Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 577: Thâm nhập Ngũ Hành thiên

“Định mệnh!”
Trong khoảng thời gian ngắn, từ niềm vui lớn lao, sợ hãi tột cùng, đến đau khổ tột độ, rồi thoát chết trong gang tấc.
Trong lòng Hàn Dịch lúc này chỉ muốn chửi thề.
“Chẳng phải chỉ trúng một trăm vạn độ cống hiến ư, khí vận lại phản vệ đến mức bất thường như vậy?”
Cho đến khi ngang qua một hòn đảo không người, Hàn Dịch mới ngã xuống mặt đất, kinh hãi thở hổn hển.
“Đúng là họa phúc khó liệu!”
Vẻ mặt hắn thay đổi thất thường.
Linh cảm của hắn không sai, nơi đó thực sự có cơ duyên lớn.
Thiên địa chi phách có thể hình thành cảnh giới Hợp Đạo, còn tàn kiếm quỷ dị cũng có khả năng tranh chấp với thiên địa chi phách.
Nếu thực lực của hắn đủ mạnh, vừa rồi có thể giết chết Thanh Phong, khuất phục tàn kiếm.
Đồng thời trở thành tu sĩ Hợp Đạo, còn có thể sở hữu một thần binh với chiến lực tương đương bản thân mình.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, đột nhiên Hàn Dịch thở gấp gáp hơn.
Thậm chí trong đầu còn có ý nghĩ quay về thử xem sao.
Nhưng cũng may hắn còn chút lý trí, vội vàng lắc lắc đầu, quăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
“Thực lực không đủ!” Hắn than thở trong lòng.
“Muốn giết Thanh Phong, ít nhất phải đạt đến cảnh giới Hóa Thần. Tuy ta có được ‘Thiên Vận Kinh’, nhưng ít nhất cũng phải hơn trăm năm mới có thể làm được.”
“Nếu như trong khoảng thời gian này, chỗ nào đó bị người ta phát hiện ra thì phải làm sao?”
“Sớm biết vậy thì không nên tham lam món lợi bé nhỏ kia, dùng một trăm vạn độ cống hiến nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân mới phải.”
“Làm đâu chắc đấy gì chứ. Nào có sự vui vẻ một khi đã Hợp Đạo!”
Trong đầu có rất nhiều tạp niệm, Hàn Dịch trở nên lo được lo mất.
Ngay khi Hàn Dịch cuối cùng gặp được Thanh Phong khốn kiếm dưới cơ duyên trùng hợp bởi vì Lý Phàm ám thị “Vân Thủy Huyễn Mộng Công” trước đó.
Kẻ chủ mưu Lý Phàm đã lặng lẽ khởi hành, rời khỏi biển Tùng Vân.
Đến châu Thiên Linh.
Ngưng chiến là chuyện đã rồi, rất nhiều tu sĩ trước kia bị điều động đến tiền tuyến nay đã trở về quê hương.
Chiến trường ban đầu cũng yên bình trở lại.
Chỉ là dường như trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tanh nồng, không chịu bay đi.
Nhìn về phía xa, trên mặt đất ngổn ngang rải rác khắp nơi những vết nứt sâu.
Bầu trời cũng pha trộn đỏ xanh, vô cùng kỳ lạ.
Hết đội này tới đội khác tu sĩ áo xanh, đổ xô đến khắp nơi ở châu Thiên Linh.
Họ thi triển phép thuật, tịnh hóa lệ khí còn sót lại trong không khí, khôi phục mặt đất bị rạn nứt, tàn phá.
Loáng thoáng phía xa truyền đến tiếng râm ran nặng nề.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hình ảnh bầu trời bị bóp méo.
Như thể có thứ gì đó to lớn đang di chuyển giữa đất trời.
“Ta nhổ vào! Ngũ Hành đại động thiên này là của châu Thiên Linh bọn ta, dựa vào cái gì để bọn chúng dời đi như vậy?”
“Chao ôi, không bằng rời đi cũng được, tuy rằng nơi này thịnh vượng, nhưng cũng không phải điềm may. Quá nhiều tu sĩ ngã xuống trong trận chiến này.”
“Đúng vậy, châu Thiên Linh của chúng ta lần này thương vong nặng nề, rất nhiều bằng hữu cũ đã không thể liên hệ nữa.”
Trên đường đi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy các tu sĩ xung quanh bàn tán sôi nổi.
Khởi nguồn của trận chiến châu Thiên Linh và sự tồn tại của Ngũ Hành đại động thiên, đã không còn là bí mật gì nữa.
Các tu sĩ châu Thiên Linh có cảm xúc phức tạp đối với Ngũ Hành đại động thiên vô cùng phong phú này.
Vì thế trong quá trình phía Vạn Tiên Minh chính thức di dời về nội địa, đã không ít các tu sĩ tụ tập lại xem.
Lý Phàm đang ẩn nấp trong đám đông chỉ liếc nhìn từ xa rồi lặng lẽ rút lui về phía sau đám đông.
Hắn chạy theo hướng ngược lại, bay về phía vị trí ban đầu của Ngũ Hành đại động thiên.
Chưa tới nửa ngày, Lý Phàm đã tới được đích đến.
Trong dãy núi, nơi hai đỉnh núi tiếp xúc nhau.
Như thể bị đào đi một đám, hố lớn đen kịt, trải dài giữa trời đất.
Sông núi vốn tươi đẹp nên thơ, nay trở nên quỷ dị, đáng sợ.
Nếu không có Ngũ Hành động thiên, việc canh gác ở đây cũng chẳng còn giá trị gì.
Các tu sĩ ban đầu canh gác nghiêm ngặt lần lượt rút đi, chỉ để lại một số tu sĩ Kim Đan giám sát như thường lệ.
Rõ ràng, những tu sĩ này không thực hiện nhiệm vụ của mình một cách thận trọng.
Dù sao chiến tranh đã kết thúc, Ngũ Hành đại động thiên đã được dời đi, ai rảnh rỗi chạy tới nơi này làm gì?
Nên bọn họ phân tán, chỉ tụ tập cùng nhau trò chuyện mà không cảnh giác gì nhiều.
Vì vậy, Lý Phàm đang ẩn nấp, dễ dàng đột phá phòng tuyến của họ, xâm nhập sâu vào trong động đen hư không.
Trước khi vào khoảng không tối tăm, Lý Phàm dừng lại, âm thầm quan sát.
So với vực sâu hư vô từng thấy bị Mặc Sát hủy diệt hoàn toàn kia rất khác biệt.
Từ trong hư không châu Thiên Linh, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được các loại khí tức quỷ dị.
Thậm chí vẫn còn sự tồn tại của linh khí.
“Không phải tử địa...” Trong lòng không có linh giác cảnh báo, Lý Phàm trầm ngâm một lát, bay vào trong hư không.
Ánh sáng đột nhiên biến mất.
Trong phút chốc, Lý Phàm dường như trở thành một người mù, mất hết tầm nhìn.
Thần thức giống như những chiếc xúc tu, không ngừng tản mạn ra xung quanh.
Toàn bộ phản hồi nhận được là khái niệm “không”.
Nhìn lại hướng lúc đến, cảnh sắc ban đầu của châu Thiên Linh cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Giống như đột nhiên rơi vào vực sâu vô tận, trong nháy mắt Lý Phàm bị lạc đường.
Dù bay lên hay xuống, trái hay phải, cũng không thể cảm nhận được sự thay đổi vị trí của mình.
Giống như vẫn luôn ở nguyên chỗ cũ, chẳng thay đổi gì hết vậy.
Sự tương phản cực độ giữa chuyển động và tĩnh lặng khiến Lý Phàm không khỏi cảm thấy váng đầu.
Nếu những tu sĩ khác rơi vào tình cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nhưng với Lý Phàm, loại nguy hiểm bị mắc kẹt ở không gian hư vô này, không có yếu tố chí mạng nào khác, hắn vốn không cần lo lắng bất kỳ điều gì.
Có “Hoàn Chân” ở đây, cho dù là tuyệt địa nguy hiểm nhất cũng không bao giờ có thể vây hãm được hắn!
Có thể thoát khỏi tình thế khó khăn này trong nháy mắt, Lý Phàm tự nhiên sẽ không quá lo lắng.
Với tâm thái bình tĩnh, hắn không vội vàng di chuyển mà lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Tuy là hư không, nhưng trong bóng tối rõ ràng còn tồn tại thứ gì đó đang ẩn nấp.
Thỉnh thoảng, Lý Phàm có thể cảm nhận được những dao động khó lý giải xuyên qua cơ thể hắn.
Nhưng chờ khi hắn muốn cẩn thận truy tìm nguồn gốc của những dao động này, lại đột nhiên mất đi manh mối.
Như thể mọi thứ chỉ là ảo ảnh của hắn.
Đắm chìm trong bóng tối, không biết đã trôi qua bao lâu nhưng tình thế vẫn không hề thay đổi.
“Sau khi Vạn Tiên Minh chuyển đến Ngũ Hành động thiên, hẳn cũng phái người tới đây điều tra.”
“Khi đó bọn họ không tìm được manh mối gì, điều này chứng tỏ bí mật trong hư không này quả thực ẩn giấu đủ sâu.”
Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng, không chút nào khẩn trương.
Hắn có rất rất nhiều thời gian và cơ hội.
Gạt bỏ hết mọi chuyện ở thế giới ngoài kia, Lý Phàm tập trung tinh thần, không còn suy nghĩ muốn truy tìm dao động trong hư không nữa.
Mà là cố gắng khống chế cơ thể mình, không để nó thuận theo những gợn sóng, lưu động theo cùng hướng.
Trong lúc bần thần, Lý Phàm có cảm giác như đang ở trong con sông, trôi theo dòng nước.
Hắn dần cảm thấy cơ thể mình bắt đầu “chuyển động” trong không gian này.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày ngang, không lâu sau hắn như đụng phải bức tường, thân thể hơi chấn động, buộc phải dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận