Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1284: Chí nguyện phi thăng pháp

“Nhưng mà...” Trong mắt Tôn Thiên Tứ hiện lên một tia không đành lòng.
“Điều này khác gì tổn hại lợi ích của người khác, tư lợi bản thân? Ta chậm rãi tu hành cũng có thể đạt được kết quả tương tự mà?”
Lý Phàm không châm chọc Tôn Thiên Tứ bảo thủ, mà hắn chậm rãi giải thích: “Thiên chi đạo, tổn hại thì thừa mà tu bổ thì thiếu. Cách tu hành ta truyền cho ngươi tu hành đúng là dung hòa với thiên đạo Huyền Hoàng. Nếu không sao có thể đạt được công hiệu như này?”
“Tu sĩ tế thiên địa chi phách, để thân Hợp Đạo. Thật ra là kẻ trộm với thiên địa. Bây giờ vật quy nguyên chủ, là thiện? Hay là ác”.
“Nếu đứng dưới góc độ tu sĩ, hành động của ngươi tất nhiên là đại ác không tha; nhưng nếu nhìn dưới góc độ thiên địa Huyền Hoàng, ngươi lại không khác gì công thần với thiên địa.”
Từng chữ dường như hàm chứa một loại thiên địa chi lý nào đó.
Tôn Thiên Tứ nghe Lý Phàm nói như vậy, do dự trong mắt dần dần hóa thành kiên định.
Nội dung phân thần Lý Phàm cho Ngô Ngưng Lộ xem tất nhiên là thật giả lẫn lộn.
Tuy thiên phú Tôn Thiên Tứ không tầm thường, nhưng nếu không có danh sư chỉ đạo, sao có thể chuyển hóa tu vi tu sĩ Hợp Đạo khác thoải mái như thế?
“Hợp Đạo trời sinh, khởi điểm đã cao hơn phần lớn tu sĩ trên đời. Lại có thêm sự hỗ trợ của ta…”
Lý Phàm nhìn chằm chằm Tôn Thiên Tứ, nhìn thấy trên người hắn ngưng tụ khí tức nhè nhẹ mịt mờ, thầm nghĩ: “Sắp rồi. Chờ thực lực hắn lại mạnh thêm một chút, liên hệ với Huyền Hoàng giới sâu sắc hơn chút là có thể để hắn tiến về Vẫn Tiên cảnh.”
Lý Phàm không từ chối khổ cực bồi dưỡng Tôn Thiên Tứ, ngoại trừ chuyện coi hắn như quân cờ điều chỉnh hướng đi của chiến tranh giữa Tiên Minh và Thánh triều trong tương lai, chuyện quan trọng hơn là để hắn kế thừa chức vị ‘Huyền Hoàng đại thiên tôn’.
Lúc chế tạo phân thân Thánh Hoàng, Lý Phàm đã chặt đứt tất cả trí nhớ về khảo nghiệm Vẫn Tiên cảnh, Huyền Hoàng đại thiên tôn.
Vậy nên Thánh Hoàng vẫn chưa từng tính toán tiến về Vẫn Tiên cảnh.
Hắn hoàn toàn dựa vào rất nhiều hành động thực tế hữu ích của bản thân với Huyền Hoàng giới, chậm rãi lấy được tán thành của Huyền Hoàng giới.
Nhưng chức vị ‘Huyền Hoàng đại thiên tôn’, ngoại trừ được Huyền Hoàng tán thành, điều quan trọng hơn là thông qua nghi thức kế nghiệm.
Đây là thủ đoạn khống chế được truyền thừa mơ hồ từ lúc Huyền Hoàng khai mở, không để ý chí thiên đạo Huyền Hoàng giới chệch hướng.
Dù hiện giờ truyền thừa bị đoạn tuyệt nhưng nó vẫn ẩn sâu trong Vẫn Tiên cảnh như cũ.
Trở thành Huyền Hoàng đại thiên tôn chân chính, ngoại trừ có thể điều động lực lượng Huyền Hoàng giới với mức độ cao nhất, cũng có thể kế thừa trí nhớ và di sản đại thiên tôn các đời trước.
Thứ gọi là tìm hiểu trước khi hành động.
Lý Phàm không có hứng thú với việc trở thành Huyền Hoàng đại thiên tôn, nhưng là hắn vô cùng coi trọng bí ẩn Huyền Hoàng giới và tiên khí may mắn có thể còn tồn tại.
Trong thức hải của hắn lại hiện ra cảnh tượng khảo nghiệm cuối cùng trong những gì đã trải qua vào Vẫn Tiên cảnh lúc trước.
“Giật nổ chín món tiên khí, rút được lực tiên linh khổng lồ. Lực lượng hủy diệt trời đất, đủ để vượt qua tường cao.”
“Còn có bốn món tiên khí, bao gồm ‘Đại Nhật Kim Chung’ vẫn được bảo tồn. Đây chính là ‘tiên khí’ chân chính được truyền thừa từ Thượng Cổ đến bây giờ.”
Thấy được ‘đại trận Huyền Nguyên Thủy Linh’ thứ ba, hơn nữa thành công tái hiện lại một phần uy năng. Lý Phàm biết rõ, lực lượng cảnh giới Chân Tiên rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào. Tiên trận như thế, tiên khí cũng vậy.
Đây là đại sát khí đủ để thay đổi hoàn toàn chiến cuộc, thậm chí là vốn liếng để về sau hắn thăm dò bên ngoài tường cao.
“Có lẽ Bạch tiên sinh kiêng dè an nguy Huyền Hoàng giới, chưa từng sử dụng lực lượng tiên khí để ác chiến với Truyền Pháp. Ta cũng không để ý...”
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể đạt được sự tán thành của tiên khí.”
“Tiên khí đại thiên tôn lưu lại hẳn sẽ có điểm hạn chế.”
...
Trong đầu Lý Phàm lóe lên rất nhiều ý nghĩ, lần thứ hai nhìn về phía Tôn Thiên Tứ đang ngộ đạo vì nghe chỉ bảo của hắn. “Còn chưa đến ba năm, hẳn như vậy là đủ rồi.”
Tôn Thiên Tứ cũng không tiếp tục tu hành bao lâu thì bị biến cố đột nhiên xuất hiện gián đoạn.
Ngày này, người hầu Tôn gia hốt hoảng cuống quít báo tin.
“Lối ra Tôn gia bị người ngăn chặn? Chỉ mặt gọi tên nhất quyết muốn khiêu chiến ta?”
Tôn Thiên Tứ bị đánh thức, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Vẻ mặt người hầu Tôn gia cầu xin, trả lời: “Đúng vậy, tiểu thiếu gia. Những người trong nhà muốn xông ra ngoài đều bị đối phương đánh một trận, ném trở lại.”
“Liên tục suốt hơn mười ngày. Gia chủ đại nhân lại có việc gấp, không thể lo liệu. Chúng ta thật sự không còn cách nào, lúc này mới quấy rầy ngài thanh tu.”
Tôn Thiên Tứ dáng vẻ sợ hãi tột cùng của đối phương, không khỏi lên tiếng an ủi: “Không sao. Ngươi dẫn ta đi xem một chút.”
Với Tôn Thiên Tứ, ngộ đạo tu hành đơn giản như ăn cơm uống nước. Ngẫu nhiên bị ngắt đoạn một lần, chờ lần sau là được. Tất nhiên không có gì đáng giận.
Đi đến bên ngoài động phủ Tôn gia, Tôn Thiên Tứ gặp được vị chặn cửa kia.
Rõ ràng là một đứa trẻ thoạt nhìn không chênh lệch bao nhiêu so với hắn, cũng là năm, sáu tuổi.
Mặc quần áo màu tím, ánh mắt tinh khiết…
Hoặc là khá ngơ ngác si ngốc.
“Ngươi... Đánh một trận.” Đứa trẻ kia chỉ vào Tôn Thiên Tứ, lời ít mà ý nhiều.
Tôn Thiên Tứ lập tức lắc đầu: “Không được.”
Đứa trẻ thấy yêu cầu của mình bị từ chối, ánh mắt thoáng chốc nheo lại.
Tôn Thiên Tứ khá tốt lòng nhắc nhở: “Ngươi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Ta không ỷ mạnh hiếp yếu.”
Lời nói vô cùng chân thành, cảm giác xơ xác tiêu điều trên người đứa trẻ đối diện cũng chầm chậm tiêu tán.
Bên tai Tôn Thiên Tứ lại truyền đến lời thì thầm khe khẽ của người Tôn gia: “Thiên Tứ đừng chủ quan, chúng ta đã điều tra, đứa trẻ này không đơn giản. Luận võ thành si, hơn nữa thực lực đáng sợ, tuy chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, nhưng chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể đánh bại Hóa Thần...”
“Đúng vậy, lai lịch người này thần bí, bên phía chính quyền Tiên Minh dường như không quan tâm đến hắn, mọi người đều gọi hắn là ‘Võ Si Nhi’.”
Tôn Thiên Tứ gật đầu với người trong nhà, biểu thị bản thân đã biết.
Đồng thời hắn nhìn về phía Võ Si Nhi, nghiêm túc nói: “Dù cảnh giới Nguyên Anh có thể đánh bại Hóa Thần. Nhưng ranh giới giữa Hóa Thần và Hợp Đạo giống như vực sâu. Ngươi không có phần thắng.”
“Ta sợ ra tay quá nặng, làm ngươi bị thương.”
Võ Si Nhi lắc đầu, không ủng hộ quan điểm Tôn Thiên Tứ: “Thắng thua chiến đấu không liên quan đến cảnh giới.”
“Đánh!”
“Không sợ chết!”
Tôn Thiên Tứ nhìn thấy chiến ý mãnh liệt trong mắt đối phương, không khỏi hơi bất đắc dĩ.
Đồng thời hắn biết không thể tránh được lần đối chiến này, vì thế chỉ có thể dẫn Tôn gia đến diễn võ trường.
Tuy Tôn gia là thế gia mới phất, bề ngoài động phủ thoạt nhìn thường thường vô kì. Nhưng thật ra bên trong có càn khôn, động phủ chứa nhiều kiến trúc công năng, không hề thua kém thế gia truyền thừa mấy ngàn năm của Vạn Tiên Minh.
Ví dụ, ngay diễn võ trường này cũng được xây dựng trên thi cốt tu sĩ trường sinh ngã xuống thời Thượng Cổ, được thu thập bằng một số tiền lớn. Có thể dễ dàng thừa nhận công kích tu sĩ Hợp Đạo.
Trong diễn võ trường, hai đứa trẻ Tôn Thiên Tứ và Võ Si Nhi đứng đối lập, vẻ mặt nghiêm túc.
Người đứng xem lại khẩn trương đến cực điểm.
Hiện giờ Tôn Thiên Tứ không khác gì tồn tại quý giá nhất Tôn gia, tuy hắn có nghiền áp về cảnh giới, nhưng nếu hắn bị thương, hôm nay tất cả người Tôn gia ở đây không ngăn cản tỷ thí đều bị chịu trừng phạt nghiêm khắc.
“Mời!”
Võ Si Nhi quát khẽ, ngay sau đó, một thanh trường thương màu bạc vạch phá bầy trời, yên lặng đâm vào mặt Tôn Thiên Tứ.
“Tốc độ thật nhanh!” Tôn Thiên Tứ hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
Công kích Nguyên Anh không thể rung chuyển nổi phòng ngự của hắn.
Trường thương như băng dung hòa với nước, tự động tiêu tán biến mất.
“Hửm?” Nhưng mà, sau khi hóa giải thế công của đối phương, trong lòng Tôn Thiên Tứ cũng kinh ngạc.
Lúc hắn ngây người, gợn nước không gian trước mắt như dao động. Rồi sau đó trường thương màu bạc như cá lao khỏi mặt biển, hiện thế lần thứ hai, đâm thẳng vào thân thể Tôn Thiên Tứ.
“Võ!” Đồng thời Võ Si Nhi hét to.
Trường thương trên người, ngân quang lưu chuyển. Trong khoảnh khắc, nó phân tách thành mười bảy món binh khí khác, bao vây Tôn Thiên Tứ ở chính giữa.
Đao thương kiếm kích, búa rìu giao thoa…
Giống như có mười tám vị tu sĩ khác nhau khống chế bọn chúng, đồng thời thi triển chiêu thức bất đồng.
Đồng loạt chém ra.
Ầm!
Thân thể Tôn Thiên Tứ hoàn toàn bị bao phủ bởi những vụ nổ ngân quang kịch liệt.
“Tiểu thiếu gia!”
“Thiến Tứ!”
Người Tôn gia tại đây hét lên kinh ngạc.
Nếu không phải diễn võ trường còn đang ở trạng thái phong bế, e rằng bọn họ cũng phải trực tiếp vọt thẳng vào cứu người.
“Chớ kinh hoảng, chút thanh thế ấy vẫn chưa đả thương được Tứ nhi.” Giọng nói Tôn Lộ Viễn vang lên, mọi người nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhóm.
Nghe nói đứa trẻ phi phàm nhà Tôn gia đang tỷ thí với người khác, Tôn Lộ Viễn khoan thai đến muộn, nhìn chằm chằm trận chiến trong diễn võ trường.
Võ Si Nhi cũng tất hiểu rằng, công kích của mình không có nổi một chiêu có hiệu quả.
Trong khoảnh khắc ánh bạc bao phủ Tôn Thiên Tứ, hắn đã lách mình tiến lên, liên tiếp không ngừng phát động tiến công.
Có binh khí võ phu công kích người khác, có biến hóa pháp bảo của tu sĩ, có quyền cước tập kích bất ngờ, thậm chí còn có lực lượng dị tượng thiên địa tiêu biểu của tu sĩ Hợp Đạo…
Tiếng nổ vang lên không ngừng trong diễn võ trường, chấn động không ngớt. Thoạt nhìn tràn ngập nguy cơ, phòng hộ dường như có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Tôn Lộ Viễn nghiêm túc, thi triển thuật pháp gia cố.
Mà Tôn Thiên Tứ được ca tụng là thiên tài đệ nhất Vạn Tiên Minh trong hàng trăm năm qua lại chỉ có thể bị ép phải chống đỡ, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Thật ra, mọi người ở đây đều không thể lý giải được nỗi khiếp sợ trong lòng Tôn Thiên Tứ lúc này.
Bởi vì hắn phát hiện pháp môn huyền diệu sư tôn ban cho hắn, có thể tiêu trừ công kích tu sĩ, trở về với thiên địa lại mất hiệu lực trước mặt vị Võ Si Nhi này!
“Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ vì cảnh giới của hắn quá thấp? Công pháp đối phó Hợp Đạo lại không có hiệu quả gì với hắn?”
Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn vẫn luôn tu hành. Tuy trong ảo cảnh của sư tôn, hắn có không ít kinh nghiệm đối chiến với tu sĩ Hợp Đạo của Tiên Minh. Nhưng tình huống đòn sát thủ của bản thân hoàn toàn bị mất hiệu lực như này là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Tôn Thiên Tứ trẻ tuổi nhất thời không khỏi hơi bối rối.
Nhưng dù sao hắn bất phàm.
Hơn nữa, tuy công kích của Võ Si Nhi rất sắc bén, nhưng xét cho cùng hắn vẫn kém Tôn Thiên Tứ hai đại cảnh giới.
Trong quá trình bị đánh điên cuồng, Tôn Thiên Tứ dần dần thích ứng công kích đối phương, cũng chậm rãi nhận ra chút manh mối.
“Không đúng! Không phải pháp môn mất hiệu lực! Giống với những tu sĩ Hợp Đạo trước đó, sau khi chiêu thức của Võ Si Nhi thi triển xong, bị ta hóa giải, khí tức trên người hắn vẫn giảm xuống trong thời gian ngắn như cũ. Nhưng...”
“Tổn thất của hắn nhanh chóng được thiên địa bổ sung?!”
Sau khi biết được điều này, chấn động trong lòng Tôn Thiên Tứ càng tăng thêm.
Phải biết rằng, pháp môn này của hắn không chỉ đơn giản là tiêu hao linh khí. Mà là cướp đoạt bản nguyên, đạo cơ của tu sĩ, tiêu tán vào thiên địa Huyền Hoàng.
Mà tương ứng, điều Võ Si Nhi này đang thể hiện trong diễn võ trường lúc này chính là vừa tỷ thí với hắn, vừa liên tục hấp thụ lực lượng bản nguyên từ thiên địa Huyền Hoàng.
“Điều này sao có thể?”
“Hoàn toàn vi phạm tân pháp thiên tôn sáng tạo?!”
Chẳng trách Tôn Thiên Tứ khiếp sợ như thế, hành động của Võ Si Nhi tương đương với hắn liên tục cắn nuốt động thiên Huyền Hoàng, giáng sinh chi biến, thiên địa chi phách...
Mà thiên địa Huyền Hoàng dường như lại không hề giáng lâm một chút ác ý, phản kích nào!
Trong nhận thức của Tôn Thiên Tứ, đây hoàn toàn là điều không thể xảy ra.
Bởi vì thất thần trong khoảnh khắc phát hiện huyền cơ, Tôn Thiên Tứ bị Võ Si Nhi chớp cơ hội, thuật pháp xuyên phá phòng hộ, trực tiếp đánh vào trên người hắn.
Tôn Thiên Tứ khẽ phun một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn nghiêm túc.
Trên người hắn xuất hiện sợi trắng, giống như lưu quang, ép đẩy thuật pháp của Võ Si Nhi trong thoáng chốc.
Là thiên địa chi phách của Tôn Thiên Tứ, Bạch Trù.
Tuy nhiên Bạch Trù lúc này đã trải qua sự dạy dỗ của Lý Phàm và mấy năm tu hành cùng Tôn Thiên Tứ, chất lượng đã khác so với lúc hàng thế ban đầu.
“Vậy mà có thể ép ta đến mức này…”
“Sư tôn nói không sai, thiên tài trên thế giới này vô cùng nhiều, ta không có gì đặc biệt.”
Tâm tình Tôn Thiên Tứ dần dần hồi phục, bạch quang vờn quanh, hóa giải từng thế công của Võ Si Nhi.
“Không xét nguyên nhân, tấn công từng bước!”
Trong đầu Tôn Thiên Tứ hiện lên lời dạy của sư tôn.
“Không thể hiểu được nguyên nhân Võ Si Nhi này có thể hấp thu bản nguyên Huyền Hoàng mọi lúc, vậy không cần quan tâm!”
“Tấn công gốc rễ hắn, trực tiếp chặt đứt liên hệ giữa hắn và Huyền Hoàng giới!”
Một tia sáng hiện lên trong mắt Tôn Thiên Tứ.
Tà lụa trắng huyễn ảo, giống như vòi rồng, nhanh như bão táp, bao vây thân hình Tôn Thiên Tứ.
Bên trong lốc xoáy bạch quang, hắn lơ lửng giữa không trung.
Một tay chỉ lên trời, một tay chỉ vào Võ Si Nhi.
Trong miệng quát khẽ.
Công kích của Võ Si Nhi trôi chảy từ đầu đến giờ bị ép hơi chững lại.
Sau đó, hắn dứt khoát đình chỉ thế công, kinh ngạc nhìn Tôn Thiên Tứ trên không trung.
Hai ngón tay như một chiếc kéo.
Tạm thời cắt đứt liên hệ giữa hắn và thiên địa.
Cảm giác suy yếu trước nay chưa từng có bỗng xuất hiện trong lòng.
Mà trong mắt Tôn Thiên Tứ, thân thể Võ Si Nhi vậy mà trở nên mơ hồ vài phần ngay khi liên hệ bị chặt đứt.
“Đây là...”
“Thiên địa chi phách, giáng sinh làm người?”
Trong đầu Tôn Thiên Tứ đã mơ hồ hiểu ra.
Động tác trên ngón tay lại chưa hề đình trệ.
Hắn dùng cách câu thông giữa chính mình và thiên đạo Huyền Hoàng hoàn toàn chiếm cứ cảm giác của thiên đạo trong không gian này.
Tạm thời bài trừ Võ Si Nhi khỏi ngoại giới.
Chắc chắn không thể kéo dài.
“Trấn!” Tôn Thiên Tứ lơ lửng giữa trời cao, ngón tay chỉ vào Võ Si Nhi hung hăng đè xuống.
Ánh sáng vô tận của Bạch Trù, giống như nước sông cuồn cuộn, hội tụ trong đó.
Hư ảnh ngón trỏ to lớn hóa thành thực thể, giống như một ngọn núi cao chọc trời, đè xuống đầu.
Không gian xung quanh Võ Si Nhi bị sức mạnh to lớn này phong tỏa, thân thể hắn không thể động đậy.
Trấn chỉ rơi xuống, tiếng nổ kịch liệt và âm thanh réo rít của không gian bị nghiền nứt thành kẽ hở vang vọng toàn bộ diễn võ trường.
Sắc mặt Tôn Thiên Tứ không vui không buồn.
Võ Si Nhi bên dưới trấn chỉ vậy mà cũng mặt không biểu tình.
Trong đôi mắt không hề có sợ hãi, ngược lại là dáng vẻ hơi đăm chiêu.
Thời khắc ngón tay sắp ập đến, vậy mà hắn cũng học theo dáng vẻ Tôn Thiên Tứ bộ dáng, một ngón tay đánh ngược về phía không trung.
Áo tím trên người hóa thành đám mây tía cuồn cuộn, tràn vào bên trong.
So với trấn chỉ Tôn Thiên Tứ sở thi triển, thanh thế của nó có vẻ nhỏ hơn nhiều. Dường như lại cô đọng, thần thánh hơn.
Trên khuôn mặt Võ Si Nhi có sự vui mừng khi ngộ đạo, có sự trịnh trọng khi thi triển tuyệt kỹ.
Một tím một trắng, một dâng lên từ mặt đất, một hạ xuống từ không trung.
Đột nhiên va chạm ở gần mặt đất.
Ầm!
Ánh sáng chói mắt thoáng chốc bao phủ tất cả.
“Không tốt!” Sắc mặt Tôn Lộ Viễn khẽ biến, vô cùng quyết đoán vung tay áo, cuốn lấy người Tôn gia đang quan chiến tại chỗ, lách mình rời đi.
Đồng thời không quên liên tiếp khởi động trận pháp phòng ngự phụ cận diễn võ trường.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của Tôn Lộ Viễn là vô cùng sáng suốt. Trấn chỉ va chạm tạo thành trùng kích, nuốt trọn toàn bộ diễn võ trường.
Sau đó tiếp tục lan rộng ra xung quanh.
Trận pháp phòng hộ Tôn gia tỉ mỉ bố trí trước uy thế đáng sợ này chỉ như con hổ giấy, liên tiếp tan vỡ.
Lực lượng cuồn cuộn càn quét, đến tận khi hơn nửa động phủ Tôn gia bị chìm ngập trong đó.
Hai vị Hợp Đạo Tôn gia đồng thời thi pháp, ngăn chặn nó.
Xung kích vụ nổ mạnh cuối cùng mới chậm rãi ngừng lại.
Nhìn thấy động phủ Tôn gia hỗn độn một mảnh, da mặt Tôn Lộ Viễn co rút.
Cũng may khí tức Tôn Thiên Tứ vẫn cường mạnh như trước, để lòng hắn an tâm hơn một chút.
Sau khi phong ba tan hết, hắn đi đến mảnh đất trống, nơi vốn dĩ là diễn võ trường.
Chỉ thấy vị Võ Si Nhi kia đã không thấy bóng dáng đâu.
Đứa trẻ phi phàm nhà Tôn gia đứng sừng sững bất động, dường như đang nhắm mắt lĩnh ngộ điều gì.
Người bên ngoài nghiêm lệnh không được phép quấy rầy, Tôn Lộ Viễn tự mình hộ pháp cho hắn.
Nhìn thấy phế tích xung quanh sau đại chiến, trong lòng Tôn Lộ Viễn chợt xuất hiện cảm giác bất lực.
“Cùng là Hợp Đạo, vậy mà chênh lệch lại lớn đến như vậy.”
“Điều đáng sợ hơn là Tứ nhi mới chỉ năm tuổi. Tương lai...”
Một từ trước đây Tôn Lộ Viễn căn bản chưa từng nghĩ đến chợt hiện lên trong đầu Tôn Lộ Viễn.
“Huyền Hoàng giới đã bao nhiêu năm chưa có thêm một vị Trường Sinh thiên tôn?”
“Với thiên tư của Tứ nhi, chưa chắc đã không thể, chưa chắc đã không thể!”
“Nhất là không lâu sau đó là lúc thế cục đại biến. Phong vân tụ hội, loạn thế xuất thánh hiền...”
Vị tu sĩ đã Hợp Đạo hơn năm trăm năm như Tôn Lộ Viễn lúc này vậy mà không thể khống chế được, cánh tay khẽ run.
Chỉ có thể nhắm chặt hai mắt của mình, e sợ ý tưởng trong lòng bản thân bị người khác biết.
Mà lúc này, trong ý thức của Tôn Thiên Tứ, đứa trẻ Hợp Đạo này đang không ngừng tự trách.
“Ta không muốn giết hắn.”
“Chính là thuật pháp đã thành, hắn cũng dùng Trấn Tự Quyết để phản kích...”
“Ta thật sự không khống chế được.”
Tôn Thiên Tứ ảo não không thôi.
Lại bị giọng nói trách cứ lạnh lùng của Lý Phàm cắt ngang: “Ngu xuẩn! Loại tồn tại này sao có thể bị ngươi tùy tiện giết chết?”
“Ngươi cứ yên tâm. Cho dù Tôn gia các ngươi bị giết sạch thì hắn vẫn không biến mất.”
Không để ý ngôn từ ác độc của sư tôn, sau khi nghe thấy Võ Si Nhi thật ra vẫn chưa ngã xuống, Tôn Thiên Tứ vui mừng, thoát ra khỏi hối hận.
“Sư tôn, Võ Si Nhi kia rốt cuộc là ai?”
“Hắn có phải thiên địa chi phách, giáng sinh làm người hay không?” Tôn Thiên Tứ không khỏi hơi tò mò hỏi.
Lý Phàm hừ nhẹ: “Xem ra ngươi cũng có chút nhãn lực.”
Thật ra Lý Phàm còn lời chưa nói.
“Cách thức chuyển thế này của Chương Thiên Mạch quả nhiên có chút gì và này nọ.”
“Chí nguyện diệt trừ yêu dung hòa vào trong pháp tắc cơ bản của Huyền Hoàng.”
“Mà bộ thân thể này của Võ Si Nhi…”
Tuy vài lần luân hồi trước, Lý Phàm từng gặp Võ Si Nhi. Nhưng hắn không có đủ nhãn giới, dò xét bí ấn sau lưng.
Nhưng một kiếp này hắn có nhiều thu hoạch quan trọng, liên hệ chặt chẽ hơn với thiên đạo Huyền Hoàng, thậm chí ngộ đạo trong tinh hải, giúp hắn có đủ khả năng nhìn thấu nội tình thân thể luân hồi chuyển thế này của Chương Thiên Mạch.
“Chương Thiên Mạch từng ưng thuận ba chí nguyện. Một điều là giết sạch toàn bộ yêu trong thiên hạ, một điều là thay thế thập đại Tiên tông, một điều là tập hợp tất cả công pháp, cùng hưởng với tu sĩ thiên hạ.”
“Diệt sạch yêu có thể nói là ‘Tru’.”
“Thế giới tu tiên, cường giả vi tôn. Thay thế được thập đại Tiên tông, có thể xưng là ‘Võ’.”
“Cùng hưởng công pháp tu tiên, để người khắp thiên hạ có thể tu hành, được xưng là ‘Văn’.”
“Thánh nhân xa xưa, thành đạo thay đổi thiên hạ, phi thăng thành tiên, che chở hậu nhân. Đây là một loại pháp môn vô thượng từ xưa, có thể chứng đạo Chân Tiên…”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia tinh quang.
“Tuy hy hoàn thành mỗi một nguyện vọng đều vô cùng xa vời, nhưng thân thể luân hồi chuyển thế này cũng giống như mô phỏng của ta, có thể phóng đại xác suất thành công lên vô hạn.”
“Nếu như thiên đạo vẫn còn, Chương Thiên Mạch chưa chắc đã không thể thăng cấp cảnh giới Chân Tiên thông qua phương pháp này.”
“Chỉ tiếc...”
Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Thời gian trôi qua, tiên lộ đứt gãy, thế giới tràn ngập nguy cơ. Pháp môn này…”
“Không phải lỗi do công pháp. Mà do đại đạo thay đổi!”
“Công pháp ngày trước có thể thăng cấp Chân Tiên, hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy nhót trong một giới.” Lý Phàm hơi hiểu ra.
“Nhưng so sánh với những tu sĩ cùng thời kì đã sớm biến thành tro bụi. Pháp môn này của Chương sư huynh không biết mạnh hơn bao nhiêu. Thậm chí, nếu sau này Huyền Hoàng giới thật sự có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn, thậm chí đến lúc tiên đạo mở lại…”
“Chương Thiên Mạch có lẽ thật sự có thể thăng cấp lên cảnh giới Chân Tiên.”
Lý Phàm không khỏi suy nghĩ chuyện sau đó: “Tuy quá trình này hơi dài một chút. Nhưng nếu có thể chứng đạo Chân Tiên, tất cả cũng không tính vào đâu.”
Trầm tư một lát, suy nghĩ Lý Phàm lại trở về hiện tại: “Huyền Hoàng giới trở thành nơi duy nhất còn may mắn tồn tại khắp tinh hải, cách dùng chí nguyện để phi thăng của Chương Thiên Mạch có thể tiến hành đến bước thứ hai đã không dễ dàng. Nếu không phải Đế Nhất chủ động dẫn đầu di dời các thủ lĩnh, chỉ sợ hắn phải hao phí thời gian hàng ngàn năm cho bước này.”
“Nhưng hiện tại, bước thứ hai này…”
Lý Phàm nhìn trận chiến giữa thân thể chuyển thế của Chương Thiên Mạch và Tôn Thiên Tứ từ đầu đến cuối.
Tất nhiên cũng nhận ra tình hình vị Võ Si Nhi kia giống như thiên địa chi phách giáng sinh.
“Cách phi thăng nhờ chí nguyện này thật sự dựa vào lực lượng phản hồi sau khi thế giới thăng hoa…”
“Gửi gắm bản thân với thế giới, trái ngược hoàn toàn với tân pháp thiên tôn bây giờ.”
“Cũng gần giống như ký sinh trùng, tân pháp lại chỉ biết cắn nuốt, cướp đoạt. Mà cách phi thăng nhờ chí nguyện lại hữu ích với thế giới.”
“Cũng khó trách thiên đạo Huyền Hoàng gần như bằng lòng duy trì vô điều kiện. Dù sao người trong thiên hạ nguyện ý đứng bên phía thiên đạo Huyền Hoàng quả thực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
“Công pháp tuyệt diệu. Nhưng không có triển vọng phi thăng thì cuối cùng vẫn không đáng nhắc tới”.
“Ít nhất thua xa trực tiếp đạt được ‘Huyền Hoàng đại thiên tôn’.”
...
Trong lúc Lý Phàm suy nghĩ liên hồi, Tôn Thiên Tứ biết được Võ Si Nhi chưa chết, trở nên thoải mái, hắn bắt đầu sắp xếp lại thu hoạch trong trận đấu này.
Đây là một lần hắn gặp phải tồn tại tuổi tác tương tự, lực lượng tương đương, trong lòng không khỏi hơi hưng phấn.
“Không nghĩ tới uy lực Trấn Tự Quyết sư tôn truyền thụ lại lớn như thế.”
“Ta còn lĩnh ngộ chưa đến một phần ba, nếu như hoàn toàn giải phóng…”
Ngón tay Tôn Thiên Tứ phác họa trên hư không, đắm chìm trong họa tiết bùa chú vô cùng huyền diệu.
Trấn Tự Quyết này tất nhiên không phải ‘Triện Tự Chân Tiên’ chân chính.
Chẳng qua là tự phù còn sót lại sau khi Lý Phàm tự lĩnh ngộ thông qua nghiên cứu của Huyền Tiên Chu.
Nhưng dù là tồn tại không hoàn hảo như vậy, vẫn là thần thông đáng sợ khó tưởng tượng nổi với tu sĩ.
Vẫn hay nói đá trên núi này có thể sửa ngọc, Lý Phàm truyền thụ ‘Trấn Tự Quyết’ đã lĩnh ngộ được một nửa cho Tôn Thiên Tứ là muốn nhìn thử xem, vị thiên kiêu Huyền Hoàng này có thể lĩnh ngộ được điều gì từ nó.
Hắn cũng xem đây như một tình huống tham khảo.
Chi tiết về trận chiến giữa Võ Si Nhi và Tôn Thiên Tự bị Tôn Lộ Viễn ra lệnh bắt buộc giữ bí mật.
Nhưng thảm trạng động phủ Tôn gia sau trận chiến lại không thể gạt được thế nhân.
Vì thế thanh danh đứa trẻ phi phàm của Tôn gia càng vang dội hơn.
Thậm chí bắt đầu có không ít Hợp Đạo hiếu chiến, chủ động tìm đến cửa, yêu cầu luận bàn.
Tôn Thiên Tứ muốn còn không được, không từ chối bất kỳ ai.
Sau khi không ngừng đối chiến, khả năng thực chiến của hắn nhanh chóng tăng vọt.
Mà sau khi hắn tước lột một phần thiên địa chi phách trong thể nội trọn vẹn ba mươi tên Hợp Đạo, trả lại thiên địa Huyền Hoàng.
Lực lượng tích lũy đã vượt qua một tu sĩ Hợp Đạo hoàn chỉnh.
Tích lũy số lượng cuối cùng đã thay đổi chất lượng.
Ngày này, Tôn Thiên Tứ ngơ ngác giật mình, nhìn lên không trung.
Hắn đứng bất động, trong mắt lại có nước mắt chảy ra.
“Huyền Hoàng...”
Trong miệng hắn nhỏ giọng ni non, vẻ mặt bi thương không thôi.
Trên người dường như có một cơn gió mát thôi qua, không ngừng vởn quanh.
Một khí tức Lý Phàm vô cùng quen thuộc lặng yên không một tiếng động giáng xuống người Tôn Thiên Tứ.
“Rốt cục đã đủ điều kiện sao?”
“Sau khi có người ủng hộ như Thánh Hoàng, yêu cầu của thiên đạo Huyền Hoàng cao lên không ít.”
“Nhớ ngày đó, tùy tiện giết hại mấy tu sĩ tân pháp đã có thể đạt được hiệu quả không khác mấy.”
Lý Phàm vừa quan sát, vừa thầm nghĩ trong lòng.
“Nhưng mà, vẫn chưa phải lúc để hắn nhận khảo nghiệm đại thiên tôn.”
Lý Phàm nhạy bén phát hiện, sự để ý của thiên đạo Huyền Hoàng trên người Tôn Thiên Tứ khác với trên người Thánh Hoàng.
Có lẽ là bởi vì Lý Phàm ẩn nấp trong thức hải Tôn Thiên Tứ, thiên đạo Huyền Hoàng vừa thân cận, vừa thể hiện một chút cảnh giác và nghi ngờ.
Cảm xúc này vô cùng nhỏ bé, bản thân Tôn Thiên Tứ cũng không phát hiện thấy, vẫn đắm chìm trong vui sướng khi tiếp xúc cùng thiên đạo Huyền Hoàng.
Chỉ có Lý Phàm dùng thân thể Thánh Hoàng, tự mình trải nghiệm cảm giác thân cận chính thức thật sự.
“Vẫn cần làm thêm mấy chuyện nữa.”
“Nghĩ kĩ lại, có lẽ chỉ có hiệu suất sự kiện kia là cao nhất.”
Lý Phàm cũng không cảm thấy tức giận với phản ứng của thiên đạo Huyền Hoàng.
Mà hắn đã bắt đầu suy nghĩ cách đối phó.
“Muốn có được phải mất đi.”
“Trước hết để ngươi nếm chút ngon ngọt.”
Lý Phàm hừ lạnh, chờ đợi Tôn Thiên Tứ tỉnh lại từ trong ngộ đạo.
trong lòng.
Cuối cùng sau ba ngày Tôn Thiên Tứ mới vừa báo tin vui cho Lý Phàm.
Mà Lý Phàm lại khiến hắn hơi ngạc nhiên: “Sư tôn, chúng ta không đi tìm Hợp Đạo luận bàn nữa sao?”
“Ta cảm giác rất có hiệu quả.”
“Quá chậm! Quá chậm! Sư tôn ta tùy thời có thể hồn phi phách tán, không thể chờ lâu như thế.”
Lý Phàm hừ lạnh, trực tiếp truyền tin tức vào trong đầu Tôn Thiên Tứ.
“Này...”
Tôn Thiên Tứ không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Sư tôn, đây chính là tội lớn với Tiên Minh!”
“Bản thân ta thì không sao, nhưng nếu liên lụy đến gia tộc…”
Hiểu biết sư tôn kế hoạch lúc sau, Tôn Thiên Tứ không khỏi có chút do dự.
Bởi vì vậy mà để hắn đến gì mà ‘Vĩnh Hằng Tiên Tường’ của Vạn Tiên Minh, giải phóng những tu sĩ vị trấn áp vĩnh viễn kia trong thể nội vốn có lực lượng thuộc về Huyền Hoàng giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận