Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1049: Chân tướng đáng kinh ngạc

“Vật sưu tầm à...”
Lý Phàm nghĩ đến những tu sĩ được truyền pháp giả Chu cứu.
Trong mắt bọn họ, truyền pháp giả Chu là sự tồn tại giống như chúa cứu thế chân chính. Cao tầng Tiên Minh xảy ra vấn đề, cần lập lại trật tự, tái tạo càn khôn. Truyền pháp giả không hề nghi ngờ chính là người lãnh đạo kia.
Song các tu sĩ ôm một bầu nhiệt huyết này đại khái làm sao cũng sẽ không nghĩ tới...
Trong mắt truyền pháp giả Chu, bọn họ thay vì nói là đồng bạn có thể làm việc chung, ngược lại càng giống như từng món vật sưu tầm.
Nhưng Lý Phàm cũng không quá bất ngờ.
Sau khi biết rất nhiều sự tích của đám truyền pháp giả từ chỗ Mặc Nho Bân, Lý Phàm không còn ôm hy vọng gì với quần thể này nữa.
Sợ rằng “Nghị hội truyền pháp giả biến chất” trong miệng truyền pháp giả Chu cũng chỉ là lý niệm không hợp mà thôi.
Lý Phàm thu lại suy nghĩ, ngạo nghễ nói: “Muốn lấy ta làm vật sưu tầm...”
“Đừng nói ngươi, dù là Truyền Pháp cũng chưa chắc đủ tư cách!”
Lời này vừa ra, hai truyền pháp giả Chu và Vệ nháy mắt biến sắc.
Tuy bây giờ bọn họ đã rời khỏi Nghị hội truyền pháp giả, nhưng trong lòng bọn họ, địa vị của Truyền Pháp thiên tôn trước sau không ai có thể lay chuyển.
Từng tia sát ý thoáng chốc toả định Lý Phàm.
Nhưng rất nhanh, theo ảo ảnh một tượng đá không mặt như ẩn như hiện hiện lên trên đỉnh đầu Lý Phàm, sát ý trong mắt hai truyền pháp giả biến thành kinh hãi.
“Huyền Thiên giáo?!”
Bọn họ tự nhiên biết lai lịch của bức tượng đá này. Truyền pháp giả Chu lập tức nhìn lấy Lý Phàm, thất thanh nói.
Mà truyền pháp giả Vệ tuy không thất thố quá mức nhưng vẻ mặt cũng nghiêm túc. Khí tức trên người nháy mắt như vực sâu biển lớn, thoáng hiển lộ lực lượng thuộc về truyền pháp giả chân chính.
“Không phải, không phải.” Nhìn đối phương như gặp phải đại địch, Lý Phàm lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Ta không phải yêu nhân Huyền Thiên giáo. Chỉ là bọn ta cung phụng cùng một chủ nhân thôi.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Hai truyền pháp giả tức khắc có chút kinh ngạc.
Lý Phàm rủ rỉ lời giải thích đã sớm thêu dệt sẵn: “Năm đó khi tiên lộ sụp đổ, nhờ có chủ nhân xuất thủ cứu giúp, Huyền Thiên giáo mới có cơ hội hưng khởi sau này. Yêu nhân Huyền Thiên giáo đáng giận nhiều lần lật lọng, vậy mà dám cả gan phản bội chủ nhân!”
“Không có chủ nhân chống đỡ, Huyền Thiên giáo quả nhiên không lâu sau đã bị hủy diệt. Nhưng vẫn có vài tên dư nghiệt sống tạm...”
“Đối phó phản đồ thì phải không chết không thôi. Trong vạn năm, bọn ta từ đầu đến cuối không từ bỏ truy sát dư nghiệt Huyền Thiên giáo. Hiện giờ cũng chỉ còn lại mấy mục tiêu sau cùng...” Trong mắt Lý Phàm hiện ra ý tang thương, hơi cảm thán nói.
Lời giải thích này trực tiếp khiến cho hai truyền pháp giả trở nên có phần suy nghĩ bất định.
Bọn họ mơ hồ có thể phân biệt ra, người trẻ tuổi trước mắt nhiều nhất cũng chỉ khoảng chừng ba mươi tư tuổi.
Nhưng tiên lộ sụp đổ, Huyền Thiên giáo trong lời hắn nhắc đến lại là quá khứ còn xa xưa hơn thời kỳ thập tông Tiên đạo thống trị.
Tuyệt đối không phải chuyện tu sĩ trẻ tuổi bình thường có thể biết.
Thậm chí ý nghĩa trong đó làm cho hai truyền pháp giả cũng không dám sơ suất.
Âm thầm trao đổi một hồi, cuối cùng vẫn do truyền pháp giả Chu mở miệng hỏi: “Nếu nhiệm vụ của các ngươi là truy sát dư nghiệt Huyền Thiên giáo thì vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện xảy ra ở tổng bộ Vạn Tiên Minh bọn ta?”
“Chẳng lẽ...”
Trong lòng Lý Phàm chợt động, tức khắc làm ra dáng vẻ kinh ngạc: “Sao, các ngươi còn không biết? Thủ phạm của trận dị động đó chính là một vị pháp vương may mắn sống sót của Huyền Thiên giáo năm đó!”
“Ồ? Điều này không khớp lắm với chuyện ta biết...” Trên mặt Truyền pháp giả Chu có hơi kinh ngạc.
“Phải rồi. Năng lực của vị pháp vương đó là có thể hoàn toàn chiếm cứ, biến ảo thành người khác...” Lý Phàm như đột nhiên nhớ ra gì đó, chợt lên tiếng nhắc nhở.
Vẻ mặt trên mặt truyền pháp giả Chu tức khắc trở nên có phần đặc sắc.
Trầm mặc chốc lát, nàng lẩm bẩm tự nói: “Nếu như thật sự là vậy, như vậy có thể nói thông suốt. Mấy người bọn họ rõ ràng không có lý do gì lại làm như vậy. Hiện tại xem ra, e rằng bọn họ đã bị người chiếm cứ, đoạt xá.”
“Vậy mà có thể đột phá thủ đoạn phòng ngự thiên tôn lão nhân gia hắn để lại cho chúng ta. Yêu nhân Huyền Thiên giáo đúng là có chút khó tin.”
Ánh mắt truyền pháp giả Vệ sâu thẳm, nói tiếp: “Bị yêu nhân Huyền Thiên giáo chiếm cứ thân thể sao? Đây có lẽ là một cơ hội đối với chúng ta.”
“Được rồi, ta đã thẳng thắn kể ra. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn giấu hay sao? Ở phương diện bắt dư nghiệt Huyền Thiên giáo, ta nghĩ lập trường của chúng ta là nhất trí. Nên có không gian hợp tác với nhau.” Lý Phàm khẽ cau mày, trong giọng nói có phần không kiên nhẫn.
Không giữ được bình tĩnh như thế rất phù hợp bề ngoài trẻ tuổi của hắn.
Truyền pháp giả Chu cũng không có để bụng mà là kể lại cho Lý Phàm chuyện xảy ra ở tổng bộ Vạn Tiên Minh ngày đó.
“Lúc đó là thời điểm khởi công ‘Huyền Thiên Phong Linh’ trận thương định trước kia.”
“Trận pháp này có thể dùng để hoàn toàn khống chế Thiên Huyền Kính, cực kỳ quan trọng với Vạn Tiên Minh. Bởi vậy ngày đó có hơn một nửa truyền pháp giả có mặt. Mạch chưởng kính nhân cũng phái ra mấy đại biểu tham dự.”
Sau khi giải thích sơ qua cho Lý Phàm về khác biệt lai lịch của truyền pháp giả và chưởng kính nhân, truyền pháp giả Chu nói tiếp: “Địa điểm nghi thức khởi công trận pháp ở ngay trong tổng bộ Tiên Minh. Việc này cơ mật cực độ, cho nên hôm đó ngoài đám người bọn họ ra cũng chỉ có đám trận pháp sư phụ trách vận hành trận pháp có mặt.”
“Lực lượng phòng giữ còn lại đều chờ đợi bên ngoài bí cảnh.”
“Tất cả đều là hạch tâm trong hạch tâm của Tiên Minh, vốn dĩ căn bản sẽ không xuất hiện biến cố gì.”
“Nhưng mà...”
Truyền pháp giả Chu lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng: “Nháy mắt khi trận pháp Huyền Thiên Phong Linh sắp thành hình, bên trong Nghị hội truyền pháp giả có người bỗng nhiên hung bạo lên, phát động công kích với truyền pháp giả khác.”
“Mấy chưởng kính nhân có mặt cũng đều bất thình lình làm loạn.”
“Phải biết rằng truyền pháp giả bọn ta, ngoại trừ Tưởng, thực lực của người khác đều sàn sàn nhau. Có tâm đối phó với kẻ không có tâm, bất ngờ không kịp đề phòng, có mấy truyền pháp giả bị khống chế.”
“Chiến đấu hỗn loạn rất nhanh kinh động đến lực lượng phòng giữ bên ngoài bí cảnh, nhưng đối mặt với nội chiến của truyền pháp giả, bọn họ trong lúc nhất thời cũng ngơ ngác. Không biết rốt cuộc nghe ai.”
“Giúp ai cũng không được, bởi vậy phần lớn trong bọn họ đều ở yên tại chỗ, yên lặng nhìn kết quả tranh đấu xuất hiện.”
“Các truyền pháp giả toàn lực xuất thủ đọ sức, chiến đấu càng thêm hung hiểm. Ngay cả không gian bản thể Thiên Huyền Kính chỗ tổng bộ Tiên Minh đều ẩn ẩn không thể thừa nhận loại lực lượng kia.”
“Hỗn loạn kéo dài đến gần nửa ngày. Cuối cùng năm người lấy truyền pháp giả Thần dẫn đầu giành được thắng lợi.”
Truyền pháp giả Chu nói ra lần lượt tên của năm người.
Làm cho tâm thần Lý Phàm chấn động kịch liệt là, trong năm người này, vậy mà lại có truyền pháp giả Phùng!
“Đây là chuyện thế nào?”
Truyền pháp giả Phùng chính là truyền pháp giả thanh niên bị Mặc Nho Bân bám vào người.
“Chẳng lẽ nói...”
Ý nghĩ của Lý Phàm quay nhanh, một suy nghĩ đáng sợ thoáng chốc hiện lên trong đầu.
“Khó trách ta gần như tìm khắp cả Huyền Hoàng giới cũng không tìm được tung tích của đám người Mặc Nho Bân.”
“Thì ra hắn căn bản không hề hoảng hốt chạy trốn...”
“Lại là tu hú chiếm tổ chim khách, trực tiếp giành quyền khống chế Vạn Tiên Minh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận