Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 281: Kiếm mục chém Đào Hoa

Sắc mặt của Tô Tiểu Muội cực kỳ hưng phấn và nóng lòng muốn thử. Tuy nhiên, nàng không trực tiếp động thủ.
Thay vào đó, nàng đảo đôi mắt to tròn, nói một chữ “mời” rồi đứng yên tại chỗ. Về phần Sóc Phong, không hiểu sao y cũng không động thủ, vẫn đứng yên tại chỗ, chậm chạp không hành động. Trương Hạo Ba nhìn hai người với vẻ mặt đầy khó hiểu, không biết bọn họ đang làm trò gì.
Qua hồi lâu, Sóc Phong tỏ ra hơi xấu hổ, bảo: "Tiểu Muội, không phải muội muốn đánh với ta một trận sao? Sao muội không ra tay?”
Tô Tiểu Muội nghiêm túc đáp lời: "Gia huynh thường dạy ta, hành tẩu ở ngoài thì phải kính già yêu trẻ. Ngươi lớn tuổi hơn ta nhiều như vậy, ta nhất định phải đợi ngươi ra tay trước thì mới phản công được!”
Sóc Phong như bị lời Tô Tiểu Muội nói làm cho kinh hãi, ngẩn người một hồi.
Sau đó, y nghiêm túc nói: "Tâm ý của muội ta đã biết. Bất quá, dù gì ta cũng có thể tạm xem như một nửa trưởng bối của muội, đáng lý ra cũng nên nhường vãn bối một chút."
“Hay là muội động thủ trước đi!”
“Không không, ngươi trước..."
"Muội trước!"
Trương Hạo Ba nhìn hai người trước mắt đưa đẩy lẫn nhau, không khỏi lấy làm lạ.
"Cái người tên Sóc Phong này..."
Liên tưởng đến sự việc trước đó, y không ngừng khiêu khích Thẩm Ngọc Nhu, sau khi thấy đối phương vẫn không có ý động thủ, y lại tỏ vẻ thất vọng ra mặt, Trương Hạo Ba như ngộ ra điều gì đó.
"Được rồi, xem ra Tiểu Muội ngươi đã nhìn ra rồi. Công pháp tu hành của ta khá đặc biệt." Một lát sau, thấy hai bên cứ giằng co mãi không dứt, Sóc Phong cũng không giấu giếm nữa.
Y thẳng thắn nói: "Nếu ta không bị những người khác tấn công thì ta không thể bắt đầu được. Cho nên, vẫn là mời Tiểu Muội ra tay trước!"
Tô Tiểu Muội tỏ vẻ quả nhiên là thế, tỏ vẻ hơi đắc ý. Nhưng ngay sau đó, nàng lại trở nên nghiêm túc.
Một đoàn hoả diễm mơ hồ màu đỏ sậm chợt hiện ra quanh người của nàng, thế mà Tô Tiểu Muội lại trực tiếp dùng “Linh Nộ Hỏa”, kỳ vật Trúc Cơ của bản thân.
Không khí quanh người chợt vặn vẹo, Tô Tiểu Muội đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, quanh Sóc Phong có sáu bóng người giống nhau y như đúc hiện ra, đều có khuôn mặt là Tô Tiểu Muội nhưng lại mang sắc thái khác nhau: hỷ, nộ, ai, cụ, tư, ưu.
Ngay cả ngọn lửa quanh cơ thể họ cũng có màu sắc khác nhau.
Sáu phân thân bao vây lấy Sóc Phong, mỗi người sử dụng một chiêu thức khác nhau, quyền, chưởng, chỉ, chân, khuỷu tay, bả vai, xen lẫn với ánh lửa rực rỡ, đánh về phía Sóc Phong.
"Loè loẹt!" Ngay lúc giọng nói của Sóc Phong vang lên, một chùm sáng trắng cũng loé lên, tạo nên một đường gấp khúc trong không khí.
"Ầm!"
Chẳng biết chuyện gì xảy ra, sáu phân thân của Tô Tiểu Muội đều bị đánh trúng cùng một lúc.
Cả sáu phân thân trên không trung ngừng lại một hồi rồi phát ra từng luồng khí bạo, bị đánh bay ra ngoài với tốc độ kinh người.
“Chỉ đến thế mà thôi..."
Sóc Phong còn chưa dứt lời thì sáu cái phân thân bay ra ngoài kia lại đột nhiên biến mất.
Chúng lại xuất hiện bên cạnh Sóc Phong một lần nữa. Hơn nữa, tốc độ ra tay của chúng không thay đổi, chẳng qua là chúng chuyển sang lao thẳng về phía phía Sóc Phong.
Một chùm sáng trắng khác lại xuất hiện, sáu phân thân lại bị đánh bay một lần nữa, tốc độ văng ra còn nhanh hơn trước một bậc.
Nhưng vô ích.
Chỉ một lát sau, phân thân của Tô Tiểu Muội lại mang theo hỏa diễm sục sôi lao đến gần Sóc Phong với tốc độ nhanh hơn trước.
Chào đón bọn chúng vẫn là một chùm sáng trắng rực rỡ, chúng lại bị đánh bay. Quá trình chiến đấu như vậy cứ lặp đi lặp lại liên tục.
Tốc độ ra tay của phân thân Tô Tiểu Muội càng lúc càng nhanh. Mà tần suất chùm sáng trắng của Sóc Phong loé lên cũng ngày một thường xuyên.
Lúc này, sau khi quan sát trận chiến một hồi lâu, Trương Hạo Ba rốt cuộc cũng nhìn ra chút manh mối.
Chùm sáng trắng kia là một thành kiếm, một thanh kiếm gỗ.
Mỗi lần chùm sáng trắng loé lên là lúc mộc kiếm hiện ra. Sau đó, Sóc Phong dùng thân kiếm vỗ nhẹ về phía Tô Tiểu Muội.
"Loại tốc độ này..." Trương Hạo Ba chấn động không thôi. Nhìn bộ dạng nhẹ nhõm của Sóc Phong, hiển nhiên là y không dùng toàn lực.
Mặc dù vậy, thực lực y biểu hiện ra cũng đã cực kỳ khủng bố.
Trương Hạo Ba tự hỏi, nếu lúc này đổi vị trí với Tô Tiểu Muội thì e rằng bản thân mình sẽ thua trong một nốt nhạc.
"Có điều, hình như Tiểu Muội cũng chưa dốc hết toàn lực..."
Đứng giữa chiến trường, Sóc Phong có vẻ đã chán chơi trò chơi ngươi tới ta lui này.
"Không tệ lắm. Nhưng nên dừng ở đây thôi!”
Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lấy này y ra tay thật, đổi thân kiếm thành lưỡi kiếm.
Ánh sáng trắng loé lên rồi lần lượt quét qua sáu cái phân thân. Vô số vết rạn xuất hiện bên ngoài phân thân và nứt toác ra. Chỉ trong nháy mắt, cả sáu phân thân đã bị cắt thành vô số mảnh vụn nằm rải rác trên mặt đất.
Tuy nhiên, cả Trương Hạo Ba lẫn Sóc Phong đều không thay đổi nét mặt một chút nào.
"Hì hì!"
“Hu hu!"
"Á á!"
Đủ loại âm thanh phát ra từ các mảnh vụn dưới mặt đất.
Những mảnh vụn như có ý thức riêng, chúng không ngừng nhúc nhích rồi xích lại gần nhau. Một lát sau, sáu cái phân thân lại hiện ra.
"Sau khi hồi sinh, biểu cảm của chúng dường như đã phong phú hơn trước.”
"Khá thú vị đấy." Sóc phong lại bị vây công một lần nữa, biểu cảm của y rốt cuộc cũng nghiêm túc hơn trước. Trong nháy mắt, có sáu thanh kiếm gỗ giống hệt nhau xuất hiện bên cạnh y rồi lần lượt nghênh đón sáu phân thân của Tô Tiểu Muội.
Trong lúc ngăn cản phân thân, Sóc Phong lại quét mắt ra bốn phía như đang tìm kiếm cái gì đó. Một lát sau, y nở nụ cười. Trong nháy mắt tiếp theo, Sóc Phong xuất hiện cách đó sáu trượng về bên trái, nơi mà nhìn như không một bóng người.
Hắn cầm một thanh kiếm gỗ khác trong tay, nhẹ nhàng vung về phía trước. Một bóng người ẩn nấp đột nhiên bị Sóc Phong đánh ra. Tuy nhiên, ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt của Sóc Phong biến mất. Bởi vì, bóng người này có gương mặt tràn đầy lo lắng.
Không phải bản thể, mà là phân thân “ưu”!
Dùng một kiếm chém nát phân thân, Sóc Phong nhìn lại sáu phân thân vừa rồi. Chỉ thấy bản tôn Tô Tiểu Muội đang nghịch ngợm chớp chớp mắt với y.
Sóc Phong không thay đổi nét mặt, dùng sáu thanh kiếm gỗ chém ra một lượt, trong phút chốc, cả sáu phân thân đều bị cắt nát bấy.
"Ngươi còn có thể trốn đi đâu?" Sóc Phong nhìn mảnh vỡ từ tổng cộng bảy phân thân, híp mắt lại.
"Trốn? Ngay từ đầu, ta đã ở đây."
Như đáp lại lời của y, giọng nói của Tô Tiểu Muội vang lên ngay sau lưng Sóc Phong. Đôi mắt của nàng chuyển sang màu đỏ thẫm, cùng lúc này, mảnh vỡ của các phân thân cũng đồng loạt biến mất, trở về bản thể.
Sáu biểu cảm khác nhau thay đổi nhanh chóng trên khuôn mặt nàng. Cuối cùng trở thành tức giận. Sau đó, khí thế của nàng đột ngột tăng lên, thần thông thiên phú phát động.
Sắc đỏ trong mắt lan rộng, rồi lan dần nhuộm đỏ cả mái tóc. Đột nhiên, Tô Tiểu Muội bộc phát sức mạnh gấp tám lần, hung hăng đánh một quyền lên người của Sóc Phong!
Tuy nhiên, chỉ có vạt áo lam trên người Sóc Phong lóe lên ánh sáng rực rỡ chứ bản thân y lại không có chút sứt mẻ gì.
Góc áo lất phất, Sắc mặt của Sóc Phong không có bất cứ thay đổi nào. Tuy nhiên, trong ánh mắt của y lại có một bóng kiếm đột ngột hiện ra.
Nhưng ngay lúc này, Tô Tiểu Muội bỗng thở dài thườn thượt: “Không đánh nữa! Không có ý nghĩa!"
Động tác của Sóc Phong chợt ngừng lại, y chợt quay đầu nhìn về phía Thạch Tế sơn.
Trong nháy mắt, trời đất như sáng lên vài phần, một ánh kiếm bay về chân núi phía xa.
"Uỳnh!"
Kiếm quang như thể va chạm với thứ gì đó, tiếng ầm ầm và âm thanh rên rỉ mơ hồ truyền đến từ phía đó.
Nhìn từng mảnh hoa đào rơi lả tả từ phương xa, Sóc Phong hừ lạnh một tiếng rồi nhắm mắt thu kiếm lại. Lý Phàm chứng kiến trận đấu này từ đầu đến cuối, lúc này không khỏi khen ngợi một câu:
“Kiếm pháp tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận