Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 659: Tử khí hóa Thiên Đô

“Tuy có hơi không tử tế lắm nhưng không thể không nói, chính kiếp nạn này đã khiến đạo hữu Chu Thanh Ngang bỏ mạng. Thế nên một khoảng nợ lớn chúng ta vốn thiếu cũng không cần trả lại nữa. Chỉ cần Liễu lão ngài lại luyện chế ra ít Trường Sinh đan cùng với một số đan dược hữu dụng khác để buôn bán, cứ như thế tích góp cỡ vài năm đổi lấy một quyển công pháp Hợp Đạo không thành vấn đề.” Lý Phàm ung dung nói.
Liễu Tam nghe vậy đôi mắt lại sáng lên.
Mấy năm chờ đợi đối với hắn căn bản chẳng đáng quan tâm. Về phần Chu Thanh Ngang bất hạnh đã chết mà Lý Phàm nhắc đến hắn chỉ mới gặp có vài lần mà thôi, căn bản chẳng quen biết chi, hiển nhiên chưa đến độ cảm thấy đau thương gì đó.
“Kẻ đó nên chết thì tốt hơn! Đỡ tốn thời gian mấy năm của ta!” Liễu Tam không khỏi nghĩ như vậy.
Lý Phàm nói tiếp: “Khoảng thời gian này tích góp độ cống hiến, ta còn muốn tạo ra một thân phận hợp lý cho Liễu lão, dù sao ngài cũng là tu vi Hợp Đạo nên không dễ che giấu như bọn ta. Vốn dĩ ta định dùng “tu sĩ thượng cổ thức tỉnh từ cơn ngủ say” làm cái cớ đánh lừa mọi người, nhưng ai ngờ hình như trước đó xảy ra chuyện, khiến cho tu sĩ Vạn Tiên Minh đối với chuyện này khá nhạy cảm, không dễ tin tưởng. Cho nên cần phải nghĩ ra cách khác hữu hiệu hơn.”
“Nhưng Liễu lão ngài cứ yên tâm, việc này ta đã phần nào có phương hướng.”
Liễu Tam không hỏi kỹ Lý Phàm chi tiết như thế nào, hắn rất tín nhiệm Lý Phàm, chỉ vui vẻ gật đầu nói: “Thiếu chủ ngài cứ tự quyết định là được!”
Sau khi tạm thời trấn an Liễu Tam - một trong hai vị Hợp Đạo của Dược Vương tông, Lý Phàm lại gặp một vị tu sĩ Hợp Đạo khác - Phương Tái Tế trong luyện khí phường mới xây của Trường Sinh cốc.
Ngay lúc này hắn đang chăm chú nhìn vào Dược Vương Chân Đỉnh treo lơ lửng trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ si mê.
Sau khi chuyển đến Trường Sinh cốc, Lý Phàm đặt Dược Vương Chân Đỉnh ở chỗ này, tạo điều kiện cho hắn nghiên cứu.
Ngoài ý định kiểu như an ủi, Lý Phàm còn hi vọng trình độ luyện khí của Phương Tái Tế tiến thêm bước nữa, lý tưởng nhất là tiến hành cải tạo nâng cấp Dược Vương Chân Đỉnh.
Còn về phần tại sao lại muốn làm như thế….
Đời này Lý Phàm rất muốn dùng phân thân ngự sử của Dược Vương Chân Đỉnh tiến ra ngoài Huyền Hoàng giới, đi về phía Tiên Khư tìm hiểu thực hư!
Hắn muốn tận mắt nhìn thấy dáng mạo của người bên trong Tiên Khư kia rốt cuộc trông như thế nào, còn sống hay đã chết!
Lý Phàm biết sau khi đến gần Tiên Khư, bởi vì lực hút cực kỳ khủng khiếp, thậm chí đến cả thời không cũng trở nên méo mó.
Chỉ một khoảnh khắc trôi qua ở trong Tiên Khư, thế giới bên ngoài có lẽ đã trải qua ngàn vạn năm.
Nếu như sử dụng phân thân thăm dò giống như bình thường, kết quả cuối cùng sẽ là do sự chênh lệch khủng khiếp giữa hai nơi, thế nên sẽ không chờ được phân thân truyền đến bất cứ tin tức nào, chỉ cảm thấy trong nháy mắt đã mất đi cảm giác, bản tôn cũng bởi vì tuổi thọ cạn kiệt mà chết mất rồi.
Nhưng Lý Phàm lại có cách tránh được điều đó.
Chính là dùng chức năng mới thức tỉnh sau khi Hoàn Chân thôn phệ Thiên Dương di niệm ‘Hóa Thân’.
Lấy thân hóa vật, vượt qua muôn kiếp!
Ở kiếp trước hắn chỉ có tu vi Kim Đan đã có thể tồn tại dưới hình thân ‘Hóa Thân’ hơn ba ngàn năm. Bây giờ hắn dùng Ngũ Hành động thiên thành tựu Nguyên Anh, thực lực tăng vọt về mặt chất. Hơn nữa còn thức tỉnh Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú, chắc hẳn có thể kiên trì lâu hơn.
Đủ để chống lại năm tháng dài đằng đẵng, đợi đến khi phân thân truyền tin tức đến.
Bên trong Tiên Khư ẩn giấu bí mật cực lớn. Không chỉ bao gồm bí ẩn trong quá khứ của Huyền Hoàng giới mà còn cả vận mệnh tương lai.
Nếu như có thể chứng kiến, điều đó mang lại ý nghĩa rất lớn với Lý Phàm. Vả lại chưa biết chừng còn tiết bộ bí mật Vẫn Tiên.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Dược Vương Chân Đỉnh có thể chống đỡ trước lực hút kinh khủng bên trong Tiên Khư, kiên trì đủ thời gian mà không bị tan rã.
“Ngày xưa Dược Vương tông cạn kiệt vật liệu, kinh phí hạn chế, chất liệu dùng để luyện chế Dược Vương Chân Đỉnh không phải loại hảo hạng nhất. Có điều quan niệm luyện khí, thủ pháp có chỗ độc đáo, đáng để tham khảo.”
“Cho ta thời gian, ta nhất định có thể cho ngươi một Dược Vương Chân Đỉnh mạnh hơn!”
Sau khi Lý Phàm nói xong các yêu cầu để cường hoá Dược Vương Chân Đỉnh, Phương Tái Tế trả lời lại như vậy.
Mà tay nghề của Phương Tái Tế quả thật rất phi phàm, Tiểu Dược Vương Chân Đỉnh hắn tiện tay luyện chế ra trong khoảng thời gian này có chất lượng cao hơn nhiều so với thứ của các đệ tử khác, đã có vài phần giống với chân đỉnh.
Lúc này đây Phương Tái Tế tập trung tinh thần, Lý Phàm gọi mấy tiếng hắn mới sực tỉnh.
Lý Phàm cũng kể lại cho hắn chuyện biển Tùng Vân biến mất, với cả không cần lo chuyện thiên tôn tồn tại.
So với Liễu Tam hết sức kinh ngạc, biểu hiện của Phương Tái Tế lại cực kỳ bình thản.
Hắn chỉ “Ồ” một tiếng, sau đó đăm đăm nhìn vào Dược Vương Chân Đỉnh.
Kế đó nhìn thấy Lý Phàm vẫn chưa rời đi hắn mới hỏi: “Tông chủ còn có việc gì sao?”
Lý Phàm trông có vẻ do dự, lưỡng lự một hồi mới lên tiếng: “Ta muốn về biển Tùng Vân một chuyến. Có điều nơi đó kiếp nạn vừa qua, không rõ tình hình ra sao, chưa biết chừng còn gặp nguy hiểm. Thế nên muốn mời tiên sinh đi cùng.”
Phương Tái Tế nghe xong tức khắc lấy lại tinh thần.
Hắn tươi cười rạng rỡ, đắc ý nói với Lý Phàm: “Sao, đến thời điểm quan trọng rốt cuộc cũng biết được ai đáng tin rồi à? Liễu Tam kia chỉ là một tên nô bộc kiến thức nông cạn, có vận may không tồi mà thôi. Nếu thật sự gặp khó khăn thì phải dựa vào ta!”
“Đi! Xuất phát luôn! Có ta đây nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật an toàn!”
Lý Phàm mỉm cười gật đầu, không phản bác gì.
Không làm kinh động đến những người khác trong Trường Sinh cốc, Lý Phàm và Phương Tái Tế cùng đi về hướng đông, nhanh chóng tiến về phía biển Tùng Vân.
Có Phương Tái Tế giúp đỡ, chỉ hơn mười hai ngày đã gần đến nơi.
Có điều sau khi tiến vào châu Thạch Lâm, Phương Tái Tế lại đột ngột dừng bước, thoáng nhìn về phía tiếp giáp với châu Nguyên Đạo, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng.
“Kỳ lạ…” Phương Tái Tế cau mày, sau đó lại lắc đầu khẽ lẩm bẩm.
Trong lòng Lý Phàm khẽ động, giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc: “Tiên sinh ngài sao vậy?”
“Ta nhận thấy khí tức quen thuộc.” Phương Tái Tế lên tiếng giải thích.
“Khí tức quen thuộc? Chẳng lẽ là người quen trước kia?” Lý Phàm có phần kinh ngạc.
“Không, giống như là ‘Tử khí Thiên Đô’, nhưng mơ hồ lại có chút khác.” Phương Tái Tế lại thoáng nhìn về phía xa xa để phân biệt, chậm rãi nói.
“Thiên Đô? Hình như đã nghe ở đâu đó, có điều nhất thời không nhớ ra được.” Lý Phàm cũng nhìn theo ánh mắt của Phương Tái Tế đáp lại.
Phương Tái Tế thản nhiên cười: “Chưa kể đến tiểu bối như các ngươi, đến cả Liễu Tam cũng chưa chắc biết được cái tên ‘Thiên Đô’ này. Năm đó ta cũng phải đi du ngoạn khắp thiên hạ, thám hiểm cùng với đệ tử đích truyền của thập tông Tiên đạo mới có cơ hội biết được từ miệng bọn họ.”
“Tóm lại là ngươi có biết Huyền Thiên giáo không? Năm đó Huyền Thiên giáo cực kỳ hưng thịnh, ngang ngược gây áp lực lên Hoàng Huyền, mà thập tông Tiên đạo cũng chỉ xem như Tiên tông tầm thường mà thôi.”
“Trong tình huống bình thường những tu tiên giả như chúng ta không có cơ hội trở mình.”
“Nhưng chợt một ngày có tử khí từ trên trời rơi xuống, hóa thành một tòa thành khổng lồ nguy nga, lơ lửng phía ở chân trời.”
“Tuy Huyền Thiên giáo đã nhanh chóng ban bố mệnh lệnh nghiêm cấm không cho ai lại gần, nhưng vẫn có vài tu sĩ mặc kệ mạng sống tiến vào trong đó.”
“Lúc này mới có thập tông Tiên đạo ngày sau!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận