giá bao nhiêu điểm cống hiến hết!
So với mơ ước phất lên trong một đêm của y thì khác xa quá nhiều rồi!
Chênh lệch quá lớn này khiến tâm lý của Diệp Phi Bằng lập tức trở nên mất cân bằng, y ảo não một hồi rồi ném nhẫn trữ vật xuống đất.
Tiêu Hằng thấy thế, vội vàng nhặt nó lên.
Một lát sau, Diệp Phi Bằng mới dần ổn định lại nỗi thất vọng trong lòng.
"Có lẽ vì trận chiến lúc trước quá ác liệt nên y đã dùng hết tài sản rồi?”
"Cũng có thể là y đã giao hết đồ vật đáng giá trên người mình ra, mới giữ được cái mạng nhỏ?"
“Dù gì thì y cũng là tu sĩ Trúc Cơ, không thể nào nghèo như thế này được chứ?”
"Kiếp trước, khi Luyện Khí kỳ, mình cũng…”
Nghĩ tới đây, Diệp Phi Bằng bắt đầu nhớ lại.
Suy ngẫm cẩn thận lại kiếp trước của mình.
Hình như lúc đó, ngoại trừ một đống linh phù truyền tin ra thì hầu như y cũng chẳng có gì đáng giá.
Dù sao, những thứ như ngọc giản công pháp, điểm cống hiến thì đều không thể mang theo bên người.
"Xem ra, vị tu sĩ này thật sự thảm như vậy?"
Diệp Phi Bằng cũng hơi do dự.
"Đống đồ này là cái gì?" Ngay khi y nghi ngờ thì Tiêu Hằng ở một bên đang tò mò ngồi xổm xuống một đống linh phù truyền tin, cầm lấy mấy khối lên rồi thử thử.
Diệp Phi Bằng lập tức hoảng hồn.
Y nhanh chóng giựt lấy mấy khối linh phù trong tay Tiêu Hằng rồi quăng xuống đất, sau đó cầm mấy tảng đá liên tục đập mạnh vào chúng.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Thấy vậy, Tiêu Hằng lớn tiếng trách móc.
"Ngươi biết gì! Thứ này là linh phù truyền tin, nếu ngươi không cẩn thận kích hoạt thì có thể sẽ làm lộ tin tức của chúng ta bên này. Đến lúc đó, người khác đuổi giết đến thì có trốn cũng không thoát được đâu!” Diệp Phi Bằng hừ lạnh một tiếng.
Y lập tức huỷ toàn bộ linh phù truyền tin mà Phàn Ly để lại.
Dù biết Diệp Phi Bằng không làm sai nhưng Tiêu Hằng vẫn tỏ vẻ không phục: “Sao ngươi biết đây là linh phù truyền tin?”
Diệp Phi Bằng vừa định nói gì đó, nhưng chợt dừng lại.
"Ta tự biết." Cuối cùng, y vẫn tức giận trả lời.
Tiêu Hằng trưng ra vẻ mặt không tin.
Diệp Phi Bằng lập tức nổi giận.
Nhưng suy nghĩ một hồi, y lại hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng: "Quên đi, nó cũng chỉ là một thằng nhóc thối tha mà thôi. Mình sống lại một đời, so đo với nó làm gì?"
Diệp Phi Bằng lười phản ứng lại Tiêu Hằng, y mượn bóng đêm tìm kiếm trên người Phàn Ly thêm lần nữa.
Thử xem có thể tìm được thứ gì khác không.
Nhưng thật không may, chẳng thu được gì.
Y thở dài một hơi, bảo Tiêu Hằng: “"Nào, giúp một tay, chúng ta ném hắn xuống biển."
Tiêu Hằng sửng sốt: "Vì sao?"
Diệp Phi Bằng hơi nhức đầu, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: "Ngươi muốn cho những người còn lại cũng biết chúng ta chiếm được tài sản của vị tiên sư Trúc Cơ này hả? Vốn không có mấy món đáng giá, chia cho nhiều người thì còn con mẹ gì nữa?!”
Tiêu Hằng tin thật, gật đầu.
Thấy Diệp Phi Bằng đang cố hết sức di chuyển thi thể, y cũng tiến lại gần, dễ dàng nâng thi thể lên.
"Sao sức của ngươi lại lớn như vậy?” Diệp Phi Bằng ngạc nhiên.
Tiêu Hằng cũng buồn bực, đáp: "Ta cũng không biết. Trước đây sức của ta cũng đâu có mạnh như vậy.”
Diệp Phi Bằng híp mắt lại, cẩn thận quan sát cả người Tiêu Hằng.
Dưới cảm ứng của y, rất nhiều linh khí đang tự động di chuyển vào cơ thể Tiêu Hằng.
Trong lúc Tiêu Hằng không biết, chúng đã giúp y nâng cao cảnh giới, cường hoá thân thể.
“Đây là thiên phú tu hành gì vậy trời?” Diệp Phi Bằng thầm chua xót và ghen ghét.
"Không sao, không sao. Thiên phú có cao đến mấy thì sao chứ? Mình là người trọng sinh cơ mà.”
"Mục tiêu của mình là trở thành Hợp Đạo tiên tôn..."
Diệp Phi Bằng không ngừng thầm an ủi bản thân, y ngoảnh đầu sang một bên, không nhìn Tiêu Hằng nữa, sau đó nhặt nhạnh một đống đá, nhét vào quần áo của vị tiên sư kia.
Tiếp theo, hai người hợp sức ném thi này xuống biển.
Nhìn thi thể từ từ chìm xuống đáy biển, Diệp Phi Bằng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tiêu Hằng lại ầm ĩ lên: "Mập mạp, Trúc Cơ ngươi vừa nói là gì? Ban nãy ngươi còn dò xét ta một hồi, có phải ngươi đã nhìn ra gì không?”
"Tại sao đột nhiên ngươi lại có thể hiểu biết nhiều chuyện như vậy? Ngươi có bí mật đang giấu ta có đúng không?”
...
Diệp Phi Bằng bỏ ngoài tai, làm bộ không nghe thấy.
Y đi tới trước đống chiến lợi phẩm, bảo: "Trời sắp sáng rồi, chúng ta mau chia những thứ này đi."
Tiêu Hằng nhìn đống vật lộn xộn đầy đất, rồi lại liếc mắt quan sát Diệp Phi Bằng.
Y đảo mắt, bảo: “Trước hết, ngươi phải nói cho ta biết mấy món này là gì mới được!”
Diệp Phi Bằng lườm Tiêu Hằng một cái, sau đó vẫn bắt đầu kiểm kê: "Năm trăm sáu mươi tám viên linh thạch hạ phẩm. Có chút ít còn hơn không có."
"Hình như đây là một pháp khí phòng hộ? Nhưng mà cũng gần như bị hỏng rồi, tạm dùng được, không đáng mấy đồng.”
"Trận đồ này có phẩm chất cũng không tệ lắm, tiếc là lại có tính phòng ngự.”
"Có thể bố trí xung quanh phi thuyền để tránh bị mấy con thú trên đảo quấy rối.”
Diệp Phi Bằng thuộc như lòng bàn tay, nói.
Tiêu Hằng nhìn không chớp mắt, chỉ vào khúc xương tay còn sót lại cuối cùng, hỏi: “Vậy cái này là gì?”
"Đây là..."
Diệp Phi Bằng cầm lấy khúc xương tay trắng hếu này, quan sát một hồi, vẫn không nhìn ra manh mối gì.
“Ta cũng không rõ vật này là gì, nhưng vị tu sĩ Phàn Ly kia đã bị hoàng đế Đại Ly chúng ta lừa gạt."
"Đây cũng chẳng phải dị bảo lưu truyền từ xa xưa gì. Chẳng qua là một món đồ vừa mới rơi xuống từ trên trời cách đây không lâu mà thôi.”
“Có quỷ mới biết nó có tác dụng gì.”
Diệp Phi Bằng cười khẩy giải thích.
“Rơi xuống từ trên trời?” Tiêu Hằng kinh ngạc hô to, sau đó có vẻ sùng bái nhìn Diệp Phi Bằng: "Mập mạp, sao cái gì ngươi cũng biết thế? Ta chưa bao giờ nghe nói về mấy thứ này."
Diệp Phi Bằng được Tiêu Hằng nhìn như vậy, cảm thấy đắc ý, dương dương tự đắc nói: "Thứ ta biết còn nhiều lắm."
Tiêu Hằng thấy thế, vội nói: "Vậy ta chọn khúc xương tay này, ngươi giỏi vậy mà cũng không biết công dụng của nó, hẳn là nó có lai lịch rất lớn.”
Diệp Phi Bằng vội vàng bảo: "Vậy ta chọn đống linh thạch này."
“Được!” Tiêu Hằng vỗ tay.
"Cái ô này cho tiểu muội, trận đồ này cho Trường Ngọc."
Nhoáng cái đã chia xong đồ, Tiêu Hằng hài lòng gật đầu.
Thấy thế, Diệp Phi Bằng thầm đắc ý.
"Thiên phú cao thì sao? Không có ánh mắt của người trọng sinh như mình, chọn một vật ngoài thân vô bổ thì có lợi ích gì chứ.”
"Linh thạch chính là điểm cống hiến, có thể đổi công pháp."
“Có đống linh thạch này, nếu gia nhập Vạn Tiên Minh, mình có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian làm nhiệm vụ, sớm đổi được công pháp Luyện Khí.”
“Ở tu tiên giới này, công pháp mới là trụ cột!”
Có điều, tốt xấu gì y cũng biết đạo lý có của chớ nói, chỉ tự đắc trong bụng, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì khác.
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Không được đổi ý." Diệp Phi Bằng vươn tay muốn ngoéo tay với Tiêu Hằng.
Nhưng y lại suy nghĩ, mình thân là trọng sinh giả, không thể ấu trĩ như vậy được.
Vì thế thu tay lại.
“Đồ ngươi cứ tạm giữ đi, chờ tiếp mấy ngày nữa cho an toàn, sau đó chúng ta chính thức tu hành thì ngươi giao lại cho ta.”
Tiêu Hằng gật đầu, thu vật phẩm đầy dưới đất vào nhẫn trữ vật.
"Về ngủ thôi, động tác nhẹ nhàng chút, đừng để người khác phát hiện." Diệp Phi Bằng nhỏ giọng bảo, rồi trở lại phi thuyền với Tiêu Hằng.
Cả hai chìm vào giấc ngủ say.
Dưới ánh trăng, Lý Phàm vẫn luôn ẩn nấp một bên, nhìn thấy biểu hiện hiện của cả hai người từ đầu đến cuối, âm thầm lắc đầu.
"Dù sao cũng không phải người trọng sinh chân chính."
“Nó chỉ là một đứa trẻ chín tuổi bị mình cưỡng ép nhét vào một đống “ký ức kiếp trước” hoàn mỹ mà thôi."
“Hành vi của Diệp Phi Bằng hiện giờ vẫn còn lẫn thói quen của một đứa trẻ.”
"Tính cách cũng ngây thơ như trẻ con."
“Ai cũng nói, ở mức nào đó, kinh nghiệm có thể quyết định tính cách của con người. Thế nhưng, Vân Thủy Huyễn Mộng Công của mình vẫn còn chưa chân thực đến độ có thể thay đổi tính cách của một con người.”
“Tuy vậy, mình cũng đã cố hết sức biên soạn ra một đoạn ký ức trong mơ rất chân thực rồi. Mấy ngày ở Ly giới, cũng vì chuyện này mà tâm thần của mình bị hao tổn khá lớn.”
"Đáng tiếc, khi còn sống, con người ta trải qua quá nhiều chuyện.”
“Mình vẫn khó lòng tạo ra được một cuộc sống đầy đủ đến từng chi tiết.”
Lý Phàm chợt nghĩ đến lựa chọn thứ ba mà bản thân chưa từng dùng trong “Hoàn Chân”.
Giữ lại ký ức của người có quan hệ mật thiết với mình và cho phép người đó thừa hưởng chúng.
“Nhược điểm duy nhất của lựa chọn này trong “Hoàn Chân”, đó là mình không thể khống chế nó, không thể làm giả.”
“Có lẽ, nếu phối hợp “Hoàn Chân” với Vân Thủy Huyễn Mộng Công, mình có thể tạo nên một cốt truyện theo ý muốn, đó là trọng sinh thực sự.”
Lý Phàm vừa ngẫm nghĩ, vừa bay vào trong phi thuyền trên đảo.
Hắn khiến mọi người hôn mê hoàn toàn, sau đó lấy khúc xương bàn tay ra khỏi nhẫn trữ vật trong ngực của Tiêu Hằng.
Lý Phàm gỡ một đoạn xương tay xuống, sử dụng nó làm môi giới.
Sau đó, hắn bắt đầu bày biện nghi lễ xung quanh.
Lý Phàm chỉ một ngón tay vào trán của Tiêu Hằng, phát động Vân Thủy Huyễn Mộng.
Ngay sau đó, Tiêu Hằng chợt đứng dậy khỏi mặt đất giống như mộng du.
Y thấp giọng mặc niệm:
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn!”
Một luồng sức mạnh vô danh phủ xuống.
Ngay tức khắc, ý thức của Tiêu Hằng đã xuất hiện trong lòng khúc xương bàn tay khổng lồ của Tiền Trạm cảnh mà Lý Phàm thuê lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận