Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 234: Luyện trường sinh thành thọ châu

Da mặt của nhị sư huynh Lăng Tiếu rất dày.
Đã bị tiểu sư đệ bắt gặp mình đang làm chuyện xấu, nhưng y chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng.
Thậm chí, y còn nháy nháy mắt, hỏi Lý Phàm có muốn thử không.
Lý Phàm còn chưa kịp trả lời thì kiếm của đại sư huynh đã lập tức bay đến.
Sát khí tràn ra khắp nơi, doạ cho đám mèo đang “quay quần bên nhau” chạy trốn tứ tán.
Nhị sư huynh xấu hổ cười một tràng rồi thu bút lại, rạng rỡ chạy ra khỏi động phủ tìm đồ chơi mới để “trải nghiệm”.
"Tiểu sư đệ, đệ tuyệt đối đừng học theo nhị sư huynh.”
“Nhất định phải chọn vật hoá thân đứng đắn một chút.”
Tư Tinh thấm thía dặn dò.
Lý Phàm gật đầu đồng ý lia lịa.
...
Có rất nhiều đoạn chuyện ngắn thú vị như thế này.
Nói tóm lại, bầu không khí trong môn phái của Thân Hoá đạo vẫn luôn rất hài hòa hữu ái.
Ở dưới bầu không khí như vậy, Lý Phàm một mặt không ngừng kích phát mật tàng trong thân thể để giúp cơ thể bớt suy nhược.
Một mặt tu hành “Thân Hoá Tha Tự Tại”.
Vào năm thứ sáu sau khi Lý Phàm phụ thân vào Thiên Dương trong thế giới mô phỏng.
Từ chân trời xa xôi, một loạt tiếng chuông dồn dập và chấn động lòng người truyền đến.
Khi tiếng chuông lọt vào tai, Lý Phàm chợt cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, không kiềm được mà sợ hãi từ nội tâm.
Mà mấy vị sư huynh vốn đang làm việc khác cũng đều bị đánh thức.
"Tiếng chuông này... là Trá Tiên chung?!”
Mấy vị sư huynh nghe tiếng mà đến, ai nấy đều tỏ vẻ kinh hãi.
“Lần trước Trá Tiên chung vang lên, ta nhớ rõ là vì các chủng tộc trường sinh bị tiên tông nuôi nhốt chạy trốn tập thể đúng không?”
"Đúng vậy. Lúc ấy mười đại tiên tông ban bố lệnh truy nã, phàm là người bắt được chủng trường sinh chạy trốn thì sẽ được ban thưởng “bách thọ châu”, có thể tăng mấy chục đến cả trăm năm tuổi thọ.”
“Có thể sống thêm trăm năm, chẳng có tu sĩ nào mà không bị hấp dẫn cả. Vì tranh đoạt đám trường sinh chủng chạy trốn này, lúc ấy, các tu sĩ đúng thật là giết đỏ cả mắt, mở ra một tràng tranh đấu gió tanh mưa máu thật lớn.”
"Không biết lần này lại có đại sự gì xảy ra trong tu tiên giới này nữa đây.”
Mấy sư huynh cảm khái nói chuyện với nhau.
Ở một bên, Lý Phàm yên lặng lắng nghe, bắt lấy chủ đề mà bọn họ đang thảo luận, giả bộ ra vẻ hết sức tò mò, hỏi: “Sư huynh sư huynh, chủng trường sinh là gì vậy?”
Lần này, các sư huynh cũng không cười trừ không đáp như ngày thường.
Nhị sư huynh Lăng Tiếu thở dài, ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ tràn trề, đáp: “Tiểu sư đệ, đệ phải biết, ông trời già vẫn luôn luôn không công bằng.”
"Con người bình thường nếu có thể sống hơn trăm năm thì đã được xưng là trường thọ.”
"Cho dù trở thành tu tiên giả, nhưng nếu không đến Trường Sinh cảnh thì tu sĩ thọ mấy ngàn năm đã là cực hạn rồi.”
Lăng Tiếu dừng một nhịp, ngữ khí sâu kín, nói: "Trong khi đó, trên thế gian này có một ít sinh vật, chúng nó trời sinh đã có được tuổi thọ dài dằng dặc. Cho dù đó chỉ là thành viên bình thường trong bộ tộc thì cũng có thể dễ dàng sống đến một hai ngàn năm.”
"Đối với nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi mà nói, điều này thật bất công!”
“Chủng trường sinh…” Lý Phàm khẽ rục rịch trong lòng.
Trước khi xuyên không, hắn đã từng được xem các loại hình nhân vật tương tự chủng trường sinh này trong những tiểu thuyết chí dị.
Nhưng trong tu tiên giới ở hiện thực, hắn lại chưa từng thấy tin tức về chủng trường sinh.
Càng không cần nói đến được tận mắt chứng kiến chủng trường sinh ngoài đời.
"Sư huynh, những chủng trường sinh này có hình dáng như thế nào? Có phải là không khác gì yêu quái trong truyền thuyết không? Đúng không?” Lý Phàm dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Lăng Tiếu, lớn tiếng hỏi.
Lăng Tiếu sờ sờ đầu tiểu sư đệ, giải thích cho Lý Phàm: "Ha ha, chúng rất đa dạng. Có loại thì có dạng như dị thú, nhưng lại biết tiếng người.”
“Có nhiều loại thì là tinh quái cây cỏ.”
“Có loại thì lại giống con người, hơn nữa, mỗi thành viên trong quần thể đều cực kỳ tuấn tú…”
"Đúng rồi, sư huynh ta từng viết một quyển "Phong Nguyệt Vật Ngữ”, trong đó, nhân vật chính là các chủng tộc trường sinh trên một đại lục xa xôi. Lát nữa ta tìm xem còn quyển nào sót lại hay không…”
Lăng Tiếu thay đổi đề tài, không khỏi hưng phấn ra mặt.
Nhưng y còn chưa dứt câu thì đại sư huynh đã mang theo sắc mặt tối sầm, xuất hiện phía sau lưng của y.
Nhị sư huynh không thể không ngập ngừng kết thúc chủ đề không phù hợp với trẻ nhỏ này, trở về quỹ đạo chính.
"À, vừa rồi nói tới đâu rồi.”
“Đúng rồi, chủng trường sinh…”
"Có một loại chủng trường sinh đặc thù, bọn họ giống hệt con người bình thường. Hoặc nói đúng ra, bọn họ chính là con người.”
"Chỗ đặc thù duy nhất là bọn họ có được tuổi thọ dài dằng dặc mà người thường không có thể nào có được.”
"Những người này ẩn nấp trong đám đông, sống cuộc đời ẩn dật. Mỗi một thời gian, bọn họ lại phải thay đổi bề ngoài và danh tính, sống với một thân phận khác để tránh bị phát hiện.”
Lúc này, Lý Phàm cũng hỏi: “Sợ bị người khác phát hiện? Tại sao vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến thọ châu?”
Lăng Tiếu nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, đệ nghĩ xem. Đệ chỉ mới sống hơn trăm tuổi thì đã chảy xệ già nua. Trong khi đó, người khác sống mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm mà vẫn có thể giữ được vẻ thanh xuân thuở ban đầu. Vậy thì liệu đệ có cảm thấy không công bằng và tức giận hay không?”
Lý Phàm nặng nề gật đầu đáp: "Thật đáng giận! Thật không công bằng!”
"Đúng vậy, người bình thường khó mà chịu đựng được sự chênh lệch này. Trước đó, ta có nói là những chủng trường sinh này cũng không có tu vi mạnh mẽ gì.”
"Hừ, bởi vậy mới có câu, mang ngọc có tội. Những tu sĩ có tu vi Hoá Thần, Hợp Đạo kỳ vô vọng với Trường Sinh cảnh này làm sao có thể không đỏ mắt khi thấy những chủng trường sinh này cơ chứ.”
Lăng Tiếu nhỏ giọng, kể: “Những đại tông tiên môn kia nắm giữ một loại bí pháp có tên “Hoá Nguyên Chuyển Sinh”, có thể rút ra tuổi thọ từ sinh linh, bọn họ tiến hành chuyện này ở khắp nơi.”
“Trong khi đó, tuổi thọ được rút ra từ chủng trường sinh là loại tinh tuý nhất.”
“Rút tuổi thọ của mấy vạn phàm nhân trong nhiều năm cũng chỉ đủ để kết thành vài quả thọ quả, thêm được một trăm năm tuổi thọ.”
“Thế nhưng, chỉ cần rút ra tuổi thọ của một cá thể chủng trường sinh thôi thì đã có thể luyện ra được từ chục đến cả trăm viên “thọ châu”.”
Ánh mắt của Lăng Tiếu cũng không khỏi lộ ra vẻ tham lam: “Tu vi của chủng trường sinh càng cao thì phẩm chất của “thọ châu” được tinh luyện ra cũng càng cao.”
"Năm đó, sư huynh ta đây cũng từng may mắn tham gia vào một vụ vây bắt chủng trường sinh, được phát cho một viên “bách thọ châu”. Sau khi nuốt vào, ta cảm thấy cơ thể sung sướng đê mê, như được trở về những tháng ngày mới lọt lòng.”
"Cảm giác đó..."
Lăng Tiếu chép chép miệng, nhớ lại hương vị xưa.
“Mới chỉ là “bách thọ châu” thôi mà đã như thế, thật không biết “thiên thọ châu”, hay thậm chí là “vạn thọ châu” trong truyền thuyết kia có mùi vị ra sao nữa.”
Lúc này, tam sư huynh, từ trước đến nay vẫn luôn trầm mặc ít nói, lại đột nhiên lên tiếng: “Tiếu Tiếu, với tu vi như thế kia, ngươi mà nuốt một viên “thiên thọ châu” thì chỉ có nước bị người khác bắt đi luyện tuổi thọ ra mà thôi.”
Lăng Tiếu hậm hực nhìn Liên Thường: “Tiếu Tiếu? Đây là từ mà ngươi có thể kêu hay sao? Lão tam, ngươi đúng là càng ngày càng không biết lớn nhỏ.”
Tam sư huynh khoanh tay, trêu chọc nhìn Lăng Tiếu: “Sao? Ngươi tính khoa tay múa chân với ta à?”
Lăng Tiếu cũng không có vẻ gì là sợ sệt: “Xem ra đã lâu ta không ra tay, để cho ngươi ảo tưởng sức mạnh rồi.”
"Hôm nay, ta phải triệt để thể hiện uy nghiêm của sư huynh cho ngươi thấy!”
Nói xong, hai người đã lao vào nhau giáp lá cà.
Còn đại sư huynh thì lại nở nụ cười đứng bàng quan một bên nhìn hai người.
Khung cảnh này thật ấm áp và hài hoà biết bao.
Thế nhưng, trong tương lai gần, cơn bão chiến tranh sẽ xé nát tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận