Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 215: Thiên Tôn vẽ lạch trời

"Tiêu đạo hữu, không biết Vạn Pháp Thương Hội này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu? Vạn Pháp, khẩu khí thật lớn! Chẳng lẽ, thương hội này thật sự có hơn vạn bộ công pháp sao?” Lý Phàm lập tức hỏi.
"Nói đến Vạn Pháp Thương Hội này, trước tiên phải ngược dòng đến đoạn thời gian trước, sau khi cuộc Đại chém giết kết thúc, trật tự mới còn chưa được thành lập." Tiêu Tu Viễn giải thích cho Lý Phàm.
“Thông thường, giai đoạn này được gọi là thời đại Suy Tàn.”
"Khi đó, số lượng tu sĩ giảm xuống mức thấp nhất. Tu sĩ sống sót qua kiếp nạn đều là những kẻ độc hành thứ thiệt. Một thân một mình, ngoài bản thân mình ra, họ không tin tưởng vào bất kỳ ai khác.”
"Các tu sĩ ẩn thân ở nơi hoang dã, mạo hiểm du lịch trong phế tích, tìm kiếm cơ duyên."
“Tinh lực của một người là có hạn, đôi khi, vì tìm được nhiều công pháp dư thừa mà không cách nào tu hành. Thế nên, bọn họ đương nhiên đã nghĩ đến việc dùng công pháp để đổi lấy những thứ hữu dụng với tu sĩ khác.”
"Thế nhưng, ở thời đại đó, độ tín nhiệm lẫn nhau giữa các tu sĩ đã gần như bằng không. Muốn giao dịch thành công, đương nhiên không thể thiếu một bên trung gian mà tất cả mọi người đều tin tưởng. ”.
"Vạn Pháp Thương Hội chính là một trong những trung gian trao đổi này. Đây cũng là tổ chức duy nhất có thể tồn tại sau khi Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội thành lập. ”.
"Vào thời kỳ Suy Tàn, số lượng tu sĩ thưa thớt, còn công pháp thì không thiếu. Một vị tu sĩ thông thường đều mang theo mấy bộ công pháp trên người, có bộ thì do đoạt từ người khác, hoặc là may mắn nhặt được từ trong phế tích.”
“Chính vào thời điểm đó Vạn Pháp Thương Hội mới trắng trợn thu mua một lượng lớn công pháp, con số không thể nào tưởng tượng nổi. Đây cũng là căn cơ giúp cho nó sừng sững ngàn năm không ngã, có thể tồn tại dài lâu đến hiện tại.”
Tiêu Tu Viễn chậm rãi nói ra lai lịch của Vạn Pháp Thương Hội.
Lý Phàm nghe vậy, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ phía sau Vạn Pháp Thương Hội này là cường giả Trường Sinh cảnh đỉnh cao nào đó? Chứ tu sĩ Hợp Đạo bình thường e rằng cũng khó thể nào bảo vệ được nhiều công pháp như vậy.”
Tiêu Tu Viễn gật đầu: "Phần lớn tu sĩ cũng nghĩ như vậy. Hiện giờ, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội đều ngầm chấp nhận sự tồn tại của Vạn Pháp Thương Hội. Có thể khiến hai con quái vật khổng lồ này nhượng bộ đôi phần, tu sĩ sau lưng nó chắc chắn không yếu. Có điều, những nhân vật nhỏ như chúng ta còn khuya mới biết được thân của cường giả bậc này.”
Lý Phàm tâng bốc tỉnh bơ: “Đạo hữu kinh doanh Thiên Lý Đường trải rộng khắp tu tiên giới, không tính là nhân vật nhỏ.”
Sau đó, hắn lại nghi ngờ: "Dựa theo lời đạo hữu nói, việc buôn bán của Vạn Pháp Thương Hội này đã được Vạn Tiên Minh ngầm thừa nhận. Nhưng tại sao tới bây giờ, ta chưa từng được nhìn thấy chi nhánh của bọn họ trong Vạn Tiên Minh? Ngay cả Vạn Hoa Thương Hội chỉ liên quan đến nghiệp vụ của phàm nhân, ta cũng mới thấy bọn họ đi lại chứ chưa từng bắt gặp cửa hàng của bọn họ.”
"Khà khà, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội đều có một hệ thống giao dịch độc lập và hoàn thiện, làm sao có thể thả cho Vạn Pháp Thương Hội tiến vào cướp mối làm ăn? Ngày nay, tuy rằng Vạn Pháp Thương Hội được hai ông lớn thừa nhận, nhưng quy mô của nó thì lại không bằng trước kia, chỉ có thể sinh tồn trong khe cửa hẹp mà thôi.” Tiêu Tu Viễn cười cười.
“Hiện giờ, Vạn Pháp Thương Hội chỉ hoạt động trong khu vực giao nhau giữa địa bàn của hai con quái vật lớn là Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội. Những nơi này đều rồng rắn hỗn tạp, lực khống chế của hai bên đều khá yếu, lại có một lượng lớn tán tu. Thế nên, loại tổ chức làm ăn trung lập như Vạn Pháp Thương Hội này, ngược lại, càng khiến người ta yên tâm hơn.”
"Còn nữa, trong địa bàn của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội đều có một ít đặc sản đa dạng. Trong khi đó, tuy những năm nay Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội đều không giao tranh lớn, thậm chí hai bên còn mở kênh thương mại chính thức. Thế nhưng, những vật tư chiến tranh có vai trò quan trọng đều không nằm trong danh sách trao đổi.”
"Mà những vật tư này lại quả thực có lượng cầu không nhỏ. Vì thế, nơi “trung chuyển” như Vạn Pháp Thương Hội này đã trở thành giải pháp thay thế.”
"Đương nhiên, giá cả cũng bị đội lên không ít. Đôi khi tăng gấp nhiều lần giá gốc cũng là chuyện bình thường. ”.
"Ví dụ, ở Ngũ Lão Hội, có một loại đan dược tên là Ngộ Đạo đan. Nghe nói, đây là đan dược bí truyền của Đại Đạo tông thời thượng cổ, sau khi sử dụng, tu sĩ sẽ có thể nâng cao mức độ thân thuộc với pháp tắc đại đạo của bản thân, từ đó, độ khó khi ngộ đạo sẽ được giảm bớt rất nhiều, tốc độ tu luyện cũng được tăng cao.”
Lý Phàm ngẩn người: "Vậy chẳng phải không khác gì trạng thái Khải Linh của Thiên Huyền kính hay sao?”
"Đúng thế, càng tuyệt diệu hơn, hiệu quả của Ngộ Đạo đan có thể kết hợp hoàn hảo với trạng thái Khải Linh! Khải Linh đề cao ngộ tính của bản thân, Ngộ Đạo đan giảm bớt độ khó khi ngộ đạo, hai thứ này kết hợp với nhau như trong ngoài kết hợp, giúp tu sĩ tu luyện nhanh đến rợn người.” Tiêu Tu Viễn khen lấy khen để.
“Tu sĩ trong minh cũng thèm thuồng Ngộ Đạo đan đã lâu, ngặt nỗi không có đan phương nên không thể luyện chế. Vì thế, hàng năm, các tu sĩ chỉ có thể kiếm qua con đường Vạn Pháp Thương Hội này, mà số lượng đan dược cũng chỉ có hạn mà thôi.”
“Bên Ngũ Lão Hội, nghe nói Ngộ Đạo đan này chỉ có giá năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, tương đương với năm mươi điểm cống hiến bên liên minh chúng ta. Giá này quả thực chẳng khác nào cho không cả. Trong khi đó, sau khi thông qua Vạn Pháp Thương Hội, vì cung không đủ cầu, giá cả của nó đã tăng vọt gấp mười lần, bình thường đều ở mức năm trăm điểm một viên.”
“Mặc dù như thế, lượng người mua cũng nhiều không đếm xuể. Cũng khó trách, ai bảo vật này thật sự rất hữu dụng cơ chứ!” Tiêu Tu Viễn cảm thán.
Phân thân Lâm Phàm trầm ngâm một lát, thăm dò: "Trước đây, ta từng nghe một vị tu sĩ Kim Đan ngẫu nhiên nhắc tới Vẫn Tiên Cảnh và Tiền Trạm cảnh. Nghe nói, tu sĩ có thể thực hiện giao dịch nặc danh trong Tiền Trạm cảnh, vậy sao tu sĩ của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội lại không làm như thế?”
Tiêu Tu Viễn hơi ngạc nhiên: "Ngay cả sự tồn tại của Tiền Trạm cảnh mà đạo hữu cũng biết?”
Sau khi suy nghĩ hồi, y vẫn nhỏ giọng giải thích: "Trước kia, làm thế thì chẳng sao. ”.
"Nhưng sau này, phương pháp giao dịch vừa thuận tiện vừa bí mật như vậy đã vô tình thúc đẩy tình trạng đầu cơ mua đi bán lại tăng mạnh, khiến cho vật giá ở Vạn Tiên Minh lẫn Ngũ Lão Hội tăng giảm không thể kiểm soát. Cộng thêm việc gián điệp có thể nhân cơ hội lộng hành, trắng trợn tuồn đi lượng lớn tình báo cơ mật của hai bên.”
“Vậy nên, sau này có hai vị đại năng giả của hai bên đồng loạt ra tay, chia nhau vẽ ra hai đường ““Lạch trời Vĩ Đại”.”
"Từ đó về sau, tu sĩ Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội không còn có thể liên lạc với nhau thông qua Tiền Trạm cảnh được nữa."
“Trong trường hợp tu sĩ Vạn Tiên Minh định tiến vào Tiền Trạm cảnh trong địa phận của Ngũ Lão Hội thì thần thức sẽ bị hai đường “Lạch trời Vĩ Đại” ngăn trở. Tương tự, bên Ngũ Lão Hội cũng thế.”
Lý Phàm chậm rãi gật đầu.
"Ta hiểu rồi. Nói vậy, nếu ta muốn thông qua Vạn Pháp Thương Hội để mua công pháp, vậy thì chỉ có thể đích thân đi một chuyến? ”.
"Đúng vậy. Chi nhánh của Vạn Pháp Thương Hội gần nhất nằm ở Cửu Sơn châu, gần với gần Ung Lương châu." Tiêu Tu Viễn dặn dò thêm: “Cửu Sơn châu này không mấy yên bình. Nếu đạo hữu thật sự muốn đi thì có thể đi chung với một nhóm tu sĩ Vạn Tiên Minh khác.”
“Cũng có thể chiếu cố lẫn nhau dọc đường.”
"Đa tạ đạo hữu chỉ điểm. Đây đúng là một chặng đường dài, độ rủi ro lại khá cao. Ta cũng phải suy nghĩ một phen!” Lý Phàm đáp lời.
Bên này, trong Thiên Huyền kính, bản tôn Lý Phàm lại bắt tay tìm kiếm tin tức tổ đội đi từ Tùng Vân Hải đến Cửu Sơn châu.
Quả nhiên, có không ít tu sĩ đang tìm đồng đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận