Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 845: Mạng mỗi người khác nhau

“Đi thôi.”
Quý Thiệu Ly vỗ vai Vệ Kỳ Chính, ánh mắt toát lên vẻ khích lệ.
Ra khỏi mật thất, mọi người nhìn thấy Vệ Kỳ Chính như hoàn toàn thay đổi thành người khác, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Không biết Quý Thiệu Ly rốt cuộc đã thi triển bí thuật gì với hắn, dáng vẻ thấp thỏm căng thẳng lúc ban đầu lại biến mất hoàn toàn.
Thay vào đó là sự tự tin ngời ngợi.
Quý Thiệu Ly và Vệ Kỳ Chính cũng không giải thích.
“Các vị, thành chủ đại nhân vẫn đang đợi, ta đi trước một bước.” Vệ Kỳ Chính hành lễ nói.
“Vậy thì chúc Vệ huynh thành công trước!”
“Vệ tiểu đệ, sau này phú quý chớ đừng quên nhau!”
Lúc này thái độ của mọi người dành cho Vệ Kỳ Chính đã khác hoàn toàn, vội vàng niềm nở đáp lễ.
Vệ Kỳ Chính khẽ gật đầu, dùng truyền tống trận rời khỏi đảo Hải Hiên.
Nhìn thấy bóng dáng dần khuất của đối phương, Hà Chính Hạo mang theo một chút kiêu ngạo, thổn thức nói: “Ta đã sớm nhìn ta Vệ tiểu đệ không phải người tầm thường, nhất định sẽ có ngày phát tài. Nhưng không ngờ chuyện này lại đến nhanh như thế! Cũng không uổng công trước đây ta chiếu cố hắn nhiều như vậy.”
“Quả thật người so với người thật khiến mình tức chết. Chúng ta chuẩn bị trước một năm cũng không bằng hắn lâm trận mới mài gươm! Ai dà...”
“Nếu như Vệ đạo hữu thật sự trúng cử ba mươi ba Tiên tuyển giả, sau này thăng thẳng lên Hợp Đạo. Vậy chẳng phải ta cũng có thể xưng huynh gọi đệ với Hợp Đạo sao? Đến lúc đó hắn sẽ không trở mặt không nhận người chứ?”
Mọi người đều có phản ứng khác nhau.
Nhưng đa số đều khó nén được sự ngưỡng mộ và đố kỵ.
Chỉ có ánh mắt Quý Thiệu Dương sáng lấp lánh.
Vạn Tiên Minh đánh trống khua chiêng tổ chức kế hoạch tuyển chọn ba mươi ba Tiên tuyển giả, đương nhiên vô cùng xem trọng.
Nhằm để chắc chắn hắn không tự cho thông minh bố trí Sát Cơ Vô Tướng lên người Vệ Kỳ Chính.
Thậm chí một ‘Giải Ly điệp cuối cùng’ tách ra cũng chỉ là một cá thể độc lập, không hề liên hệ với mẫu thể trong thức hải của hắn.
Chỉ lặng lẽ ghi nhớ mọi cảm ứng xung quanh, chỉ khi bị phá hủy hoàn toàn mới chuyển toàn bộ tin tức thu thập được ra.
Thận trọng như thế đều để tránh cho Vệ Kỳ Chính bị tra ra manh mối gì đó.
Không biết vì sao trong lòng Quý Thiệu Ly mơ hồ có các dự cảm.
Chuyến đi này của Vệ Kỳ Chính rất có khả năng thành công trở thành ba mươi ba Tiên tuyển giả. Nhưng cùng với đó muốn gặp mặt hắn e rằng cũng là chuyện rất lâu sau này.
Tu sĩ ở biển Tùng Vân rất ít người biết được việc Vệ Kỳ Chính được tuyên triệu đến tổng bộ Tiên Minh.
Đi trong lặng lẽ.
Ngày thứ ba sau khi hắn rời khỏi cũng chính là ngày thứ mười từ khi đại khảo kết thúc, công bố thành tích.
Có mấy nhà vui mừng, có vài nhà lo âu.
Mà trên đảo Hải Hiên thì lại hoan hô nói cười.
“Sáu người ghi danh, toàn bộ sáu người đều đậu! Nếu chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ dậy sóng!”
“Ha ha ha, những người trước đây không gia nhập vào Hội hỗ trợ của chúng ta chắc chắn hối hận không thôi!”
Trong không khí vui mừng, Hà Chính Hạo chau mày vô cùng lo lắng mà nói một câu: “Nếu như bị mấy người đố kỵ báo cáo thì phải làm thế nào đây??
Câu nói này lập tức khiến mọi người yên tĩnh trở lại.
“Có lẽ... không đâu nhỉ?”
Trong ánh mắt của mọi người đều toát lên vẻ do dự.
“Ha ha, các vị sợ gì chứ? Có câu cây ngay không sợ chết đứng!” Lúc này Quý Thiệu Ly hạ giọng nói.
“Chẳng qua là đoán đúng đề mà thôi! Cả Vạn Tiên Minh, tổ chức nghiên cứu đại khảo, chuyên môn đoán đề nhiều vô số kể, thêm chúng ta thì có là gì chứ?” Quý Thiệu Ly nói năng hùng hồn.
Đám người Hà Chính Hạo hơi ngẩn ra.
Lại nghe Quý Thiệu Ly lạnh lùng nói: “Hơn nữa có thể báo cáo chúng ta gì chứ? Lộ đề thi là đại tội chém đầu, không có chứng cứ xác thực ai dám ăn nói xằng bậy!”
“Nếu như người nào đó thật sự không có mắt...”
“Nói không chừng chết trước tiên chính là người đó!”
Câu nói này khí phách không gì sánh bằng.
Khiến mọi người suy nghĩ rồi nỗi lo cũng dần dần biến mất.
“Được rồi, không nói đến mấy chuyện xui xẻo này nữa. Nếu đã đậu đại khảo vậy các ngươi đã có suy nghĩ gì về nơi mình nhậm chức sau này chưa?”
Lúc ghi danh đại khảo sẽ có nguyện vọng khu vực và chức vị ban đầu.
Nhưng cụ thể đảm nhận chức vị gì vẫn phải do tổng bộ Tiên Minh bố trí quyết định.
Quyết định theo các nhân tố như vùng thuộc sở hữu, cảnh giới, tiềm lực của tu sĩ.
Theo nguyên tắc đa số sẽ sắp xếp ngay tại chỗ, điều động tinh anh đến tổng bộ Tiên Minh.
Nhưng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống đặc biệt.
Giống như Hà Chính Hạo trước đây rõ ràng có thể làm một chức quan nào đó ở châu Thiên Vũ.
Nhưng lại cứ sắp xếp hắn đến vùng biển Tùng Vân hẻo lánh này.
Nguyên nhân bởi vì Hoành gia ở phía sau chèn ép.
Đa số tu sĩ chỉ có thể chấp nhận với sự bố trí chức vị.
Nhưng với những người có bối cảnh hùng hậu lại có thể thực hiện hóa lợi ích lớn nhất cho mình.
Vốn dĩ đậu đại khảo mọi người đều thỏa mãn hài lòng.
Nhưng nghe Quý Thiệu Ly nói vậy hình như vẫn có chỗ để tiến hành.
Thế là mọi người đều có phần kích động.
Mọi người đều lặng lẽ truyền âm cho Quý Thiệu Ly.
Chỉ có Hà Chính Hạo vẫn mãi do dự.
“Hà đạo hữu, ngươi thế nào?” Quý Thiệu Ly mỉm cười hỏi.
Do dự một lúc, cuối cùng Hà Chính Hạo vẫn trả lời: “Nếu như có thể ta muốn đến châu Thiên Vận hay châu Thiên Quyền cũng được.”
Không phải châu Thiên Vũ đều vô cùng đáng tin.
Quý Thiệu Ly thoáng chốc đã hiểu suy nghĩ của Hà Chính Hạo.
Im lặng một lúc, hắn nhìn mọi người: “Lần đại khảo này đặc biệt, kết quả cuối cùng như thế nào cũng không dám đảm bảo, chỉ có thể dốc hết sức thôi.”
“Được hay không đều phải dựa vào tạo hóa của chính các ngươi!”
Mọi người đều rất hiểu, cảm ơn Quý Thiệu Ly lần nữa.
“Trước khi kết quả bố trí cuối cùng được đưa ra, các ngươi vẫn nên lợi dụng khoảng thời gian này, cố gắng tu luyện. Nếu như cảnh giới có thể cao lên một bậc vậy thì khác xưa rồi.”
Đám người Hà Chính Hạo đều gật đầu đồng ý.
Có sự chờ đợi, tu hành của bọn họ trong thời gian tới đều nghiêm túc chưa từng thấy.
Còn Quý Thiệu Ly lại bắt đầu thế công tiền bạc cố gắng gây ra thiệt hại cho lục địa Tiên Minh càng nhiều càng tốt.
Biển Tùng Vân đã định trước sẽ bị tiêu hủy, đợi đến khi nơi này không còn tương lai.
Tạm thời không nhắc đến việc phân thân thông qua đám người Kinh Huyền, Thần Dụ Tử, Hoàng Phủ Tùng muốn khai thông mấu chốt.
Khi tấm màn đại khảo hạ xuống, sự chú ý của các tu sĩ Vạn Tiên Minh đều tập trung vào người chiến thắng lớn nhất trong đại khảo lần này và tu sĩ được tuyển chọn cuối cùng sau khi thông qua sàng lọc sơ bộ và đến tổng bộ Tiên Minh tham gia vào ba mươi ba Tiên tuyển giả.
Dù sao thì vị Tiên Tôn thành tựu Hợp Đạo...
Sức ảnh hưởng này không phải là thứ mà các chức vị Tiên Minh thông thường có thể sánh được.
Người có chuyện mừng và nắm bắt thông tin đầy đủ rất nhanh sẽ sắp xếp danh sách của hơn trăm người may mắn này.
Tư liệu chi tiết có liên quan đến bọn họ cũng xuất hiện trước mọi người.
Sau khi nghiên cứu phát hiện không có bất cứ điểm chung nào.
Tu vi của hơn ba trăm tu sĩ được tuyển chọn đều không giống nhau. Từ Trúc Cơ đến Hóa Thần, các cảnh giới đều có.
Từ những tu sĩ bơ vơ một thân một mình, không có bối cảnh đến các đệ tử nòng cốt gia thế hiển hách, bao gồm toàn bộ bên trong.
Tiêu chuẩn tuyển chọn của Vạn Tiên Minh thật sự khiến người ta không tìm được manh mối.
Lúc này Lý Phàm cũng cầm một bản danh sách bắt đầu nghiên cứu.
“Ơ, không có Sóc Phong.”
“Cũng không có tên của con cháu nối dõi thật sự của cấp cao trong Tiên Minh mà ta đã nhìn thấy ở mấy kiếp trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận