Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 108: Một cây xương sườn trắng

Đằng sau cánh cửa nhỏ, có rất nhiều món đồ lưu trữ đang được trưng bày.
Ân Thượng nhân nhiệt tình giới thiệu cho Lý Phàm.
"Đây là xương cá của Phệ Đà Ngư. Ba ngàn năm trăm năm trước, loài cá này đã tuyệt chủng. Ta phải mất rất nhiều tâm sức mới có thể thu tập được bộ xương cá này. Nghe nói, Phệ Đà Ngư thông minh lạ thường, có thể học được tiếng người. Không biết là thật hay giả nữa."
Tiếp theo, khi đi tới trước mặt một con cự xà sống động như thật, uốn lượn, dài chừng ngàn thước, Ân Thượng nhân lại hào hứng nói: "Đây là Tùng Vân Hải Xà. Bình thường, nó ẩn núp sâu dưới biển, chôn vùi thân thể trong lòng đất. Ta chạy đôn chạy đáo hơn một nửa Tùng Vân Hải, mới có thể bắt được một con dài như vậy! Biến nó thành tiêu bản cũng mất không ít công phu."
Sau đó, ông ta thần thần bí bí nói nhỏ: "Theo nghiên cứu của ta, trên thực tế, với loại rắn biển này, thân rắn không phải là bản thể. Có một ký sinh trùng bí ẩn trong cơ thể của chúng, một con côn trùng cực kỳ nhỏ bé. Cho dù có dùng thần niệm Trúc Cơ kỳ cũng không thể dễ dàng phát hiện. Nhưng chính loại côn trùng nhỏ bé này lại có thể điều khiển cả một con hải xà khổng lồ! Quả thật là không thể tin nổi!"
Dọc đường, tiến về phía trước, chứng kiến đủ các loại đồ lưu trữ cũng khiến Lý Phàm được mở mang tầm mắt.
Hai người dùng lại trước hai bộ xương người được đặt cạnh nhau.
Ân Thượng nhân chỉ vào hai bộ xương, có chút đắc ý, đặt câu hỏi: "Đạo hữu có thể nhìn ra hai bộ xương nhân loại này có gì khác biệt?"
"Khác biệt?" Lý Phàm đảo thần thức qua, đây dường như chỉ là xương cốt của phàm nhân thông thường.
Hai bộ xương đều là hài cốt của nam nhân, chỉ là dài ngắn khác nhau mà thôi.
Nhưng nếu có gì khác nhau về bản chất thì...
Lại nhìn kỹ một hồi, Lý Phàm lắc đầu: "Ánh mắt của ta vụng về, thật không nhìn ra được khác biệt chỗ nào."
Ân Thượng nhân cười ha ha: "Đừng nói là ngươi! Ta dám cá, trong Tùng Vân Hải này, ngoại trừ ta ra, không có bất kỳ tu sĩ nào khác có thể phát hiện ra điểm khác biệt của hai bộ di cốt này!"
Hắn chỉ vào hai khung xương này, tiến đến trước mặt Lý Phàm, cực kỳ nhỏ giọng, nói: "Hai người này, không phải cùng một loại người.”
"Không phải cùng một loại người?" Lý Phàm sửng sốt, "Ý ngươi là sao?”
Ân Thượng nhân khoa tay múa chân một hồi, dường như không nghĩ ra được lời miêu tả thích hợp nhất.
Xoắn xuýt nửa ngày, ông ta bỗng nắm tay, vẻ mặt rối rắm: "Chính là một loại cảm giác, cảm giác ấy, ngươi hiểu chứ? Hai người này rõ ràng đều là loài người, nhưng dường như họ sinh sống ở hai thời đại khác biệt, khu vực sinh sống cũng không giống nhau. Có lẽ vẻ ngoài của hai người họ không khác nhau lắm, cũng đều do ta đào ra từ đáy biển Tùng Vân Hải, nhưng lại có những đặc điểm cực kỳ đặc thù, có thể xác định được sự khác biệt rõ rệt của hai thi cốt này..."
Ân Thượng nhân lảm nhảm mơ hồ một hồi lâu rồi cũng không nói nên lời.
Ông ta cũng không lải nhải nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Đến trước một cái bục trống rỗng, ông ta bỗng dừng lại.
Chỉ vào cái bục trống, sắc mặt của Ân Thượng nhân chợt trở nên trắng bệch, ngón tay của ông ta cũng không ngừng run rẩy.
"Ân đạo hữu, có chuyện gì đã xảy ra?" Lý Phàm không kiềm được câu hỏi.
"Ta... Ta..."
"Bảo bối của ta đâu!"
Ân Thượng nhân kinh hãi thất sắc.
Nhân Thủ Cẩu vốn đang đi theo sau hắn thì lập tức ngao ô một tiếng, tai cụp lại.
Nó vụng trộm liếc mắt lên nhìn một cái rồi vội rằng rụt vào chân Ân Thượng nhân, run lẩy bẩy.
Lý Phàm thấy thế, nghĩ đến điều gì đó, vì vậy hỏi dò: "Ân đạo hữu, bảo bối của ngươi có phải là một khúc xương không..."
Ân Thượng nhân mừng rỡ, liên tục gật đầu: "Đúng, ngươi đã từng thấy qua sao?”
Lý Phàm sắc mặt cổ quái, dẫn Ân Thượng nhân trở lại trước cửa toà nhà hình vuông một lần nữa.
Lúc vừa đến đây, khi Nhân Thủ Cẩu đụng phải Lý Phàm, có một thứ rơi ra từ trong miệng nó. Lúc ấy, Lý Phàm cũng nhìn thoáng qua, thấy đó là một khúc xương, chỉ cho rằng đó là đồ chơi của Nhân Thủ Cẩu nên không nhặt lại.
Thật không ngờ, khúc xương ấy lại là bảo bối của Ân Thượng nhân.
Chỉ thấy ông ta đau lòng nhặt khúc xương lên, lau sạch nước miếng phía trên.
Dùng ánh mắt như nhìn người tình trong mộng, cẩn thận thưởng thức, dịu dàng vuốt ve.
Loại thần thái này khiến cho Lý Phàm vốn đang ở một bên nhìn cũng nổi cả da gà.
Hắn ho nhẹ một tiếng, đánh thức Ân Thượng nhân tỉnh dậy khỏi cơn cuồng si.
Lý Phàm không nhịn được, hỏi: Ân đạo hữu, không biết cây xương cốt này có lai lịch gì? Tại sao ngươi lại trân trọng nó đến vậy?"
Ân Thượng nhân nắm chặt khúc xương trong tay, tựa như sợ nó lại biến mất lần nữa.
Ông ta nhìn chằm chằm vào khúc xương, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Cái này a, đây là một bảo bối rất không tầm thường. Tất cả những đồ vật lưu trữ khác của ta có thể bị mất chứ riêng nó thì không, nó thậm chí còn trân quý hơn cả mạng sống của ta."
Lý Phàm nghe vậy liền trở nên nghiêm túc, tính tò mò được gợi lên, nhìn chằm chằm Ân Thượng nhân bằng ánh mắt đầy hiếu kỳ.
"Tiên Phàm chướng, chắc đạo hữu cũng không xa lạ gì." Ân Thượng nhân khoe khoang, nói.
"Thuở ban đầu, Tiên Phàm chướng này chỉ phổ biến trong giới phàm nhân, còn đối với tu sĩ chúng ta, một chút ảnh hưởng nó cũng không có."
"Sau này, không biết sao một vị tu sĩ lại bị nó lây nhiễm, vì vậy, nó bắt đầu có khả năng truyền nhiễm trong giới tu hành."
Lý Phàm nhìn khúc xương trong tay Ân Thượng nhân: "Ý của ngươi là..."
"Không sai, khúc xương này thuộc về vị tu tiên giả đầu tiên bị nhiễm Tiên Phàm chướng."
Ân Thượng nhân cười si mê, nâng niu như bảo bối, vuốt ve khúc xương sườn.
Nhưng ngay sau đó, thấy Lý Phàm không hề giật mình hay kích động, ông ta có vẻ kinh ngạc.
"Như thế nào? Thấy bảo bối như vậy, bộ đạo hữu không cảm thấy toàn thân run rẩy, vui mừng khôn xiết sao?"
Lý Phàm lắc đầu lia lịa.
"Ôi, đạo hữu thế mà không thể lý giải chỗ quý giá của nó, thật sự là đáng tiếc a." Ân Thượng nhân thở dài.
"Tiên Phàm chướng lây nhiễm tu tiên giả, đây chính là một trong hai sự kiện lớn trong lịch sử. Nó có ảnh hưởng to lớn đến kết cấu của Tu Tiên giới hiện nay, chỉ thua kém Đại kiếp nạn mà thôi."
"Mà đây lại chính là xương cốt của vị tu sĩ đầu tiên xui xẻo nhiễm phải Tiên Phàm chướng, đạo hữu nghĩ xem nó có giá trị nghiên cứu và sưu tập lớn đến cỡ nào?"
"Không tò mò sao? Vì sao ôn dịch trên người phàm nhân lại có thể lây nhiễm cho tu tiên giả?"
"Nếu như có thể làm rõ nguồn gốc của loại dị biến này, có lẽ, ta sẽ có thể giải quyết Tiên Phàm chướng từ khởi nguồn của chính nó!"
"Đến lúc đó, ta sẽ là tồn tại vĩ đại mà cả Tu Tiên giới này đều phải ghi nhớ công lao!"
Ân Thượng nhân nhất thời đắm chìm trong ảo tưởng vĩ đại của mình.
Một hồi sau, thấy khuôn mặt của Lý Phàm vẫn thờ ơ như trước, ông ta chỉ đành thở dài một hơi, tỏ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ngươi cũng không biết, vị tên Tô... Tô cái gì đó. Quên đi, xương cốt của tên xui xẻo này, mỗi một khúc đều có giá trị liên thành, đều có vô số tu sĩ tranh đoạt."
"Ta cũng may là có vận khí cực tốt mới có thể cướp được một cây xương sườn như thế này."
"Đương nhiên, phần trân quý nhất chính là vật được cất giữ trong tổng bộ Vạn Tiên Minh, hộp sọ hoàn chỉnh của hắn."
Ân Thượng nhân nói đến đây, khoé miệng không nhịn được mà rưng rưng nước miếng.
Lý Phàm thực sự không thể hiểu nổi người này, chỉ có thể lắc đầu liên tục.
Đúng lúc này, Ân Thượng nhân mới chợt nhớ ra: "Ồ? Đúng rồi, không biết tại sao đạo hữu lại đột ngột đến đây thăm ta vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận