Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1281: Thánh Hoàng lập tân pháp

Vẻ mặt Trương Hư trở nên nghiêm túc, vuốt râu rồi nói: “Cảm ứng giữa huyết mạch, huyền diệu khó giải thích, nhưng không thể không tin. Có lẽ Tôn huynh có thể phái người thay thế đưa tin, xác nhận trong nhà một phen.”
Hoa Nguyệt Dạ cũng phụ họa thêm như thế.
“Đa tạ hai vị đạo huynh chỉ điểm.” Tôn Ngang cũng chính là bản tôn Lý Phàm, sau một lát ngẫm nghĩ, lập tức tung một lá linh phù ra, bay ra bên ngoài không gian Diễn Pháp Giác.
Tấm linh phù này, mỗi vị Hợp Đạo trấn thủ phải trấn thủ trăm năm mới có thể đổi lấy một cơ hội sử dụng. Nếu không phải trước đây Hư Uyên Hiến “chăm sóc”, giảm miễn cho “Tôn Ngang” thời gian trấn thủ một trăm năm, coi như bây giờ hắn muốn liên lạc với bên ngoài cũng không cách nào làm được.
Sau gần nửa ngày, gia chủ Tôn gia Tôn Lộ Viễn đích thân chạy tới.
“Đại bá của ngươi, bất hạnh qua đời rồi.”
Đầu tiên biểu cảm trên mặt Lý Phàm là kinh ngạc, sau đó chuyển thành tự trách và đau thương: “Lúc trước, trước khi đại bá đi, ta đã mơ hồ có dự cảm…”
Tôn Lộ Viễn an ủi: “Sinh tử vô thường, cái chết của Lộ Thường không liên quan gì tới ngươi, Lộc Nhi, ngươi đừng nên tự trách.”
“Ta…”
Tôn Lộ Viện khựng lại một chút rồi đổi giọng, nói: “Thời buổi bây giờ hỗn loạn, nhưng có ta ở đây, Tôn gia không sụp đổ được. Ngươi cứ yên tâm đợi ở đây là được.”
“Đến lúc sau cùng quan trọng nhất, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài.”
Tôn Lộ Viễn trịnh trọng cam kết.
Lý Phàm biết Tôn gia đã đầu quân cho Thánh triều Đại Khải, tất nhiên biết rõ ý tứ thật sự trong lời nói này của Tôn Lộ Viễn. Chẳng qua lúc này hắn chỉ có thể làm bộ làm tịch nói: “Ta có thể kiên trì ở đây. Đừng vì tôi mà lãng phí tài nguyên trong nhà nữa.”
Trong lúc hai người Tôn gia trình diễn một phen huyết mạch tình thâm, Phù Nguyên Thịnh bị phân thần Lý Phàm đoạt xá, nhưng lại gặp phải ác ý ngợp trời của đủ người khác nhau từ gia tộc.
“Tiểu Thịnh Tử, vận may con mẹ nhà ngươi, vậy mà có thể may mắn đạt được một môn công pháp Hợp Đạo?”
“Nguyên Thịnh, mấy năm nay trong nhà không bạc đãi gì ngươi đúng không nào? Đây là lúc ngươi nên quay về báo đáp gia tộc.”
“Thịnh Nhi, thời gian chưa tới hai ngày mà đã có hơn mười vị tu sĩ Hóa Thần tìm đến tận cửa. Bất kỳ người nào cũng là tồn tại mà Phù gia chúng ta không thể đắc tội nổi! Vì tương lai của Phù gia, không bằng ngươi giao công pháp này ra đi.”
“Phù Nguyên Thịnh, đừng tưởng rằng may mắn nhất thời thì có thể may mắn cả đời! Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tu Kim Đan, sao có thể bảo vệ được công pháp Hợp Đạo chân chính? So với việc sau này bị người khác cưỡng ép cướp đi mất, không bằng chủ động giao nó ra, đổi lấy tương lai tươi sáng!”
Vừa rời khỏi tổng bộ Vạn Tiên Minh, lệnh triệu tập bị che giấu trước đó chỉ thoáng chốc đã vọt đến. Trong lời nói không che giấu tham lam và ác ý một chút nào, gần như khiến vận chuyển linh khí của người ta đình trệ. Nếu không phải giờ phút này Phù Nguyên Thịnh đã không còn là Phù Nguyên Thịnh nữa, chỉ sợ hắn đã bị người thân của mình làm đạo tâm vỡ vụn ngay tại chỗ rồi.
Lý Phàm nhìn lời đưa tin chưa dừng lại, thậm chí bởi vì đợi lâu chưa trả lời mà từ ngữ ngày càng trở nên hung hăng, vẻ mặt không kiềm được trở nên vi diệu.
“Lòng người tàn độc, không ngờ đến nỗi này!”
“Bởi vì cái gọi là vùng đất nào nuôi ra con người nơi đó, ở trong lãnh thổ Thánh triều, chuyện giống như thế tuyệt đối sẽ không xảy ra. Vạn Tiên Minh, số mệnh đã tận!”
“Vậy để ta, tiếp thêm một tay!”
Lý Phàm mỉm cười, trong nháy mắt sau đó vẻ mặt trở nên đau đớn, vô cùng bi phẫn.
Hắn không trả lời Phù gia mà là đi đến Thiên Khu tiên thành bằng truyền tống trận, thoải mái xuất hiện trước mặt người đời.
Rất nhanh, sự xuất hiện của Phù Nguyên Thịnh đã hấp dẫn sự chú ý của một vài người.
Mà cho dù những người không biết chuyện kia cũng phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh quái lạ. Sau một hồi nghe ngóng, trong nháy mắt bọn họ đã hiểu ra.
Phù Nguyên Thịnh, tiêu điểm chú ý của đám người hệt như bị ép buộc, hoảng hốt chạy loạn.
Vậy mà hắn không tạm thời trốn đi, hoặc di chuyển thông qua truyền tống trận mà cứ như thể bị mất trí, nhục thân bay thẳng ra ngoài thành Thiên Khu.
Rất nhanh đã có không ít tu sĩ hóng chuyện đuổi theo.
Tu sĩ Kim Đan, tốc độ phi độn có thể nhanh được cỡ nào? Rất nhanh sau lưng Phù Nguyên Thịnh đã có một đám người đông đúc đuổi theo.
Cũng không thật sự có nhiều người có âm mưu với công pháp, đa phần bọn họ ôm tâm thế hóng chuyện hơn.
Lý Phàm vờ trưng vẻ mặt hoảng sợ, thật ra đang thong thả dẫn dắt đám người này.
Hắn đang chờ một cơ hội để châm ngòi sự kiện một cách triệt để.
Phi độn không có mục đích hơn nửa ngày, rất nhanh nhân vật Lý Phàm chờ đợi đã ra sân.
Người kia chắc hẳn là nghĩa phụ của trên danh nghĩa của Phù Nguyên Thịnh, Phù Lâm Mộ.
“Ngươi, tên nghiệt chướng này, gia chủ gọi ngươi không đáp, rốt cuộc là muốn làm gì hả?” Phù Lâm Mộ vừa hiện thân đã mắng to một tràng ào ào vào Phù Nguyên Thịnh.
Sau lưng Phù Lâm Mộ, một vị tu sĩ đứng sừng sững, khoanh hai tay, mắt nhắm nghiền. Nhìn khí tức chắc là tu vi Hóa Thần.
Lý Phàm khựng người, dường như trong lòng vô cùng e sợ phụ thân của mình.
Phù Lâm Mộ thì vẫn tiếp tục xúc động, đưa ra lý lẽ, sau đó lại giới thiệu thân phận của tu sĩ Hóa Thần đang nhắm mắt phía sau hắn.
“Vị này chính là tiền bối Phù Thông Thiên, châu Thiên Quyền. Cũng coi như là người trong tộc với chúng ta.”
“Công pháp Hợp Đạo kia của ngươi, Phù gia chúng ta thật sự không gánh vác nổi, rơi vào trong tay ngươi là họa chớ phải phúc. Không bằng giao cho vị Phù tiền bối này…”
Trải qua một phen thuyết phục của Phù Lâm Mộ, Lý Phàm giống như đang đau đớn giãy giụa một hồi, sắp thỏa hiệp.
Đúng lúc này lại có vị khách không mời mà đến tới.
Lại là một vị trưởng bối khác của Phù gia, lại dẫn theo một vị Hóa Thần, muốn tranh giành chân công Hợp Đạo vào tay.
Lý Phàm giả bộ ngơ ngác, không biết nên nghe theo ai.
Hai vị Hóa Thần tốn công tốn sức đối chọi gay gắt, rồi lần lượt có tu sĩ Hóa Thần nghe tin vội vàng đến nơi.
“Chư vị, chẳng qua là một bộ công pháp Hợp Đạo mà thôi, không đáng để đánh nhau sống chết. Không bằng thương lượng một cách hòa bình, thế nào?” Có người đề nghị, nhưng hoàn toàn bỏ qua ý kiến của chủ nhân bộ công pháp là Phù Nguyên Thịnh đây, biến công pháp này thành vật trong tay của bọn họ.
“Đúng vậy, nếu phải trả giá đắt, còn không bằng tới Thiên Huyền Kính mua luôn cho rồi.”
“Hay là trước tiên nghe thử, vị kỳ lân Phù gia đây, rốt cuộc công pháp Diễn Pháp Giác thôi diễn là loại công pháp gì?”
Một đám Hóa Thần nhanh chóng đạt thành nhận thức chung, đồng loạt nhìn về phía Lý Phàm.
Mà không biết rằng hành động lần này chính là ý muốn của Lý Phàm.
Trước khi tiến vào không gian Diễn Pháp Giác, hắn đã suy tính sẵn sẽ dùng công pháp này để làm mưa làm gió. Vì vậy công pháp bản gốc cung cấp cho Diễn Pháp Giác đều là loại hình quy cách cực kỳ cao.
Cuối cùng công pháp đạt được tất nhiên cực kỳ bất phàm. Dù đối với Lý Phàm hiện giờ đã có tác dụng nhất định.
Chỉ thấy Phù Nguyên Thịnh mà Lý Phàm ngụy trang thành, mặt mày lộ vẻ đau khổ. Cuối cùng rơi vào đường cùng, hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: “Công pháp ta thu hoạch được, tên là ‘Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công’.”
“Công pháp mới bây giờ đúng là nghịch thiên. Nhưng muốn đột phá cảnh giới thì lại không thể không dựa vào các loại tài nguyên trong thiên địa. Đối với những thế gia đại tộc kia còn đỡ, chứ như hạng người không quyền không thế chúng ta, dù thiên tư tuyệt đỉnh vẫn phải chịu hạn chế!”
Lời của Lý Phàm làm vẻ mặt không ít tu sĩ ở đây hơi động, tràn đầy đồng cảm.
Lý Phàm tiếp tục nói: “Vì vậy ta luôn mơ ước một ngày nào đó có thể thoát khỏi hạn chế này. May mắn được ‘Thiên Tầm tiền bối’ hậu ái, được tặng cận pháp ngọc bài, cuối cùng mới có cơ hội biến mơ ước thành sự thật.”
“Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công này có thể tăng cường cảm ứng giữa bản thân và thiên địa Huyền Hoàng không ngừng, địch ý của thiên địa yếu đi rất nhiều. Kế tiếp dựa theo đó, liên hệ cảm ứng với thiên địa, tìm kiếm các tài liệu cần thiết để đột phá như Nguyên Anh động thiên, tương sinh chi biến. Thậm chí luyện đến mức cao thâm, cảm nhận vị trí tồn tại thiên địa chi phách cũng là chuyện như trở bàn tay…”
“Có công pháp này, chỉ cần Phù Nguyên Thịnh ta đây một chút thời gian, đạt thànt Hợp Đạo không phải là chuyện si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng không ngờ rằng, không ngờ rằng…”
“Vạn Tiên Minh vậy mà đối xử với tu sĩ tầng dưới chót như vậy, dồn ép đến tận thế này! Một cơ hội nhỏ nhoi cũng không bố thí!”
Lý Phàm càng nói càng bi phẫn, trong mắt đầy tơ máu.
Sau đó còn vung tay lên, trực tiếp phơi bày toàn bộ công pháp ‘Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công’ lộ ra trước mắt bao người.
Chỉ một cái liếc mắt, Hợp Đạo ở đây đã nhìn ra chỗ phi phàm của công pháp này.
Hoàn toàn không phải thứ tu sĩ Kim Đan nho nhỏ có thể làm bừa bãi.
Một đám Hóa Thần, vẻ mặt khác nhau. Bầu không khí cũng đột nhiên trở nên căng thẳng, nghiêm túc.
“Đủ rồi.”
Một người trong đó đánh tan văn tự trên bầu trời, sau đó đảo mắt nhìn đám người: “Giá trị của công pháp này, ngẫm thôi không cần phải nói nhiều.”
“Đúng thế, chênh lệch giữa công pháp Hợp Đạo, cũng có khoảng cách. Nếu lời tiểu tử này là thật, giá trị công pháp Hợp Đạo này cao tới mức đời này ta thật sự hiếm khi gặp được.”
“Ha ha, ta thấy coi như chư vị ở đây bỏ mạng hơn phân nửa, chỉ cần có thể thắng được công pháp, cũng đáng!”
Các tu sĩ Hóa Thần ngươi một lời ta một câu, mùi thuốc súng dần trở nên nồng nặc.
Người của Phù gia ở đây lại có vẻ mặt dần trở nên thê lương.
Sớm biết thứ Phù Nguyên Thịnh lĩnh ngộ là một công pháp chí cao đủ để sáng lập thế gia tu tiên thế này, nói kiểu gì bọn họ cũng muốn thử che chở!
Dù là lúc bán ra, nói thêm chút điều kiện thì sao chứ?
Nhưng dù Phù gia hối hận không thôi.
Về quyền sở hữu cuối cùng đối với Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công, lại bị một Hợp Đạo vừa tấn thăng ngáng một chân.
Người này xưng là ‘Xích Liễu tiên tôn’, vừa mới đột phá đến cảnh giới Hợp Đạo vào mấy ngày trước.
Vẫn chưa tìm được công pháp tu hành phù hợp, đúng lúc nghe nói về chuyện của Phù Nguyên Thịnh. Phấn khích không thôi, tập hợp tham gia náo nhiệt.
Không ngờ có được niềm vui bất ngờ.
Giữa Hợp Đạo và Hóa Thần, khác biệt như ngày và đêm. Xích Liễu muốn, tất nhiên một đám Hóa Thần không cách nào tranh giành với hắn.
Huống hồ Xích Liễu cũng không lẻ loi một mình, sau lưng hắn còn có một gia tộc thế lực không tầm thường làm chỗ dựa.
Cuối cùng, dưới uy thế bức ép của đôi bên, Hóa Thần có mặt ở đây nhao nhao lùi bước khỏi cuộc tranh chấp.
Để tránh đêm dài lắm mộng, người đắc thắng sau cùng, Xích Liễu tiên tôn muốn Phù Nguyên Thịnh giao công pháp ra ngay tại chỗ.
“Mong rằng sau khi tiền bối có được công pháp này rồi, có thể chiếu cố Phù gia chúng ta nhiều hơn chút.”
Lý Phàm ngửa mặt lên trời thở dài, một câu nói làm người của Phù gia có mặt ở đây xấu hổ không thôi.
Thấy Xích Liễu phi thân đến gần, Lý Phàm thần niệm truyền công pháp Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công hoàn chỉnh đi.
“Quả nhiên là một diệu pháp vô thượng.” Vẻ mặt Xích Liễu vui sướng không thôi.
“Phù tiểu tử, ký vào khế thư này. Bày tỏ ngươi tự nguyện từ bỏ quyền sở hữu công pháp. Yên tâm ta sẽ không bạc đãi Phù gia các ngươi…” Xích Liễu trầm giọng nói.
“Vãn bối tuân mệnh.” Lý Phàm cúi đầu, muốn nhận lấy khế thư màu vàng kia.
Mà ngay đúng lúc này…
Giống như chịu ảnh hưởng bởi văn tự công pháp ‘Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công’ trước đó, Xích Liễu chợt cảm thấy tinh thần hơi hoảng hốt.
Phù Nguyên Thịnh trước mắt vậy mà giống như quái vật dữ tợn đáng sợ chỉ xuất hiện trong cơn ác mộng, giương nanh múa vuốt về phía hắn. Sau chốc lát sắp nhào đến trước mặt hắn.
Xích Liễu chợt giật mình, vô thức tung ra một đạo hồng quang.
Ngay chính giữa cơ thể Phù Nguyên Thịnh.
Uy lực của Hợp Đạo, dù chỉ là một chiêu vô thức tiện tay, tu sĩ Kim Đan nào có khả năng chống cự?
Trên mặt mang biểu cảm khó tin, cơ thể Phù Nguyên Thịnh vỡ vụn từng khúc trong một cái chớp mắt, thân tử đạo tiêu!
Biến cố bất ngờ lập tức khiến tất cả mọi người sững sờ.
Mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Xích Liễu tiên tôn hành hung ngay trước mặt mọi người.
Mà bản thân Xích Liễu cũng hơi ngạc nhiên.
Ngạc nhiên nhìn bàn tay của mình.
“Chẳng lẽ vừa mới đột phá, ảnh hưởng của thiên địa chi phách đối với ta vẫn chưa biến mất hoàn toàn?”
“May mà ‘Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công’ này đã đến tay.” Đây là suy nghĩ thứ hai hiện lên trong đầu Xích Liễu.
“Thịnh Nhi!” Sau tràng lặng ngắt như tờ, người của Phù gia cuối cùng đã kịp phản ứng.
Bọn họ nhao nhao phẫn nộ, rú lên thê thảm.
Còn có không ít người, không sợ tu sĩ Hợp Đạo cùng với hồng câu to lớn giữa bọn họ, tràn đầy thù hận, nhìn chằm chằm Xích Liễu.
Đỉnh đầu, dị tượng vẫn lạc thong thả đến chậm, chứng minh cho cái chết của Phù Nguyên Thịnh.
Còn Xích Liễu xem như là hung thủ, ánh mắt nhìn con sâu cái kiến này, trong lòng thoáng cảm thấy khó chịu.
Nhưng dù sao cũng là hắn đuối lý, cũng không tiện lên cơn trước mặt mọi người.
Hắn chỉ nói: “Yên tâm, bổn tọa nói lời giữ lời. Sẽ không bạc đãi Phù gia các ngươi.”
Lúc này tiếng khóc than nức nở của người Phù gia mới chậm rãi dừng lại.
Dù sao người cũng đã chết rồi, không đáng vì một người đã chết mà dĩ hạ phạm thượng, tìm đường chết đối nghịch với Hợp Đạo.
Xích Liễu dẫn theo người của Phù gia rời đi.
Một đám Hóa Thần cũng cảm thán không thôi: “Xem ra là do công pháp này quá quý giá. Xích Liễu tiên tôn vì giữ bí mật tuyệt đối nên mới chọn giết người diệt khẩu.”
“Đến cả khế thư cũng không tin? Vị Hợp Đạo mới tấn thăng này liệu có đa nghi quá không?”
“Khế thư thì thế nào? Thế gian có diệu pháp huyền bí, lỡ như có thể làm trái hẹn ước trong khế thư mà không bị trừng phạt thì sao?”
“Đây là tình huống nhiều người nhìn vào như thế. Nếu trong âm thầm, chỉ sợ hắn làm việc còn không kiêng nể gì hơn!”
“Tu sĩ Hợp Đạo, đúng là uy phong! Luật pháp Tiên Minh, đến cấp bậc của bọn họ cũng biến thành có cũng được mà không có cũng không sao nhỉ?”
“Đó là đương nhiên rồi. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết, Tiên Minh sao có thể vì một người chỉ là Kim Đan mà thật sự trừng trị Hợp Đạo? Dù có đi nữa cũng tất nhiên là giả bộ thôi.”
“Vừa vào Hợp Đạo, quả nhiên khác biệt. Giống như hồng quang Ly giới trước đây, có thể đi khắp tinh hải, cũng chỉ có Hợp Đạo mới có tư cách.”

Tu sĩ Hóa Thần nói đến mức cụt hứng, lần lượt bỏ chạy.
Mà phần lớn tu sĩ cơ bản như Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh còn sót lại vây xem thì nán lại thật lâu chưa rời đi.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên dị tượng vẫn lạc chưa biến mất trên bầu trời, cảm xúc thỏ chết cáo thương xộc lên đầu.
Dưới ảnh hưởng từ lực lượng thần bí mà bọn họ không thể phát giác, loại cảm xúc này lại dần hóa thành ngọn lửa phẫn nộ, chậm rãi nhen nhóm.
“Trong mắt cao tầng Tiên Minh, chúng ta quả nhiên là tồn tại sâu kiến.”
“Còn luật pháp Tiên Minh thì sao? Hóa ra chỉ có hiệu lực đối với chúng ta?”
“Hôm nay người chết là Phù Nguyên Thịnh, ngày mai kẻ vô tội uổng phí mạng sống sẽ là ai trong chúng ta đây?”
Trong yên lặng, bầu không khí kỳ lạ đang dần nổi lên.
Dù chưa nói lên thành tiếng nhưng trong ánh mắt bọn họ nhìn nhau đã để lộ ra tất cả.
Chẳng qua là e ngại sự uy hiếp của Tiên Minh, không người nào trong số bọn họ dám can đảm nói ra miệng suy nghĩ trong lòng.
Có lẽ…
Thứ bọn họ cần chính là một cơ hội.
Sau một hồi lâu, tu sĩ vây xem mới hoàn toàn giải tán hết.
Một sợi phân thần của Lý Phàm thì hóa thành ảo ảnh, tái hiện chốn thế gian.
“Lửa đã đốt, chỉ sợ không cần ta quạt thêm gió đã có thể lần lượt đốt cháy toàn bộ Vạn Tiên Minh.” Lý Phàm rất hài lòng đối với kiệt tác của bản thân.
Mà phát triển tiếp theo đó cũng thật sự giống như dự đoán của hắn.
Tuy hình ảnh Xích Liễu tiên tôn đánh chết Phù Nguyên Thịnh ngay giữa ban ngày ban mặt nhanh chóng truyền đi khắp toàn bộ Vạn Tiên Minh thông qua Thiên Huyền Kính. Nhưng bởi Phù gia đã bày tỏ sự cảm thông đối với Xích Liễu vì vừa mới đột phá, cảnh giới không ổn định dẫn đến sai lầm nhất thời. Nên Tiên Minh cũng không truy cứu trách nhiệm nữa, chỉ phạt điểm độ cống hiến tượng trưng.
Ngược lại là bản thân Xích Liệu đạt được Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công, sau khi tin tức truyền khắp, dẫn tới vô số gia tộc nghe ngóng xem sự tình là thật hay giả.
Đồng thời nhao nhao thể hiện tình nguyện dùng số tiền lớn đổi lấy Xích Liễu chịu ra tay cảm ứng tìm kiếm vị trí thiên địa chi phách.
Trong lúc nhất thời, địa vị của Xích Liễu vừa mới đột phá Hợp Đạo thậm chí còn nhỉnh hơn một vài Hợp Đạo có danh tiếng từ xưa.
Còn về phần Phù Nguyên Thịnh vô tội chết thảm kia, theo thời gian dần trôi qua chậm rãi bị người ta quên lãng.
“Đúng là mỉa mai mà! Kẻ có tội không chịu phạt, ngược lại còn hưởng lợi.”
Trong Thánh triều Đại Khải, Vương Huyền Bá liếc nhìn văn chương trong tay, tặc lưỡi cảm thán, nói.
“Nếu ở Đại Khải chúng ta, đừng nói là quan viên bình thường, xem như Thánh Hoàng thân truyền như ta đây, phạm phải loại chuyện này cũng phải bị trách phạt liên tục. Tối thiểu nhất phải bị nhốt vào ngục tối ấy trăm năm, sao có thể cho qua nhẹ nhàng thế được. Vạn Tiên Minh hay thật… À, không đúng, Vạn Tiên Minh đúng là mục nát mà!” Âu Thượng Thiên liên tục lắc đầu.
Tôn Nhị Lang liếc nhìn Âu Thượng Thiên, cười bất đắc dĩ: “Ý của sư tôn là chuyện này có thể coi như ví dụ điển hình để tuyên truyền. Cổ vũ trước tác chiến.”
“Thậm chí có thể mượn cơ hội làm dao động nền móng của Tiên Minh. Dù sao đa số tu sĩ thuộc Vạn Tiên Minh đều chỉ là cảnh giới dưới Hóa Thần.”
Âu Thượng Thiên nhếch miệng: “Lôi kéo đám rác rưởi này có được gì chứ? Tới bao nhiêu tên ta giết bấy nhiêu tên!”
Tôn Nhị Lang biến sắc: “Chớ nói bậy! Chính nghĩa thì được ủng hộ, bất nghĩa thì khó khăn. Tiên Minh mất hết lòng dân, Thánh triều chúng ta chinh phạt chính là làm việc theo tâm ý của dân.”
“Sư xuất hữu danh, bính đạo nhi hành mới có thể bất khả chiến bại!”
Dù sao cũng là đại sư huynh, Âu Thượng Thiên không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng thì thầm: “Nói nhiều như thế, cuối cùng chẳng phải dựa vào thực lực để nói chuyện sao.”
Sau một phen đùa giỡn ầm ĩ, mấy vị sư huynh đệ đưa chủ đề trở về quỹ đạo.
“Thượng Thiên, truyền tống trận Vạn Tượng của ngươi xây dựng thế nào rồi?” Tôn Nhị Lang hỏi.
Mặt Âu Thượng Thiên lộ vẻ đắc ý: “Ta làm việc, sư huynh cứ yên tâm. Đã hoàn thành định vị tất cả châu vực Vạn Tiên Minh, chỉ cần sư tôn ra lệnh một tiếng, tướng sĩ Đại Khải có thể thông qua truyền tống trận Vạn Tượng hướng tới từng châu vực được chỉ định trong chớp mắt. Một lần nữa dùng Phổ Hiền Chân Chu, mượn nhờ tường chắn sương trắng yểm hộ, đảm bảo có thể thần không biết quỷ không hay hạ quân xuống thiên thành các châu!”
Vương Huyền Bá cũng nói tiếp: “Mấy người nằm vùng chôn trong nội bộ Tiên Minh cũng đã hoàn thành kết nối. Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, Thiên Huyền Kính, truyền tống trận các châu Tiên Minh đều sẽ mất hiệu lực.”
Một bản đồ sơ lược lãnh địa Tiên Minh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đến lúc đó, các châu đều thành đảo hoang, ốc còn không mang nổi mình ốc. Thực lực bọn họ cũng đã xác minh từ sớm. Chia ra để ăn, không thành vấn đề.”
“Chỗ mấu chốt vẫn là bốn châu trung tâm Tiên Minh cùng với tổng bộ Tiên Minh.”
Liếc nhìn danh sách tu sĩ chính yếu đóng quân tại các châu, Tôn Nhị Lang đưa mắt tập trung ở nơi chính giữa bản đồ sơ lược.
Sau một hồi suy nghĩ, Tôn Nhị Lang nói: “Trước đó, khi sư tôn triệu kiến ta, mơ hồ để lộ tin tức. Đến lúc đó hắn sẽ vận dụng thủ đoạn kinh thiên, lập tức phong tỏa bốn châu trung ương và tổng bộ Tiên Minh. Chắc hẳn chúng ta không cần lo tổng bộ Tiên Minh chi viện, chỉ cần tập trung giải quyết cuộc chiến các châu mau chóng chóng là được.”
“Mặt khác, còn bí cảnh Tiên Minh giấu ở sương trắng và các châu vực, chúng ta cũng sẽ dùng trận pháp để phong tỏa trước khi khai chiến. Tiềm Long uyên, Phượng Vụ thành, Thương Mang sơn, Sất Sá tiên thành, tuy lực lượng đóng quân tại từng nơi này không mạnh nhưng bọn họ cộng lại cũng không thể xem thường. Vẫn nên tiêu diệt từng bộ phận.”
Mấy người còn lại đều nghiêm túc đối đãi với trình bày kế hoạch tác chiến của Tôn Nhị Lang.
Chỉ có Âu Thượng Thiên cười đùa hí hửng, nói: “Trình độ trận pháp của Vạn Tiên Minh, ta đã từng đích thân lĩnh giáo. Vốn không đáng nhắc tới. Pháp trận phong tỏa sư tôn đích thân sáng tạo, bao vây bọn họ một nửa nửa năm, dư dả!”
“Chỉ là vật liệu bày trận có phải hơi khan hiếm không?” Âu Thượng Thiên chợt nhướng mày, khó hiểu hỏi.
Tôn Nhị Lang mỉm cười lấy một khối ‘Không Minh Thạch Mẫu’, phô ra trước mặt mọi người.
Âu Thượng Thiên đảo qua vật tư chứa bên trong Thạch Mẫu, kinh ngạc ngay tại chỗ: “Nhiều như thế? Thế này là trộm bảo khố Tiên Minh à?”
Tôn Nhị Lang cười ha ha: “Sư tôn giao cho ta, cả thảy ba khối. Trong mỗi khối Thạch Mẫu đều chứa đầy tràn. Theo ta được biết, bên phía tiền bối Âu Đạo Tử cũng có ban thưởng vật tư dồi dào. Vì vậy đống vật tư chiến lược này, ngươi đừng quan tâm nữa. Chuẩn bị bày trận cho tốt là được rồi.”
Âu Thượng Thiên nghe nhắc tới phụ thân của mình, ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu.
Tôn Nhị Lang thì nhìn về phía tổ hợp hai người Tô Ngữ Tinh và Lưu Ly luôn im lặng không lên tiếng.
Từ sau khi bọn họ bị Thánh Hoàng phái đi trấn thủ thế giới U Ám dưới lòng đất cứ như thật sự bị u ám bám vào người, tính tình thay đổi, hay im lặng ít nói đi nhiều.
“Sư muội, viện quân từ tiểu thế giới, tổ chức thế nào đây?” Tôn Nhị Lang lên tiếng hỏi.
“Sắp nhanh hơn trong dự đoán. Yên tâm, liên quân Vạn Giới chắc chắn tới chiến trường đúng giờ.” Tô Ngữ Tinh dịu dàng nói, trong giọng nói có cảm giác cứng cỏi lúc trước chưa từng có.
Trong quá trình giáo hóa U tộc thế giới U Ám dưới lòng đất, nàng mơ hồ cảm ngộ được mối liên hệ có thể tồn tại giữa thiên đạo tiểu thế giới với dân trong thế giới đó.
Cộng thêm bản thân tại tinh hải, tình cờ thu hoạch được ưu ái của thiên đạo bám lên người, khiến nàng tự nhiên càng dễ dàng thân thiết với thiên đạo tiểu thế giới so với tu sĩ khác.
Dựa vào ưu thế này, nàng phụng lệnh của Thánh Hoàng, du tẩu trong các tiểu thế giới khác nhau.
Kết hợp cương nhu, dụ dỗ, ép buộc, tiến hành đồng bộ.
Xây dựng một nhánh “Vạn Giới Liên Hợp” chân chính với hiệu hiệu suất có thể xưng là khủng bố.
Tuy đối với nhánh liên quân này, đến lúc đó có thể thật sự thể hiện được chiến lực thực tế, không ôm bất kỳ chờ mong gì. Nhưng dù sao thanh thế to lớn, tăng cường quân uy nhất định không thành vấn đề gì.
Quan trọng nhất là ngăn cản sạch bọn họ, khi Thánh triều và Vạn Tiên Minh quyết chiến, có thể chơi ngáng chân.
“Đúng rồi, Lâm Linh sư tỷ đâu rồi? Sao gần đây không thấy nàng?” Âu Thượng Thiên chợt tò mò hỏi.
Tôn Nhị Lang suy đoán mập mờ: “Nàng tự có sư tôn giao trách nhiệm, ta cũng không rõ lắm. Nhưng ngươi yên tâm, nàng nhất định sẽ không vắng mặt trong buổi tiệc này.”
Một đám đệ tử một lần nữa cùng nhau nhìn về phía bản đồ sơ lược Vạn Tiên Minh giữa sân.
Trong ánh mắt đều có vẻ không chờ đợi nổi.
Bí cảnh Thánh triều, trạm thí nghiệm hoặc là học cung xây dựng cho Ân thượng nhân.
Ân thượng nhân gãi đầu, đưa từ trong kẽ hở đỉnh đầu, chân ngã đạo cơ lại xuất hiện, một lần nữa bị ấn trở vào.
Hắn hơi không chắc, nói: “Làm như thế có phải qua loa quá không?”
“Dựa vào Trúc Cơ chi pháp của ta là có thể xưng toàn thắng rồi. Hỗn nguyên kim đan, chỉ cần thôi diễn ra bán thiên. Còn về phần sau đó nữa thì tất cả đều là lầu các trong mây, hoa trong gương, trăng trong nước. Mới nhìn thì vô cùng đẹp đẽ nhưng chọc một cái là thủng, không đáng cân nhắc!”
Lý Bình Thánh Hoàng đang ngồi trên bàn gỗ, thỉnh thoảng lật xem văn bản ảo, chỉnh chỉnh sửa sửa.
Ở xung quanh hắn, những thứ sinh ra vì ngộ đạo cảm ngộ như tinh hải dị tượng, bóp méo không gian, lúc ẩn lúc hiện.
Ân thượng nhân cưỡng chế rời tầm mắt của mình khỏi cảnh tượng kinh người thế kia.
Nửa ngày sau, Thánh Hoàng lật xem toàn bộ quyển sách hư ảo kia một lần, rồi lại lần nữa bắt đầu sửa viết trang đầu tiên.
Lúc này hắn mới đáp lời: “Cái gọi là ‘lấy thật làm giả, giả cũng là thật’. Chỉ cần để tu sĩ trên đời tin rằng đây là một hệ thống tu hành thoát khỏi Truyền Pháp, ‘Tân pháp mới’ tu hành độc lập…”
“Dù chỉ kéo dài vài ngày như thế cũng đủ rồi.”
“Huống chi, với tân tân pháp tối nghĩ như thế, tình hình hoàn toàn trái ngược với phương pháp Truyền Pháp, ngươi cho rằng tu sĩ Huyền Hoàng muốn sử dụng thời gian bao lâu tiến hành mới có thể chứng minh thật giả?”
Thánh Hoàng vừa nói vừa lấy tay làm bút thêm lần nữa tiến hành chỉnh sửa quyển văn bản ảo xây dựng Tân pháp mới.
Ân thượng nhân không trả lời, miệng chỉ nhắc lại một câu ‘lấy thật làm giả, giả cũng là thật’ kia.
Hồi lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, chính bởi vì trước đây thế gian không có Tân pháp mới nên một khi chúng ta công bố, đồng thời dễ dàng nghiệm chứng Trúc Cơ chi pháp là thật nhất. Vì vậy tất nhiên bọn họ cũng sẽ tạm thời cho rằng tất cả công pháp tiếp theo đều là thật.”
“Mà sửa chữa hết lần này đến lần khác, chẳng qua cũng vì muốn hiệu quả lừa gạt này được tiến hành khá hơn chút.” Thánh Hoàng mỉm cười, tự giễu.
“Nhưng ý nghĩa là gì chứ? Tóm lại là không thể làm lung lay căn cơ của Truyền Pháp sao?” Ân thượng nhân lại gãi đầu tiếp.
“Truyền Pháp chi pháp, Tân pháp mới, không dung hòa lẫn nhau. Muốn tu hành thì phải thay đổi địa vị, tự xây dựng một con đường. Chọn làm như thế, có lẽ chưa đến một phần nghìn, nhưng dù sao được cái này mất cái kia.”
“Quan trọng hơn chính là…”
Trong lúc Thánh Hoàng nói chuyện, lại hoàn thành thêm một lần sửa chữa hư huyễn chi thư.
Hắn không tiếp tục sửa văn thư nữa mà cất hư huyễn chi thư đi.
Hai tay đè xuống, tinh quang chập chờn cuộn trào trên đống văn thư.
Nhưng gần như chưa đến một nhịp thở, hư huyễn chi thư vốn chỉ thuần túy là quang ảnh hư cấu vậy mà thật sự có thực thể.
Biến thành một quyển ‘sách’ tồn tại thật sự trên thế gian.
Đưa quyển “Tân pháp mới” này cho Ân thượng nhân, Thánh Hoàng đứng dậy, tiếp tục nói: “Càng quan trọng hơn là chúng ta công bố Tân pháp mới, còn Tiên Minh thì không thể làm gì chúng ta…”
“Truyền Pháp tất sẽ vội vàng trở về từ tinh không xa xôi.”
Thánh Hoàng nén giọng nói.
“Chư vị, công kì tất cứu.”
Trong mắt Ân thượng nhân lóe lên một vệt sáng nhạt, chậm rãi gật đầu.
“Ngươi… Đối đầu Truyền Pháp, có chắc chắn không?”
Ân thượng nhân do dự một lát rồi hỏi.
“Chẳng qua đánh cược mạnh tay một lần thôi.” Thánh Hoàng khựng lại rồi thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận