Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 340: Bác Vật Thần Tàng quán

“Khi đạt tới Hợp Đạo, đối mặt với Truyền Pháp Thiên Tôn ở cảnh giới Trường Sinh thì hẳn là ít nhiều gì mình cũng có sức phản kháng chứ nhỉ, có lẽ vậy…” Lý Phàm nghĩ thế.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình và ép những tưởng tượng xa vời của mình xuống, Lý Phàm bắt đầu tu hành công pháp “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”.
“Chân linh của người, như hoa của cây. Ngàn cây vạn hoa, tạo nên Kỳ Huyền. Thâm sâu khó lường, bách biến tùy ý.”
Trước tiên, Lý Phàm đọc qua một lượt, sau đó nhắm mắt tu luyện.
Không lâu sau, hắn mở mắt ra, hơi cau mày lại.
Khi mới đọc “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”, hắn bị nội dung công pháp thu hút, lòng dậy sóng.
Song, khi thật sự tu luyện rồi, hắn mới phát hiện môn công pháp này không khỏi quá mức tối nghĩa khó hiểu rồi.
Khiến hắn cảm thấy còn khó hơn lần đầu mình tu luyện “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” nữa.
Nhưng nghĩ lại, đây cũng là lẽ thường.
Công pháp liên quan đến sự biến đổi bản chất sinh mệnh thế này, nếu Lý Phàm có thể dễ dàng tu luyện thành công thì e rằng chính hắn cũng sẽ nghi ngờ hiệu quả của công pháp này mất.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Lý Phàm lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên “ngộ đạo đan”.
Viên đan dược có hai màu đen trắng đan xen này trông rất bình thường này thế mà lại có công dụng sánh ngang với chế độ tăng tốc tu luyện của Thiên Huyền Kính.
Viên đan dược này được phân thân Lâm Phàm thuận tay mua khi đến Cửu Sơn châu thu mua công pháp lúc trước.
Bởi vì nguồn cung không nhiều nên số lượng mà mỗi tu sĩ được mua cũng có hạn, hắn cũng chỉ kiếm được sáu viên mà thôi, để dành trước giờ không dám sử dụng, hiện giờ chính là lúc cần dùng đến.
“Một viên ngộ đạo đan có công hiệu kéo dài tầm một tháng. Hi vọng trong sáu tháng, mình có thể nhập môn “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”.”
Lý Phàm thầm nghĩ bụng, rồi nuốt ngộ đạo đan, sau đó, hắn còn mở cả trạng thái Khải Linh của Thiên Huyền Kính kết hợp.
Hai tầng hiệu ứng chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đó, Lý Phàm chỉ cảm thấy không gian trong Thiên Huyền Kính gần như sáng hẳn lên.
Hắn khẽ suy nghĩ, nội dung của “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” mà hắn vừa đọc một lượt ban nãy lập tức hiện lên trong đầu.
Từng câu từng chữ đều được so sánh đối chiếu với những phần tương tự của các bí tân điển tịch mà hắn đã từng đọc trong quá khứ.
Điều này được gọi là phép loại suy.
Chỉ trong vài hơi thở, từng chữ trong đầu Lý Phàm, bắt đầu từ cụm từ “Chân Linh Biến”, đã mở rộng ra hàng chục lần.
Giữa các dòng là chi chít những chú giải được tổng hợp từ các kinh nghiệm trong quá khứ.
Có những câu từ chưa biết trong công pháp, cũng có những ký tự không ngừng biến đổi ở bên cạnh, đây đều là những phỏng đoán và lĩnh hội của Lý Phàm trong tiềm thức.
Bản thân Lý Phàm giống như một tướng quân đang tọa trấn trong quân doanh, nghiêm túc nhìn diễn biến lĩnh hội công pháp trong đầu.
Tư duy vô cùng rõ ràng, tất cả mọi thứ hắn đều nắm trong lòng bản tay.
Chuyện này khiến Lý Phàm không khỏi có cảm tưởng mình là người có trí tuệ uyên bác, tính toán được cả thiên hạ.
Vào thời khắc này, “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” vô cùng uyên thâm, trong mắt Lý Phàm, cũng trở nên không còn khó hiểu đến vậy nữa.
Đến nỗi, hắn còn dư sức để nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Ngay lúc bản thể Lý Phàm đang nỗ lực tu luyện thì ở trước tấm bia đá màu đen của Hộ Pháp đường ở tổng bộ Vạn Tiên Minh, Hàn Dịch cuối cùng cũng bước ra ngoài với tinh thần phấn chấn.
“Chúc mừng đạo hữu. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng đã biết lần này Hàn đạo hữu thu hoạch được không ít!” Lý Phàm là người đầu tiên mở mắt ra, mỉm cười nói.
“Ha ha, không dám, không dám.” Mặc dù tỏ ra khiêm tốn hơn thường lệ nhưng Hàn Dịch lại không thể nào giấu nổi niềm vui trên nét mặt.
“Có điều, sau khi rời khỏi tổng bộ Vạn Tiên Minh, đạo hữu vẫn nên cần thận thì hơn. Hiện giờ, tu sĩ trong thiên hạ đều biết ngươi có công pháp Hợp Đạo rồi đó...”
Lý Phàm tốt bụng nhắc nhở một câu.
Hàn Dịch nghe vậy, vẻ mặt nhất thời nghiêm túc hẳn lên.
Y chắp tay với Lý Phàm, nói: “Đạo hữu yên tâm, đạo lý này ta đương nhiên hiểu rõ.”
Đúng lúc này, giọng nói của Tây Môn Nguyệt cũng vang lên: “Có thể nói ra những lời này, chứng tỏ Tiêu Phàm đạo hữu quả đáng để thâm giao!”
Hàn Dịch cũng khẽ gật đầu, cảm thấy đúng là như vậy.
Còn Lý Phàm thì lại cười nhẹ, không đáp lời, mà chỉ hỏi: “Không biết sau này hai vị đạo hữu có tính toán gì?”
Tây Môn Nguyệt gãi đầu gãi tai, đáp: “Ta thì chẳng có kết hoạch lâu dài gì. Suy nghĩ trước mắt chính là cứ ở lại Thiên Quyền thành trước đã, chờ tu luyện xong công pháp rồi tính tiếp.”
“Còn Tiêu Phàm đạo hữu thì sao?” Y hỏi ngược lại.
Lý Phàm liếc nhìn Hàn Dịch ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Trước đó, ta nghe Hàn đạo hữu nói đạt được kỳ bảo là “Thiên Đô hoá vũ đan” từ Lam Vũ di bảo nên ta khá tò mò về Nguyên Đạo châu.”
“Hiện giờ cũng không có việc gì làm, ta tính đến Nguyên Đạo châu một chuyến thử vận may. Nói không chừng lại có thể nhặt được gì đó.”
Tây Môn Nguyệt không khỏi kinh ngạc: “Lam Vũ Tiên Tôn tạ thế lâu như vậy rồi, e rằng Lam Vũ di bảo đã bị người khác cướp hết rồi chứ?”
Hàn Dịch nghe vậy, không nhịn được mà nói: “Cũng không phải đâu. Kể ra cũng lạ, mặc dù Tiên Tôn đã tạ thế được tám năm rồi nhưng trong Nguyên Đạo châu, thỉnh thoảng vẫn có Lam Vũ bảo hạp mới xuất hiện. Cũng không giống với trò đùa ác ý của một số người nào đó, bên trong chúng đều có những bảo vật giá trị.”
“Vậy nên, nếu Tiêu Phàm đạo hữu thật sự muốn đi thử vận may thì cũng không thành vấn đề.”
“Còn có chuyện kỳ lạ như vậy sao?” Tây Môn Nguyệt sờ sờ cằm, tỏ vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
Lý Phàm thì lại mỉm cười nói với Hàn Dịch: “Ta không cầu may mắn như Hàn đạo hữu. Với ta mà nói, có thể tìm được một Lam Vũ bảo hạp đã là may mắn lắm rồi.”
Hàn Dịch vội vã nói: “Đạo hữu không cần khiêm tốn như vậy. Theo ta thấy, vận may của ngươi cũng không phải tầm thường đâu...” Nói được một nửa, Hàn Dịch lại đột ngột dừng lại, vẻ mặt trông khá gượng gạo.
Trong lòng, Lý Phàm không khỏi nghĩ ngợi, nhưng lại không đi sâu suy ngẫm, mà lại chủ động hóa giải vấn đề này: “Còn Hàn đạo hữu thì sao?”
Hàn Dịch do dự trong chốc lát, vẫn lựa chọn trả lời: “Dù Thiên Vũ châu rất tốt, nhưng lại không phải nơi ta nên ở lại.”
“Ta...” Y hơi nheo hai mắt lại, tựa như đang trầm ngâm.
Một lúc sau, y quyết đoán trả lời: “Ta vẫn nên về Nguyên Đạo châu thì hơn.”
Lý Phàm và Tây Môn Nguyệt liếc nhìn nhau, nét mặt cả hai đều tỏ vẻ kỳ lạ khó hiểu. Tuy nhiên, hai người họ vẫn giữ im lặng chứ không hỏi gì thêm.
Tây Môn Nguyệt nhìn Lý Phàm và Hàn Dịch, nói đùa: “Vậy chẳng phải hai người có thể làm bạn đồng hành trên đường đi rồi sao?”
Lý Phàm khẽ gật đầu, Hàn Dịch cũng gật đầu nói: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Đúng lúc ba người đang nói chuyện trên trời dưới đất, vị tu sĩ áo đen dẫn bọn họ đến đây, lúc này, cuối cùng cũng đã thoát khỏi trạng thái đứng ngây như tượng.
“Được rồi, nếu như mọi chuyện đã xong xuôi thì đừng làm lỡ thời gian nữa. Ta dẫn các ngươi ra ngoài.” Ba người nhanh chóng ngừng việc tán gẫu, đi theo tu sĩ áo đen trở về.
Khi một lần nữa hóa thành tia sáng, xuyên về phía lối ra, Lý Phàm tinh mắt nhìn thấy, trên một lục địa trôi nổi nào đó bên dưới Hộ Pháp đường, không biết tại sao lại có hơn trăm vị tu sĩ trẻ tuổi tụ tập.
Có những người thậm chí trông chỉ giống như đứa trẻ hơn mười tuổi.
Rõ ràng, đám người này không phải là thành viên của tổng bộ Vạn Tiên Minh, Lý Phàm không nhịn được hỏi hắc y tu sĩ: “Tiền bối, đó là nơi nào vậy?”
Hắc y tu sĩ đương nhiên hiểu rõ tại sao Lý Phàm lại hỏi vậy, thản nhiên trả lời: “Đó là “Bác Vật Thần Tàng quán”.”
“Những thứ được cất giữ trong đó đều là những bảo vật lịch sử có giá trị kỷ niệm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận