Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 298: Vung búa lên trời cao

Lý Phàm quay về biệt viện của bản thân, lại tiếp tục rút ra một luồng thần hồn để tiến hành phân biệt. Lần này Lý Phàm đã cảm nhận được khác biệt rõ rệt so với lúc trước.
Trong không gian trắng xóa, Lý Phàm vốn không có cách gì hữu ích để phân biệt hồn khế, chỉ có thể dựa vào cảm ứng hên xui trong lòng mà suy đoán.
Tuy nhiên, sau khi được Oán Hồn Hải gột rửa, dường như có một sự biến hoá kỳ diệu nào đó đã diễn ra trên thần hồn của bản thân Lý Phàm.
Sau khi thí nghiệm một hồi, Lý Phàm mừng rỡ phát hiện, xác suất phân biệt thành công của hắn đã tăng từ hai phần nghìn lên tới ba phần trăm.
“Đúng là chỉ có phương pháp đơn giản mà trực tiếp này thích hợp với mình nhất, của cần thêm mấy lần nữa là việc phân biệt hồn khế không còn là vấn đề nữa rồi.” Lý Phàm không khỏi thầm mừng rỡ trong bụng.
Có sự trợ giúp của hoá đạo thạch và Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, hệ số nguy hiểm của Oán Hồn Hải đối với Lý Phàm đã giảm xuống gần bằng không, ngược lại trở thành một phần cơ duyên thật lớn.
Cảm giác này có phần giống với khi dùng Ý Mã, Lý Phàm mơ hồ cảm nhận được thần hồn của mình mạnh mẽ thêm vài phần.
Điều này khiến hắn có chút mong chờ ngày mai mau tới.
Cứ như vậy, Lý Phàm không ngừng rèn luyện, kết hợp với sự gột rửa thần hồn của Oán Hồn Hải, xác suất thành công cảm ứng hồn khế của hắn tăng lên đều đều, từ 5%, tới 10%, rồi tới 50%.
Tới khi nhóm người may mắn chỉ còn có tám người sót lại, lần đặc huấn riêng này mới kết thúc.
Lúc này, tình độ của Lý Phàm cũng dừng lại ở xác suất 80%.
Theo đánh giá của Kỷ Hoành Đạo, hắn miễn cưỡng đạt đến mức trung, tạm chấp nhận được, có tương lai.
Tuy nhiên, kỳ hạn sử dụng “Oán Hồn Hải” mà Sách Trận đường xin được đã hết, Lý Phàm không có cơ hội tăng lên tiếp, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân rèn luyện đề cao.
Nhưng mà trải qua nhiều ngày được “Oán Hồn Hải” cọ rửa, tiếp xúc trực tiếp với vô số thần hồn của tu sĩ Ngũ Lão Hội, hiện giờ Lý Phàm đã mơ hồ nắm bắt được phương pháp phân biệt hồn khế.
Khi tiếp xúc với thần hồn, chỉ cần cảm thấy sóng hồn có cảm giác quen thuộc thì có tới tám phần là ấn ký hồn khế có tồn tại.
Khuyết điểm biến mất, thứ hạng của Lý Phàm cũng dần tăng lên.
Ngay khi Lý Phàm đang được đào tạo chuyên sâu ở biệt viện Hoàn Vũ, năm 27 sau Lưu Điểm đã tới.
Trong Tùng Vân Hải, ở một hải vực gần hoang đảo, Tiêu Hằng đón gió mà đứng, phong thái khác trước rất nhiều.
Một trăm linh tám chuôi thủy kiếm xanh thẳm liên tục xoay vòng và biến đổi quanh người y, tạo thành một trận pháp huyền bí.
Y nhìn nước biển bên dưới với vẻ mặt nghiêm túc.
Ngay sau đó, một tiếng rống to kỳ dị đột nhiên truyền đến từ dưới đáy biển sâu.
Bóng đen dưới mặt biển dần dần mở rộng, chỉ trong thoáng chốc, đã bao phủ Tiêu Hằng vào trong.
Hư ảnh một con dị thú cực lớn bỗng chốc hiện lên, nó mở cái miệng khổng lồ ra như muốn nuốt sống Tiêu Hằng.
Cùng lúc này, ánh mắt của Tiêu Hằng phát ra một tia sáng xanh lam, cả người y cũng hoá thành hư ảo theo.
Trên bầu trời, Tiêu Hằng nhìn dị thú tập kích thất bại, nở một nụ cười nhẹ. Gió thổi nhẹ, những áng mây xung quanh như bị hấp dẫn mà hội tụ về phía y.
Mỗi áng mây nhanh chóng hóa thành bóng người có tám phần tương tự với Tiêu Hằng. Mười người, trăm người, nghìn người... chỉ trong giây lát, cả một đại quân do bóng người tạo ra đã thành hình. Chúng cầm lợi kiếm trong tay, phi thân tấn công dị thú bên dưới.
Trong khoảnh khắc ấy, kiếm ảnh tung hoành, ngàn vạn tiếng nổ tung vang lên trên khắp thân thể của dị thú.
"Yếu, quá yếu!"
"Tiêu Hằng, ngươi đang gãi ngứa cho ta sao?"
Lúc này, dị thú chợt mở miệng nói tiếng người, đúng là giọng của Diệp Phi Bằng.
Diệp Phi Bằng dễ dàng ngăn cản công kích của Tiêu Hằng, thân thể to lớn của y khẽ động, nước biển cuồn cuộn cuốn lên sóng biển cao trăm trượng. Dị thú bay lên hóa thành chim, phóng thẳng lên trời.
Đối diện với đại quân do ngàn vạn người mây tạo thành kia, nó chẳng thèm quan tâm mà xông thẳng tới với khí thế không thể đỡ.
Tưởng chừng trong nháy mắt, nó sẽ đâm vỡ hết thảy người mây và xông tới bên cạnh Tiêu Hằng.
Tuy nhiên, Tiêu Hằng vẫn không thay đổi sắc mặt một chút nào, cả người y lại hoá thành hư ảo một lần nữa.
Một lát sau, y lại xuất hiện ở một nơi khác trên bầu trời.
"Mập mạp, chỉ cậy mạnh thì có ích lợi gì?"
"Công kích của ngươi với ta tựa như vung búa lên bầu trời. Bầu trời vốn cao vút rộng lớn như vậy, có ném búa cao hơn cũng không chạm tới được."
"Đây chính là một trong bốn pháp ta lĩnh ngộ kết Kim Đan, Vô chi pháp."
"Ngươi thấy thế nào?" Giọng nói của Tiêu Hằng lộ ra một chút kiêu ngạo.
Lúc trước, khi sắp kết đan, y đột nhiên thu được chỉ dẫn từ trực giác, đi tới vùng biển trung tâm Tùng Vân Hải.
Khi Tiêu Hằng chứng kiến công trình kiến trúc đứng sừng sững giữa bầu trời gần như ảo mộng trong suốt này, hắn được truyền cảm hứng thật sâu sắc.
Vân Thủy thiên cung, bên trong có cất giấu vô số cơ duyên.
Rất nhiều tu sĩ không màng sống chết quyết tâm đi vào trong đó, mơ ước đổi đời phất nhanh. Nhưng mà...
Tất cả bọn họ lại không để ý tới, chính sự tồn tại của Vân Thủy thiên cung đã là một loại kỳ tích. Mây nước hóa hình, tồn tại trong ranh giới mơ hồ giữa hư và thực, lộng lẫy rực rỡ.
Tiêu Hằng đứng ở bên ngoài Vân Thủy Thiên Cung gần một năm. Trong khoảng thời gian này, có vô số tu sĩ ra vào chỉ trỏ bàn tán về y nhưng y chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, cẩn thận cảm ngộ.
Cuối cùng, y mô phỏng theo phương thức tồn tại của Vân Thủy thiên cung, lĩnh ngộ ra Vân chi pháp và Vô chi pháp. Thêm nữa, y còn tu hành “Định Hải Thần Kiếm”, đạt được Hải chi pháp và Kiếm chi pháp.
Cuối cùng, Tiêu Hằng lấy bốn pháp kết Kim Đan!
Sau khi trở lại hoang đảo không lâu, y gặp được Diệp Phi Bằng cũng đã đột phá tới Kim Đan. Tiêu Hằng cảm thấy thực lực bản thân tăng mạnh nên tất nhiên là ngứa tay khó nhịn, nổi lên tâm tư so tài với y.
Dĩ nhiên Diệp Phi Bằng đồng ý, vì vậy mới có một trận chiến trước đó.
Hai người giao thủ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng Tiêu Hằng vẫn lắp bắp kinh hãi. So với lần trước, bây giờ Diệp Phi Bằng “hóa thú” càng thêm triệt để, thậm chí đã hoàn toàn thoát khỏi hình dáng con người để biến thành bộ dáng dị thú chân chính.
Dưới hình dạng Côn thì thân thể của y to lớn vô cùng, ẩn nấp dưới biển sâu với tốc độ cực nhanh khiến người ta khó bề nắm bắt, chỉ cần hơi không chú ý, y sẽ đột ngột lao vọt lên từ dưới biển, nuốt hết mọi thứ gặp được vào trong miệng.
Dưới hình thái Bằng thì tốc độ của y lại càng tăng thêm một bậc. Lúc giương cánh thì có vòi rồng xuất hiện, được cả tốc độ và sức mạnh song song bổ trở, lực phá hoại của y cũng cao không hợp thói thường.
Định Hải Thần Kiếm Trận do Tiêu Hằng, tu sĩ Kim Đan cảnh, dùng một trăm linh tám chuôi thuỷ kiếm bày ra, cứ thế bị y đâm một cái vỡ nát.
May mắn là Tiêu Hằng lĩnh ngộ Vô chi pháp vô cùng huyền bí, lần nào cũng có thể tránh thoát công kích cuồng bạo của Diệp Phi Bằng.
Thấy lần này vẫn thất bại như cũ, mập mạp Diệp Phi Bằng có chút tức giận rồi.
"Cầm búa vung lên trời cao, không chạm cọng lông của ngươi? Tiêu Hằng, ngươi tự tin quá rồi."
"Sức người có hạn, huống chi ngươi chỉ là tu sĩ Kim Đan, sao có thể so với bầu trời chân chính được."
"Còn nếu ngươi là trời..."
"Vậy thì ta sẽ nuốt trời."
Tiếng rống giận dữ ầm ầm như sấm, thân thể đã vô cùng to lớn của Côn Bằng lại bành trướng ra lần nữa.
Hai cánh của y vung vẩy, vô số xiềng xích do gió xoáy tạo ra phong tỏa cả vùng trời trước mặt.
Sau đó, y mở rộng cái miệng ra, một lỗ đen sâu hoắm dần dần xuất hiện.
Lỗ đen như có thể nuốt sạch mọi thứ này tựa hồ mang theo lực hút vô cùng vô tận khiến cho cảnh tượng trên bầu trời cũng trở nên vặn vẹo, bắt đầu chui tọt vào trong miệng của y.
Sắc mặt của Tiêu Hằng thay đổi mạnh, y muốn biến ảo cơ thể và di chuyển lần nữa thì kinh hãi phát hiện, Vô chi pháp vốn vẫn luôn thuận lợi đột nhiên mất đi tác dụng.
Thân thể của y không chịu khống chế, bị hút về phía miệng của dị thú, dưới áp lực cực mạnh này, linh khí trong cơ thể y cũng dừng vận chuyển.
Thấy thế, Tiêu Hằng chỉ có thể bất đắc dĩ hô to: "Nhận thua! Ta nhận thua!"
Tuy nhiên, ánh mắt của Côn Bằng loé lên một tia đỏ tươi, nó không hề có ý định dừng lại ngay.
Cũng may, ngay sau đó, màu đen lại chiếm cứ con mắt dị thú, Diệp Phi Bằng lập tức tỉnh táo, dừng động tác lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận