Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 702: Nghịch Diễn Càn Khôn Lục

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Tu Viễn mở ra hộp gỗ.
Một “tờ giấy” trong suốt mỏng như cánh ve tản ra bạch quang ôn nhuận chậm rãi bay lên không trung.
“Thiên Linh Chân Hoa!” Giữa sân có tu sĩ không nhịn được thất thanh nói.
Thậm chí kinh ngạc trước vẻ đẹp của hoa Thiên Linh, đứt phắt dậy tại chỗ.
Nói ra thì kỳ lạ, Thiên Linh Chân Hoa rõ ràng bị phong ấn trong mặt phẳng, nhưng người khác thưởng thức lại không mảy may nhận ra dị dạng.
Giống như là thật sự có một đóa hoa đang từ từ nở rộ trước mặt, đẹp không sao tả xiết.
Thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ trong hoa truyền đến.
Nhìn mọi người giữa sân đều vì vẻ đẹp Thiên Linh mà yên tĩnh không tiếng động, Tiêu Tu Viễn cười đắc ý, nhẹ nhàng chỉ tới tờ giấy trong suốt giữa không trung.
Trong thoáng chốc, từ trên đó bắn ra vô số luồng ánh sáng, bắn bông hoa vốn chỉ lớn chừng bàn tay đến trên không trung sân bãi.
Phóng đại tỉ lệ trưởng thành lên mấy vạn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến thần vận của nó. Ngược lại cảnh tượng trên mỗi cánh hoa đều rõ ràng rành mạch, trông càng rõ nét.
Trong lúc tâm thần toàn thể tu sĩ đều bị hấp dẫn chặt chẽ, thừa dịp không người chú ý, Tiêu Tu Viễn lại bóp nát một hạt châu.
Sương mù màu trắng thấp thoáng tản ra khí tức thần bí huyền ảo chầm chậm bao phủ sân bãi.
Cho dù chỉ là thân thể khôi lỗi, bản thân Tiêu Tu Viễn cũng không tránh kịp. Ung dung thản nhiên bố trí phòng ngự, ngăn cản sương trắng bên ngoài cơ thể mình.
Hắn nhớ tới lời dặn của tu sĩ Hợp Đạo tên là Liễu Tam, vừa nghe biết ngay là dùng tên giả lúc giao vật này cho hắn.
“Ặc, đây là đan dược lão phu tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo, có thể giúp tu sĩ tu hành. Sau khi vụ hóa hấp thu nó thì có thể sinh ra hiệu quả ngộ đạo giống thật mà là giả...”
Tiêu Tu Viễn nhìn khuôn mặt dần như si như say của tu sĩ giữa sân, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: “Tuy hắn lời lẽ son sắt, vật này đã qua cải tiến, tuyệt đối không có tính ỷ lại...”
“Nhưng bất kể nói thế nào, thứ quỷ này vẫn ít đụng vào thì tốt hơn.”
Thiên Linh Chân Hoa thỏa thích nở rộ. Kỳ cảnh trên cánh hoa chiếu vào trên mặt mỗi tu sĩ trong Hoa Gian động thiên.
Thời gian thưởng thức mỗi lần chỉ có ba canh giờ. Bỏ lỡ không còn, thế là ánh mắt của gần như tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm hình chiếu hoa Thiên Linh giữa không trung.
Chỉ có một người lại nhìn giấy mỏng bị đóng băng giữa sân, ngẩn ngơ thất thần.
“Không sai được, Băng Tích Lộ, Như Tương Nhiếp, Thiên Sắc Quyên...”
“Đây không khác gì thủ pháp niêm phong hoa trong ‘Hoa Gian Tập’ của ta, nhưng mà ta căn bản chưa từng tiết lộ việc này với bất cứ ai khác.”
“Rốt cuộc...” Trong mắt Triệu Sùng tràn đầy vẻ khó tin: “Lẽ nào trên đời còn có người có chung ý nghĩ với ta?”
Sau khi nhìn thấy Thiên Linh Chân Hoa, tâm nguyện trong lòng Triệu Sùng đã được hoàn thành. Đối với cái gọi là tu vi đột phá, đốn ngộ thần thông, hắn cũng không quan tâm là bao. Ngược lại dần sinh ra hứng thú nồng đậm đối với chủ nhân hoa Thiên Linh từ đầu đến cuối đều không lộ diện kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong đám người tâm thần chìm đắm.
Mắt thấy kỳ hạn ba canh giờ đã đến lại vẫn không có người nào có dấu hiệu đột phá hoặc là đốn ngộ hiện ra.
“Đây là buổi diễn đầu tiên, không thể làm hỏng được.”
Lúc Tiêu Tu Viễn chuẩn bị khởi động bố trí trước đó, một luồng dao động chợt buông xuống khiến hắn dừng động tác.
“Là tiểu tử này, lần này tốt rồi, đỡ cho ta lại phải phí sức tuyên truyền một đợt!” Sau khi thấy rõ thân phận tu sĩ đột phá, Tiêu Tu Viễn mừng thầm trong lòng.
Lách mình đến bên cạnh đối phương, phong tỏa dao động. Để phòng quấy rầy người khác thưởng thức, lĩnh ngộ.
Tu sĩ đột phá đầu tiên này đúng là Tôn Kỳ.
Sau khi hắn nhìn thấy Thiên Linh tuyệt cảnh giữa không trung trên đầu, giống như bỗng nhiên lại đặt mình vào trong chiến trường thảm liệt. Nhưng đối mặt với hoa Thiên Linh không có mùi máu tươi lượn lờ hiện tại, trong lòng không chỉ không có sát niệm bộc phát.
Rất nhiều cảnh tượng tươi đẹp giữa thiên địa ngược lại như dòng nước nhu hoà chữa trị, hồi phục sang chấn tâm lý hắn phải chịu trong chiến tranh.
Hệt như thời gian chảy ngược, máu tươi, thi thể, mặt đất rạn nứt đều biến mất. Thị giác bay vọt lên bầu trời châu Thiên Linh, về đến thời đại trước khi đại chiến.
Tôn Kỳ như si như say nhìn những thứ trước mắt.
Khoảnh khắc này, hắn quên đi hậu ái và thất vọng của trưởng bối gia tộc, quên đi mỉa mai chế giễu trong cùng thế hệ, quên đi ham muốn khăng khăng muốn đột phá.
Trong đầu tràn ngập vẻ đẹp của thiên linh, thiên địa.
Lệ khí tiêu hết, nước chảy thành sông.
Chờ hắn tỉnh lại từ trong hoảng hốt thì phát hiện bình cảnh ‘thiên chi ách’ khốn nhiễu chính mình nhiều năm, gần như khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng trên người đã lặng yên không một tiếng động tan biến không còn tung tích.
Chỉ cần tìm được một động thiên thích hợp rồi cắn nuốt nó là có thể đánh thẳng vào Nguyên Anh cảnh. Chuyện này đối với Tôn gia cũng không phải việc gì khó.
Nếu là lúc trước, hắn bỗng nhiên đột phá thì có lẽ tâm trạng sẽ kích động, mừng đến phát khóc.
Nhưng lúc này đây hắn lại không buồn không vui. Cũng không sớm rời Hoa Gian động thiên, chỉ là vẫn tĩnh tọa. Không nhìn ánh mắt thỉnh thoảng truyền đến từ xung quanh, tiếp tục ngưng thần nhìn Thiên Linh Chân Hoa trên đỉnh đầu.
Mãi đến khi người chủ trì Tiêu Tu Viễn cất hoa vào hộp gỗ, tuyên bố cuộc phẩm giám kết thúc, hắn mới lấy lại tinh thần.
Tiếng kích động, tiếng tiếc hận, tiếng than thở vang lên liên tục không ngừng.
“Tiêu đạo hữu, ra giá đi! ‘Thiên Linh Chân Hoa’ này rốt cuộc bán thế nào!”
Tận mắt chứng kiến chỗ huyền diệu của nó, giữa sân đã có tu sĩ không nhịn được, không kịp chờ hỏi.
Lập tức dẫn nên phụ họa của không ít người.
Đối mặt với sự dò hỏi của mọi người, Tiêu Tu Viễn lại cười nói: “Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, thái độ của chủ nhân hoa này vô cùng rõ ràng: không bán, không bán, vẫn là không bán!”
“Dù rằng ta cũng muốn thúc đẩy mối làm ăn như này nhưng người ta khăng khăng như thế, ta cũng đâu thể làm gì được!”
Đám người phía dưới nghe vậy, thoáng chốc rối loạn.
Có một tu sĩ trung niên bụng phệ còn trực tiếp đứng phắt dậy nhìn về phía Tiêu Tu Viễn, ngạo nghễ nói: “Ta không tin, chỉ cần ra giá đủ cao, còn có đồ vật nào không mua được? Một ngàn vạn độ cống hiến, ngươi thấy có được hay không! Không được ta lại thêm!”
Không chờ Tiêu Tu Viễn trả lời, giữa sân đã tức khắc có người âm dương quái khí nói: “Ồ, đây không phải Chu Ngọc Hoa Chu đạo hữu của châu Thiên Xu à? Nghe nói ngươi trước giờ hào phóng vô cùng, sao vừa mở miệng cũng chỉ là ngàn vạn độ cống hiến? Xem thường ai đấy?”
“Ha ha, chỉ có ngần ấy mà còn muốn mua ‘Thiên Linh Chân Hoa’? Ta thấy mấy thứ đồ phỏng theo trái lại rất thích hợp ngươi đó!”
Sắc mặt Chu Ngọc Hoa khẽ biến, nhìn về phía mấy người phát ra tiếng, quả thực đều là những người có mặt mũi. Ngàn vạn độ cống hiến đối bọn họ quả thực không được coi là con số lớn gì.
Lời nói đến bên miệng cũng nuốt ngược vào. Mặt mũi mất hết, Chu Ngọc Hoa đang muốn mở miệng tăng giá.
Tiêu Tu Viễn lại chủ động đứng dậy làm người hoà giải.
“Chư vị, chư vị...”
Hắn đề cao âm thanh lần, một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Chủ nhân hoa Thiên Linh là người tiêu sái đến cực điểm. Bất kể là dung mạo, khí độ đều là lão Tiêu ta bình sinh ít thấy. Đối với gốc hoa Thiên Linh duy nhất trên đời này, hắn dĩ nhiên tuyệt đối không nỡ bán đi.”
“Nhưng mà...” Tiêu Tu Viễn chuyển chủ đề.
“Hắn cũng biết, nếu để kỳ hoa như vậy bị đem gác xó cả ngày, chỉ lác đác mấy người thưởng thức cũng là khinh nhờn với nó. Cộng thêm một phen du thuyết của ta, cuối cùng quyết định một phương án điều hoà.”
Tiêu Tu Viễn dừng một lúc, sau đó tuyên bố: “Tuy không bán nhưng ‘Thiên Linh Chân Hoa’ này lại có thể cho thuê ra ngoài!”
“Nếu như đạo hữu có hứng thú với việc này có thể ở lại nghe ta nói kỹ.”
...
“Chỉ thuê không bán. Chủ nhân hoa Thiên Linh này đúng là biết làm ăn.” Tôn Kỳ thản nhiên cười.
Nhìn các tu sĩ chen chúc lấn về phía Tiêu Tu Viễn, Tôn Kỳ biết mình không có năng lực thuê hoa Thiên Linh. Lắc đầu, hắn lặng lẽ rời đi Hoa Gian động thiên.
Sau khi rời khỏi đây, người đầu tiên Tôn Kỳ bái phỏng chính là thúc phụ Tôn Liên Thành. Nói cho cùng lần này hắn có thể đột phá, nguyên nhân căn bản nhất vẫn là ‘Hoa Gian giản’ Tôn Liên Thành tặng cho hắn.
Hắn chỉ chờ trong động phủ trong chốc lát, Tôn Liên Thành đã vội vàng chạy tới.
“Tốt... Tốt...” Tôn Liên Thành dò xét trên dưới một phen, vậy mà còn kích động hơn bản thân Tôn Kỳ đột phá.
“Thiên kiêu Tôn gia ta đã cách nhiều năm cuối cùng cũng trở về.” Tôn Liên Thành luôn miệng cảm khái nói.
Tôn Kỳ như tự giễu khẽ cười: “Thiên kiêu...”
“Sinh ra Trúc Cơ, đầy tháng Kim Đan. Năm đó ta quả thực xứng với danh tiếng thiên kiêu. Nhưng bây giờ ta đã hai trăm mười ba tuổi rồi...”
Tôn Kỳ khẽ lắc đầu: “Cái này mà coi như thiên kiêu gì chứ? Sau này thúc phụ vẫn là đừng gọi ta như thế nữa. Người khác đã sớm thành tựu cảnh giới Nguyên Anh, Hóa Thần, mà ta vẫn quanh quẩn ở cảnh giới Kim Đan...”
“Truyền đi ắt sẽ bị người ta giễu cợt.”
Tôn Liên Thành thì khinh thường: “Tôn gia chúng ta lại cần gì phải để ý cái nhìn của người khác? Kỳ Nhi ngươi Kim Đan hơn hai trăm năm, bây giờ vùng lên thoát vây. Dưới sự tích nhiều phát dần, tiền đồ chắc chắn không thể hạn lượng.”
“Huống chi...”
Vẻ trên mặt Tôn Liên Thành khó hiểu: “Đột phá khó khăn như vậy cũng không thể trách ngươi. Dẫu sao bình cảnh của toàn tộc đều do mình ngươi gánh vác.”
“Lại thêm lấy ‘Càn Khôn Nhất Khí’ làm kỳ vật phối hợp, vốn lại nhận ác ý thiên địa gấp mấy lần. Sinh thời có thể đột phá ‘thiên chi ách’ của Kim Đan kỳ đã là vạn hạnh. Bao nhiêu tổ tiên ngay cả Kim Đan cảnh đều chưa đạt tới đều đã thọ tận mà chết. Chẳng qua hiện giờ...”
Tôn Liên Thành vỗ vai Tôn Kỳ, vui mừng nói: “Tương lai đang mong đợi!”
Nét mặt trên mặt Tôn Kỳ không mảy may dao động.
“Bình cảnh tiếp theo của “Nghịch Diễn Càn Khôn Lục” là ở Hóa Thần hậu kỳ nhỉ?” Tôn Liên Thành hỏi.
Tôn Kỳ khẽ gật đầu.
“Ngươi yên tâm, động thiên, thiên tủy, trong tộc đều sẽ chuẩn bị sẵn hết những tài nguyên cần thiết này cho người. Ngươi cứ yên tâm tu hành là được.”
Sau khi trầm mặc hồi lâu, giọng điệu Tôn Liên Thành sâu kín: “Kỳ Nhi, gánh nặng của toàn tộc đều đặt trên người một mình ngươi. Bởi vậy dẫn đến tu vi không thể tiến thêm còn không thể kể ra với người khác, chỉ có thể tự mình yên lặng thừa nhận. Ngươi có cảm thấy uất ức, không cam lòng không?”
Tôn Kỳ mặt không đổi sắc: “Sứ mệnh của ta mà thôi. Vô số tổ tiên đều yên lặng hy sinh như ta, mà chính vì sự trả giá của bọn họ mới có Tôn gia cường thịnh của chúng ta bây giờ. Sao ta lại không cam lòng chứ?”
Tôn Liên Thành híp mắt, cẩn thận quan sát Tôn Kỳ, dường như đang phân biệt thật giả trong lời hắn.
Hồi lâu sau, đang muốn mở miệng lại bỗng nhiên thần sắc khẽ động: “Có khách tới.”
“Vậy thì chất nhi xin cáo lui trước!” Tôn Kỳ chắp tay bèn muốn xoay người rời đi.
“Không sao, ở lại đây cũng được. Cũng không phải việc gì ghê gớm.” Tôn Liên Thành lại gọi hắn lại.
“Ha ha ha, lão Tôn, lần này chúng ta kiếm bộn rồi.” Người chưa đến, tiếng đã đến trước.
Nghe được âm thanh của Tiêu Tu Viễn, Tôn Kỳ ngậm miệng đứng im.
Không bao lâu sau, Tiêu Tu Viễn đã hăm hở đi đến.
“Số lượng tu sĩ đường xa mà đến còn nhiều hơn ngươi nghĩ đó, ha ha...”
Nói được một nửa, nhìn thấy Tôn Kỳ đứng yên một bên trong phòng, thình lình ngừng lại. Trong mắt như loé qua một tia dị sắc.
“Ha ha, Tiêu đạo hữu cứ nói đừng ngại. Kỳ Nhi không phải người ngoài.” Tôn Liên Thành xua tay nói.
Tiêu Tu Viễn hơi há miệng, cuối cùng lại nhẹ nhàng mỉm cười, không nói thêm gì.
“Lão Tôn ngươi hiểu lầm rồi, sao ta lại không biết quan hệ của tiểu tử này với ngươi chứ. Chỉ có điều trước đây khi lập khế ước, ước định là phải giữ bí mật thôi.”
Tiếp đó âm thanh chợt biến mất, chỉ thấy môi hắn đóng mở. Mà sau khi Tôn Liên Thành nghe thấy lời của hắn, vẻ mặt trên mặt vừa mừng vừa sợ.
Sau khi nói thêm mấy câu, Tiêu Tu Viễn bèn lấy ra một chiếc Thiên Huyền Tiểu Kính từ trong ngực.
Sau khi hoàn thành giao dịch tại chỗ bèn vội vàng rời đi.
“Không nghĩ tới thật sự có người nguyện ý bỏ ra ‘ngọc bài cận pháp’ cấp Hợp Đạo để thuê Thiên Linh Chân Hoa...”
“Xem ra Tôn gia chúng ta so với quyền quý chân chính của Tiên Minh vẫn có chênh lệch không nhỏ.” Tôn Liên Thành khẽ cảm thán nói: “Thế hệ chúng ta gánh nặng đường xa!”
Tôn Kỳ nghe vậy, không kiềm được sửng sốt: “Không phải nói phải giữ bí mật hả?”
“Tiêu Tu Viễn hắn ký khế ước liên quan gì đến ta.” Tôn Liên Thành không để bụng nói.
“Nhưng mà chủ nhân hoa Thiên Linh lại có phần thú vị. Tu sĩ ngủ say thượng cổ từ trong sương trắng đến. Muốn nhờ ta giúp giải quyết thân phận nhập minh Vạn Tiên Minh...”
“Kỳ Nhi, ngươi thấy thế nào?” Sau khi trầm ngâm một lúc, Tôn Liên Thành nhìn về phía Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ suy tư một lát, trả lời: “Dụng ý khó dò, có thể là gián điệp của Ngũ Lão hội.”
Tôn Liên Thành cười ha ha, lắc đầu nói: “Kỳ Nhi ngươi dù sao vẫn còn trẻ tuổi. Chủ nhân hoa Thiên Linh này hao tâm tốn sức không phải là vì gặp Diễn Pháp Giác một lần, cầu một môn công pháp Hợp Đạo phù hợp với bản thân ư. Nếu đối phương thật sự là gián điệp thì sao lại lãng phí cơ hội hiếm có ở một nơi như này.”
“Lại nói, Diễn Pháp Giác nằm ở tổng bộ Hộ Pháp đường Tiên Minh. Có ‘chân ý Truyền Pháp’ trấn áp, gián điệp dạng gì dám đến tổng bộ lỗ mãng. Chẳng phải là phí công chịu chết sao.”
Tôn Kỳ im lặng không nói.
Những bí ẩn này sao một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ như hắn có thể biết? Hành động này của thúc phụ Tôn Liên Thành chỉ là mượn nó nhắc nhở hắn: Cho dù Tôn Kỳ hắn đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, so sánh với toàn bộ Tôn gia, hắn vẫn chẳng phải là thứ gì. Ngoan ngoãn tu hành “Nghịch Diễn Càn Khôn Lục”, gánh vác bình cảnh toàn tộc, tuyệt đối đừng nên có dị tâm gì.
“Hừ.”
Giấu chặt ý nghĩ nguy hiểm chợt lóe lên ở chỗ sâu nhất trong lòng, Tôn Kỳ không dám lộ ra mảy may dị sắc.
Tôn Liên Thành cũng hình như vô cùng hài lòng với biểu hiện của hắn, từ đó về sau để hắn ở lại trong phủ thành chủ.
Bảy ngày sau, Tôn Kỳ ngẫu nhiên gặp được Hứa Bạch, chủ nhân hoa Thiên Linh thần bí đến cực điểm trong phủ.
Lấy tính cách hắn tự nhận là cứng cỏi vô cùng, lúc nhìn thấy đối phương lại thất thần trong chốc lát. Mới biết câu “chủ nhân hoa Thiên Linh tiêu sái đến cực điểm, hiếm thấy trên đời” Tiêu Tu Viễn nói không phải nói ngoa.
Hứa Bạch tới đây dường như là vì thân phận Tiên Minh.
Việc này đối với Tôn Liên Thành chấp chưởng quyền lớn một châu chỉ là việc tiện tay.
Nhưng qua non nửa ngày, Hứa Bạch đã vượt qua đủ loại xét duyệt, hoàn thành nhập minh.
Sau khi Hứa Bạch dùng Thiên Huyền Tiểu Kính hoàn thành nghiệm chứng thân phận tại hiện trường, hắn mời hài lòng gật đầu.
Sau khi khen ngợi Tôn Liên Thành “quyền thế ngập trời” một phen, hắn thu hồi quạt giấy, nhanh nhẹn rời đi.
Ánh mắt Tôn Kỳ cũng một đường nhìn theo bóng lưng hắn mãi đến khi biến mất.
“Quả thực có mấy phần ý được Thiên Đạo coi trọng...”
“Chỉ tiếc, ngộ nhập kỳ đồ.” Tôn Liên Thành hừ lạnh, bình luận như thế.
Tôn Kỳ nghe vậy thì thoáng ngây ra. Còn suy nghĩ bản thân gần đây đã làm gì sai, chọc giận vị thúc phụ này.
Một lát sau Tôn Kỳ mới phản ứng lại, người thúc phụ nói không phải hắn.
Mà là Hứa Bạch vừa rời đi.
“Ngộ nhập kỳ đồ? Thúc phụ có ý gì?” Tôn Kỳ không rõ lắm.
“Người thiên ý thiên vị Tu Tiên giới thượng cổ có lẽ là tồn tại bị các đại tông môn tranh nhau chiếm lấy, trời sinh là hạt giống tu đạo.”
“Nhưng hiện tại...” Trong mắt Tôn Liên Thành lóe lên một tia khinh thường.
“Tân pháp của thiên tôn quả thật nghịch thiên mà đi. Chịu ân huệ thiên địa càng nhiều, tương lai lúc nghịch phản thiên địa chi lý sẽ càng khó khăn.”
“Thậm chí lúc tế thiên địa chi phách đều phải bị ý chí thiên địa phản phệ gấp bội. Cho dù thiên phú cao cỡ nào cũng căn bản đều dừng ở Hóa Thần.”
“Giống như kỳ vật phối hợp của ngươi ‘Càn Khôn Nhất Khí’. Một nửa Thiên chi kỳ cũng coi như là nhận được tạo hóa thiên địa. Trên đường ngươi tu hành có từng cảm nhận được ác ý của thiên địa đối với ngươi không? Tương lai theo tu vi của ngươi không ngừng đề cao, loại ác ý này sẽ càng ngày càng rõ ràng.”
“Vốn dĩ thiên địa hậu ái các ngươi biết bao? Các ngươi lại vẫn muốn tu hành tân pháp, đâm ngược một kích.”
“Không căm hận mấy người các ngươi mới là chuyện lạ.”
Chủ động xem nhẹ ý trào phúng thấp thoáng trong lời thúc phụ Tôn Liên Thành, Tôn Kỳ chậm rãi gật đầu, rơi vào trầm tư.
Song dù là hắn hay là Tôn Liên Thành cảnh giới Hợp Đạo.
Đều không mảy may phát hiện, từ đầu đến cuối, một câu không sót trong cuộc đối thoại của bọn họ đều bị người khác nhìn trong mắt.
Đúng là Lý Phàm lấy một luồng Sát Cơ Vô Tướng giám thị Tôn Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận