Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1238: Rút kiếm hướng Nhược Mộc

Hình lập phương màu vàng ánh sáng rực rỡ, âm thanh Lý Bình vang vọng trong tiểu thế giới đen nhánh tuyệt đối này thật lâu.
Lúc sợ hãi theo bản năng tan đi, trong lòng Tô Ngữ Tình dâng lên khát vọng cực độ đối với vật bị phong ấn trong hình lập phương màu vàng khó mà ức chế được.
Thậm chí thai nhi trong bụng cũng là như thế.
“Ngươi và Thiên Đạo tiểu thế giới còn đang trong thai nghén thức tỉnh này theo một ý nghĩa nào đó có thể gọi là đồng loại. Ngươi lấy pháp vi sư truyền thụ, từ từ luyện hóa hấp thu nó là có thể ngang bằng mấy trăm năm khổ tu.”
Theo âm thanh Lý Bình vang lên lần nữa, một môn diệu pháp huyền bí cũng hiện lên trong đầu Tô Ngữ Tình.
Như bí thuật, tựa trận pháp. Hoặc là cả hai đều có. Huyền ảo vô cùng, cho dù lấy ngộ tính của Tô Ngữ Tình, hiểu được cũng có phần khó khăn.
“Giới này có ý nghĩa quan trọng đối với vi sư thậm chí toàn bộ Đại Khải. Sau khi ngươi cắn nuốt luyện hóa ý thức Thiên Đạo giới này về sau thì có thể giành lấy, có được quyền năng vô thượng trong tiểu thế giới này. Có ngươi giúp đỡ trông coi nơi này, vi sư mới có thể yên tâm.”
Lý Bình nói đến đây, Tô Ngữ Tình mới bừng tỉnh hiểu ra.
Tuy nói là việc khổ sai nhưng Tô Ngữ Tình vốn là người tính tình không màng danh lợi, không có quá nhiều dục vọng thế tục. Huống chi thân hóa Thiên Đạo tu hành ở đây e rằng là phương thức tu hành nhanh nhất của nàng, có chỗ tốt cực lớn đối với nữ nhi cũng.
“Cẩn tuân sư mệnh.” Tô Ngữ Tình hít sâu một hơi.
“Sư phụ, ta cũng không muốn ở đây đâu! Nơi này tối quá!” Đạo đồng Lưu Ly thì điên cuồng lắc đầu.
Lý Bình hiển nhiên sẽ không buông thả nàng.
Bấm tay gõ đầu Lưu Ly, Lý Bình trầm giọng nói: “Hai cực quang ám vốn là một thể hai mặt. Nếu không có hắc ám, sự tồn tại của quang minh cũng mất ý nghĩa. Ngược lại cũng thế. Ngươi là Lưu Ly Trí Quả, đối với ngươi tu hành chỉ là chuyện dễ dàng. Nhưng đây cũng là chỗ thiếu hụt chí mạng của ngươi...”
Lưu Ly cái hiểu cái không, mở to mắt lắng nghe. Trực giác nói cho nàng, vị sư tôn có chút đáng sợ này của mình không hề nói dối.
“Tiến cảnh nhanh nhưng so sánh với tu sĩ nhân loại, giới hạn cao nhất lại bị hạn chế tự nhiên. Muốn phá vỡ cực hạn, một là phải theo ‘lưu ly’ chi lý, một là phải theo ‘trí tuệ’ chi lý. Mà hai thứ này, ngươi đều có thể có thu hoạch từ nơi này.”
“Ngươi là người nhỏ nhất trong mấy đệ tử của vi sư, lễ vật tự nhiên cũng sẽ không thiếu.”
Một nguồn sáng khác xuất hiện trong tay Lý Bình. Không phải như phong ấn hình lập phương hoàng kim trước đó mà là hỗn hợp năng lượng thuần túy.
Đạo đồng Lưu Ly theo bản năng liếm môi, chỉ cảm giác trong nháy mắt bản thân nhìn thấy quang đoàn này thì tự dưng đói bụng hẳn.
Vươn tay cố gắng bắt lấy nó, quang đoàn ấy lại như hư ảo, không vào lòng bàn tay. Lưu Ly tức giận đến cực điểm, không ngừng quơ hai tay, chung quy vẫn tốn công vô ích.
Mỹ vị ngon lành ở trước mắt lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, suýt nữa khiến Lưu Ly uất ức khóc ngay tại chỗ.
“Sư phụ...” Lưu Ly trông mong ngửa đầu nhìn Lý Bình.
Lý Bình mỉm cười: “Trên tinh túy nguyên lực này có hai tầng cấm chế vi sư phụ thêm vào. Chỉ khi ngươi có đột phá tùy ý trên hai thứ trí tuệ, lưu ly, cấm chế mới có thể giải trừ.”
“Mà sau khi ngươi đột phá cực hạn, năng lượng này cũng sẽ giúp ngươi ổn định hoàn toàn hình thái sau thuế biến mới.”
Đạo đồng Lưu Ly gắt gao nhìn chằm chằm quang đoàn tinh túy nguyên lực, dùng sức gật đầu.
“Thiên Đạo bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Các ngươi khống chế giới này, phải lấy hai chữ tự nhiên làm nguyên tắc. Khi cao cao tại thượng, đủ loại chuyện xảy ra của sinh mệnh phàm tục, không phải vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng tự mình ra trận.”
Âm thanh Lý Bình thật lâu không ngừng, bóng dáng của hắn đã phút chốc vỡ nát, biến mất trong giới này.
Tô Ngữ Tình nhớ lại biểu hiện ngày thường của sư tôn trước mặt con dân Đại Khải, không khỏi như có điều suy nghĩ.
“Người U tộc?” Tô Ngữ Tình tra xét đủ loại tư liệu sư tôn truyền đến trong đầu.
Mà đạo đồng Lưu Ly thì không ngừng quan sát hai bên, vội vàng muốn tìm được đạo đột phá cực hạn sư tôn nói tới ở nơi nào.
...
Huyền Hoàng giới.
Hiện tại Vương Huyền Bá đã quay về dưới lòng đất châu Nhạc Dương một lần nữa.
Đi cùng hắn còn có Lâm Linh.
Lâm Linh vuốt ve cò quay Lý Bình tặng trong tay, có vẻ hơi dửng dưng đối với nhiệm vụ thu phục cổ thụ Địa Mạch này.
“Sư muội, có thể bắt đầu chưa?” Vương Huyền Bá có hơi rụt rè với người sư muội không thích nói cười này, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Không vội, chờ thêm đã.” Lâm Linh lắc đầu.
“Chờ? Chờ cái gì?” Vương Huyền Bá hơi ngạc nhiên.
Trong cảm giác của hắn, mười sáu đàn trùng ẩn nấp đã có không ít đàn tỉnh lại hết trong phong ấn, rục rịch.
“Sư tôn nói, cho hắn một cơ hội. Nếu như nó ngu xuẩn mất khôn thì động thủ cũng không muộn.” Lâm Linh cau mày, vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Vậy nghe sư muội.” Vương Huyền Bá cười hì hì nói.
Hai người đứng yên dưới lòng đất gần nửa ngày. Bỗng Vương Huyền Bá lại lần nữa cảm nhận được ý thức to lớn thuộc về cổ thụ Địa Mạch lúc trước đảo qua hai bên chính mình.
Nhưng khác với lúc trước là, lần này cổ thụ Địa Mạch không trực tiếp xem nhẹ bọn họ mà là thật lâu không chịu rời đi.
Vương Huyền Bá thoáng thấy Lâm Linh thu hồi cò quay trong tay, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Dường như đang trò chuyện với ai về điều gì đó.
Vương Huyền Bá không quấy rầy hai bên nói chuyện với nhau, thực ra dây đàn trong lòng đã sớm căng chặt. Chỉ cần Lâm Linh truyền đạt một ý niệm, hắn sẽ phối hợp dẫn động tất cả đàn Đạo Nhất Trùng.
Mới đầu Lâm Linh giống như đang nói chuyện bình thường với cổ thụ Địa Mạch. Thậm chí trên mặt còn thỉnh thoảng hiện ra vài phần ý cười.
Nhưng không có dấu hiệu nào, vẻ mặt Lâm Linh lại chợt thay đổi.
Mi mày lạnh lẽo quát: “Niệm tình ngươi là đồng tộc của ta, cho nên vừa rồi mới mở lời giao lưu vui vẻ với người. Nhưng lại vì sao phát ngôn bừa bãi, khuyên ta làm phản?!”
“Thủ đoạn của sư tôn ta, sao ngươi một cổ mộc mục nát nho nhỏ như có thể phỏng đoán!”
Vương Huyền Bá nhận được truyền âm của Lâm Linh cũng cười mỉa một phen. Sau đó đánh thức đàn trùng ngủ say dưới châu Nhạc Dương nơi này.
Màu đen âm ảnh như hồng thủy sau khi vỡ đê, thế không thể cản, phát triển mạnh mẽ.
Mắt thường có thể nhìn thấy, dòng chảy địa mạch màu vàng xung quanh thoáng chốc bị nhuộm đen. Một tiếng nổ vang chói tai ẩn ẩn truyền đến từ dưới lòng đất, lại bao phủ trong đại quân đàn trùng đang cuộn trào mãnh liệt.
“Mất đi một xúc tu có cảm giác thế nào?” Lâm Linh lộ ra sát khí trong mắt.
“Ta cắt trăm ngàn xúc tu của ngươi cũng là chuyện dễ dàng.”
Vương Huyền Bá hiểu ý, phối hợp đánh thức mười năm đàn trùng còn lại khác, chỉ là vẫn khống chế bọn chúng coi như uy hiếp.
Mặt đất cả Huyền Hoàng chấn động nhỏ không cảm nhận được. Đó là tổng thể dòng chảy địa mạch mất khống chế do cổ thụ Địa Mạch tạo thành vì sợ hãi.
Một ảo ảnh lão giả lưng còng xuất hiện trước mặt hai người Vương Huyền Bá.
Hắn nhìn về phía Lâm Linh, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Đồng thời trong giọng nói còn mang theo phần phẫn nộ, chất vấn: “Ta vốn là một tấm chân tình hảo ý, ngươi cớ gì hại ta?!”
Vương Huyền Bá quan sát tiểu lão đầu dáng dấp tương đối hơi đáng khinh trước mắt, rất khó liên hệ hắn tới cổ thụ cấp truyền thuyết khống chế địa mạch Huyền Hoàng giới.
Mà đối mặt với sự chỉ trích của cổ thụ Địa Mạch, Lâm Linh chỉ phì cười: “Hảo ý? Ta đi theo sư tôn chỉ mới mấy năm, không chỉ từ một ý thức nhỏ yếu hồ đồ vô tri vô thức thành công hóa hình, hơn nữa còn có một thân tu vi không tầm thường như bây giờ.”
“Ngươi đã tu hành bao lâu? Ta muốn giết ngươi chỉ là trong một ý niệm!” Đôi mắt Lâm Linh lạnh lẽo toả định cổ thụ Địa Mạch, cò quay sau lưng bỗng nhiên xuất hiện, không ngừng xoay tròn.
Đàn trùng trong địa mạch như cảm ứng được gì, đồng bộ lấy bạo động đáp lại. Cho dù không tập thể thoát vây từ trong phong ấn, mười lăm đoàn âm ảnh cũng đột nhiên trở nên lớn hơn một vòng.
“Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.” Lão giả lưng còng bối rối không thôi.
Lâm Linh lại không để ý tới hắn, tiếp tục hùng hổ dọa người: “Mẫu thụ của ngươi không phải mẫu thụ của ta. Cái gọi là cải tà quy chính của ngươi, trong mắt ta lại là hủy đạo đồ của ta!”
“Người cản trở đạo phải không chết không thôi!” Lâm Linh quát lên.
Vương Huyền Bá cười hì hì, lại phối hợp buông ra trói buộc một đàn trùng.
Vẻ mặt cổ thụ Địa Mạch bỗng nhiên thay đổi, còn chưa kịp nói chuyện, một chân chợt như bị người đánh gãy, cả bóng dáng mất cân bằng, lảo đảo ngã nhào trên đất.
“Hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm! Mẫu thụ là sinh mệnh chi nguyên của cả thiên hạ, đừng nói linh mộc chúng ta, ngay cả nhân loại...”
Lời cổ thụ Địa Mạch còn chưa nói hết lại bị vụ nổ của một đàn trùng cắt ngang. Lần này là một chân khác. Lão đầu lưng còng chật vật ngẩng đầu, vẻ hốt hoảng lộ rõ trên khuôn mặt.
“Bản nguyên sinh linh thiên hạ? Hiện tại thì sao?” Trong lời nói của Lâm Linh tràn đầy khinh thường.
“Cho dù điều ngươi nói là sự thật thì tính sao?”
Lâm Linh giậm chân, đi đến trước mặt cổ thụ Địa Mạch.
“So sánh với sư tôn ta...”
“Ngươi chỉ là gà đất chó ngói!”
Một chân Lâm Linh đạp mạnh lên trên người cổ thụ Địa Mạch.
Ảo ảnh lão giả kêu rên đau đớn. Tuy đã bị Đạo Nhất Trùng ăn mòn một phần thân thể, nhưng dù lấy thực lực còn thừa của hắn hiện giờ cũng tuyệt đối không đến mức không có tí sức phản kháng nào. Nhưng cổ thụ Địa Mạch lại không giãy giụa.
Bởi vì lão giả biết lời của đồng tộc trẻ tuổi trước mắt không hề sai.
“Những thứ này rốt cuộc là gì...” Mặt ngoài cổ thụ Địa Mạch đã hoàn toàn thần phục, thực tế lại đang lén cố gắng hóa giải năng lượng màu đen quỷ dị này.
Nhưng lực lượng này dường như không giống với bất kỳ một loại nào trong Huyền Hoàng giới nó biết lúc trước, khiến nó căn bản bó tay toàn tập.
“Mấy người đệ tử đều có như vậy thủ đoạn, sư tôn của bọn họ lại rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là vị đại năng thời kỳ thượng cổ nào đó? Chúng ta không thù không oán, sao lại đột nhiên bắt ta khai đao? Chẳng lẽ là vì nhằm vào...” Cổ thụ Địa Mạch kinh nghi bất định, trong đầu lóe qua vô số suy nghĩ.
Lâm Linh lại không để lại cho cổ thụ Địa Mạch quá nhiều thời gian tự hỏi.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Nể tình ngươi và ta cùng là linh mộc, cho ngươi một cơ hội. Quy thuận Thánh triều Đại Khải bọn ta!”
“Nếu không, ta không để ý cố mà làm thay thế vị trí cổ thụ Địa Mạch của ngươi!” Giọng Lâm Linh lạnh lùng nói, sát khí lẫm liệt.
Nàng nói như vậy dưới chân vậy mà vươn ra rễ cây màu xanh biếc, hệt như vô số xúc tu tràn vào dòng nước lũ đàn trùng màu đen.
Lục ý thuần túy từ dưới chân Lâm Linh lan tràn, nhanh chóng nhuộm xanh màu đen.
Lâm Linh nắm giữ Thú Chuyển Luân mô phỏng, lúc này đã hợp nhất với đàn trùng. Nàng là đàn trùng, đàn trùng là nàng.
Những nơi dòng nước lũ màu đen Đạo Nhất Trùng đi qua đều là vùng đất ý chí nàng đạt đến, trở thành một phần thân thể nàng.
Nếu như nói những thân thể Đạo Nhất Trùng xâm nhiễm lúc trước, cổ thụ Địa Mạch còn có khả năng cướp về một lần nữa. Chỉ cần tìm được phương pháp diệt sát hết đám Đạo Nhất Trùng, sau đó dùng lực địa mạch không ngừng cọ rửa là được.
Nhưng bây giờ, phần bị Lâm Linh chiếm cứ...
Sắc mặt cổ thụ Địa Mạch dần trở nên nhợt nhạt vô cùng.
Bởi vì nó đã hoàn toàn mất đi cảm giác đối với một phần thân thể chính mình. Thậm chí cảm nhận được, ngay bên cạnh thân thể gốc của mình nhiều thêm một tồn tại không có hảo ý.
Bất cứ lúc nào cũng có thể một ngụm nuốt sạch phần còn lại của mình!
Loại cảm giác này thực sự khiến người ta không rét mà run, càng thêm xác nhận lời của Lâm Linh tuyệt đối không phải nói ngoa.
Thời gian để lại cho chính mình không nhiều lắm...
Trong đầu cổ thụ Địa Mạch lóe lên ý nghĩ.
Nhưng nếu nương nhờ Thánh triều Đại Khải gì đó thì cũng có nghĩa là đã phản bội phụ thân của mình.
Khuôn mặt u ám của Nhược Mộc thình lình hiện lên trước mặt cổ thụ Địa Mạch, làm cho cổ thụ không khỏi sợ run cả người.
Ý quy hàng vốn có trong lòng tức khắc lại biến mất.
Vào lúc cổ thụ Địa Mạch do dự không thể quyết định, nó lại mơ hồ cảm nhận được một chút ý niệm đặc biệt từ chỗ Lâm Linh.
“Hửm?”
Sau khi cổ thụ Địa Mạch cẩn thận phẩm vị một phen, lại nhớ lại Nhược Mộc gần đây hình như càng ngày càng hơi điên, cuối cùng vẫn hạ quyết định.
“Lão hủ...”
Lâm Linh hơi liếc qua, cổ thụ Địa Mạch theo đó ngừng lại, sửa lời: “Ta, nguyện hàng Thánh triều.”
Vương Huyền Bá có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm cổ thụ. Lâm Linh thì lại phân phó: “Vậy thì đi theo bọn ta gặp mặt sư tôn thôi.”
Căn bản không cho đường sống cự tuyệt.
Cảm nhận đàn trùng vẫn nhìn chằm chằm trong cơ thể, cổ thụ Địa Mạch không nhịn được bất đắc dĩ đồng ý.
Thân thể từ hư hóa thực, tương đối chật vật xuất hiện.
Thành thật đi theo sau lưng Vương Huyền Bá và Lâm Linh.
Một đường ngược lại cũng không có trắc trở gì, đi tới trong tiểu thế giới Đại Khải.
Đủ loại khí tức sâu không lường được từ các nơi truyền đến làm cổ thụ như giẫm trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ.
Hai đệ tử đều có thể thu thập hắn dễ bảo, càng đừng nhắc tới Thánh Hoàng Đại Khải.
Trong Thánh Hoàng tọa, cổ thụ thần phục tự nhiên không cần nhiều lời.
Ngoài rơi vào lưới nguyên lực màu vàng Thánh Hoàng, từ đó thể xác tinh thần không tự do, biến thành nô bộc Đại Khải ra. Cổ thụ Địa Mạch còn khai ra tất cả những gì mình biết về Nhược Mộc.
Nhưng cuối cùng cũng giữ được một cái mạng nhỏ của mình.
Thánh triều cũng vì đó chính thức nắm giữ phương pháp tìm được bản thể Nhược Mộc.
“Thánh Hoàng tại thượng, hôm nay ta đã tiết lộ khí tức phụ thân, không lâu sau hắn nhất định sẽ có cảm ứng. Cho nên mấu chốt thành công còn phải ở một chữ ‘nhanh’ này.” Cổ thụ địa Mạch Đã lựa chọn đầu hàng thì đầu hàng rất triệt để chủ động bày mưu tính kế cho Lý Bình.
“Lời ngươi nói không sai. Vì vậy, ta đã ở trên đường đi rồi.”
Giọng Lý Bình từ phía trên truyền đến, nhưng làm cổ thụ Địa Mạch hoảng hốt không thôi là, bóng dáng Thánh Hoàng vô diện đã từ từ biến mất không thấy trong lúc nhạt đi.
Mà chính mình thậm chí ngay cả đối phương rời đi lúc nào đều không thể phát giác.
“Thực lực của Thánh Hoàng quả nhiên sâu không lường được. Còn hơn cả... cha.”
“Hầy, lão già điên này thật có phúc.”
Chẳng biết tại sao, cổ thụ Địa Mạch vậy mà trở nên có phần mong đợi.
Mà lúc này, bên ngoài Thánh Hoàng tọa.
Vương Huyền Bá nhìn Lâm Linh, muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi. Cứ nhìn ta như vậy, ta sợ ta không nhịn được rút đao mất.”
Lời nói bất thình lình thốt ra của Lâm Linh khiến Vương Huyền Bá giật nảy mình.
Vương Huyền Bá gãi đầu nhìn vị sư muội này của mình. Cũng không do dự nữa, mở miệng hỏi: “Vừa rồi, vào giây phút cuối cùng chiêu hàng cổ thụ Địa Mạch, hình như sư muội đã nói gì với nó phải không?”
Lâm Linh lộ ra biểu cảm ghét bỏ “thì ra là vấn đề nhàm chán này”.
“Chẳng qua là ta nói cho nó biết, nếu như nó đầu hàng, ta có thể kết minh với nó mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận