Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 650: Vô thúc sát ý khởi

““Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” chính là bí mật bất truyền của Thái Thượng tông, sao Bạch tiên sinh biết được? Chẳng lẽ giống với Truyền Pháp, đều là mạnh mẽ cướp đoạt ư? Thế nhưng đó là chuyện Truyền Pháp làm được sau khi nghịch thiên địa chi lý, thành tựu Trường Sinh thiên tôn cơ. Bạch tiên sinh tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới Trường Sinh mà?”
Trong lòng Lý Phàm thoáng chốc càng có nhiều nghi hoặc hơn.
Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, Hứa Khắc đã tản đi công pháp “Ngự Thú Quyết” của bản thân.
“Tiểu Hắc ngươi xem, thật là thần kỳ! Tu vi thực sự còn ở trong đan điền!” Hứa Khắc hơi hưng phấn kêu ầm lên với Lý Phàm.
Nghe thấy lời của Hứa Khắc, Lý Phàm lại không cảm thấy thân thiết giống như lúc trước nữa. Mà một tia đỏ đột nhiên lóe lên trong mắt, trong lòng bỗng dưng sinh ra lệ khí. Theo bản năng muốn xé thứ la hét ầm ĩ trước mắt này thành mảnh nhỏ.
May thay bây giờ không phải là bản thân Huyền Điểu khống chế thân thể này mà chính là Lý Phàm. Cho nên chỉ sau một lát Lý Phàm đã khôi phục bình thường.
Hứa Khắc hồn nhiên không biết mình vừa mới dạo qua quỷ môn quan, ngược lại ngây ngốc vội vàng đến gần, sờ tới sờ lui trên người Lý Phàm. Còn lo lắng vô cùng hỏi: “Tiểu Hắc ngươi thế nào? Dáng vẻ vừa nãy thật là dọa người!”
“Bây giờ ngươi vẫn nên cách ta xa một chút tốt. Bằng không, ta không dám hứa chắc lần sau còn có thể khống chế chẳng ra tay với ngươi hay không đâu.” Lý Phàm liếc nhìn Hứa Khắc, đe doạ.
Như làm chứng cho lời Lý Phàm nói, bên trong Ngự Thú tông liên tiếp vang lên tiếng yêu thú rống và tu sĩ kêu thảm.
“Thiên tính bọn ta hung ác, xem nhân loại như đồ ăn. Chẳng qua lúc trước bị Ngự Thú Quyết khống chế, đè nén bản tính mà thôi. Bây giờ trói buộc bỗng nhiên tiêu trừ, yêu thú và tu sĩ ở chung được thời gian dài còn đỡ, dù sao cũng bồi dưỡng được một chút cảm tình. Mà những đệ tử bình thường vừa nuôi dưỡng yêu thú không lâu kia, e là vừa giành lấy được tự do sẽ công kích chủ nhân đầu tiên.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Tiếng đệ tử kêu thảm không ngừng vang lên, Hứa Khắc nhìn ra ngoài, dường như nhìn thấy cảnh tượng máu tanh nào đó, sắc mặt hơi trắng bệch: “Thật sự là quá dọa người! Trước đó thế mà mấy người chưởng môn không có nghĩ tới điều này?”
Sau đó lại đổi thành khuôn mặt cười đùa, xông tới: “Chỉ là ta đối với Tiểu Hắc ngươi tốt như vậy, sẽ không có nguy hiểm gì đi.”
Lý Phàm cảm nhận được được tà khí trong cơ thể tạm thời áp chế, nhưng căn bản không có tiêu tán mà là lúc nào cũng có thể bùng nổ khí hung sát lần nữa, nên im lặng không nói.
Dường như hắn đã biết nguyên nhân Tiểu Hắc cuối cùng sẽ tách khỏi Hứa Khắc trong lịch sử.
Như hắn đã giải thích với Hứa Khắc, bản tính yêu thú hung tàn, khó có thể chung sống hoà bình với nhân loại. Cho dù lúc đầu có thể dựa vào tình cảm được bồi dưỡng do ở chung lâu dài giữa song phương, đè sát ý xuống hết lần này đến lần khác.
Nhưng cứ thế mãi, sát ý không ngừng tích tụ lại, cuối cùng sẽ có một ngày không thể áp chế nổi. Một khi hoàn toàn bạo phát, cái gọi là ràng buộc e rằng không khác gì tờ giấy mỏng manh.
Mà cách biệt thực lực to lớn giữa yêu thú và tu sĩ của Ngự Thú tông cũng dẫn đến nếu như biến cố mất kiểm soát xuất hiện, tất nhiên tu sĩ chỉ có chết thảm.
“Chẳng lẽ đây chính là duy trì chấp niệm của ‘Ngự Thú tông chi biến’? Bởi vì Thiên Mệnh Huyền Điểu Tiểu Hắc không cách nào khống chế cảm xúc giết chóc của bản thân, cuối cùng dẫn đến việc tách rời với chủ nhân Hứa Khắc. Từ đó không ngày gặp lại?”
“Nếu như là vậy, có lẽ lần này có cách giải quyết chấp niệm của hắn.” Một suy nghĩ không hiểu sao xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Có ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’, năng lực khống chế bản thân của Lý Phàm hoàn toàn không phải yêu thú có thể so sánh được. Chắc chắn cho dù sát ý của Lý Phàm như sóng lớn cuồn cuộn, không ngừng dâng trào đánh tới thì tâm trí của hắn cũng sẽ như đập lớn không thể phá vỡ, vững vàng áp chế.
Lý Phàm suy nghĩ, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Từ Khắc.
Mà chỉ cười lạnh nói: “Tên Đế Tam Mô tự xưng là thú trí tuệ, có hắn ở đây, sao có thể không cân nhắc đến cảnh tượng này được.”
“Vậy mà còn...” Hứa Khắc nghe vậy, nhất thời mở to mắt.
“Đại kiếp nạn vừa xuất hiện, Ngự Thú tông trong thập tông Tiên đạo đã chuẩn bị chạy trốn. Truyền ra ngoài, điều này đối với tu sĩ thiên hạ là đả kích cỡ nào. Những tông môn khác của thập tông Tiên đạo cũng hơn nửa sẽ không đồng ý hành động lần này, ắt sẽ ra mặt cản trở.”
“Đương nhiên muốn cho Tu Tiên giới, Huyền Hoàng giới một công đạo mới đúng. Bởi vì pháp không thể đồng tu, các đệ tử tự giết lẫn nhau, tông môn tổn thất nặng nề thì sao? Dù sao mùi máu tanh đầy đất thế này, sao mà làm giả được.”
“Vừa hay còn có thể làm bình phong cho việc rút lui vào tiểu thế giới.” Lý Phàm chậm rãi nói.
Hứa Khắc không khỏi rùng mình: “Tâm tư của người trưởng thành thật đáng sợ.”
Tiếp đó, hắn lại nhìn chằm chằm Lý Phàm, cả khuôn mặt là nghi hoặc: “Có điều, Tiểu Hắc ngươi chừng nào thì trở nên thông minh như vậy? Là gần đây lại ăn trộm thiên tài địa bảo gì sao? Không phải chứ, ta vẫn luôn giám sát ngươi đó...”
Lý Phàm nghe Hứa Khắc nói thế, trong lòng lại không khỏi dâng lên sát ý cuồn cuộn. Muốn hung hăng cho tát đối phương, phát tiết một chút. Lát sau mới chậm rãi trấn áp được.
Rối loạn trong Ngự Thú tông kéo dài đến ba bốn ngày.
Tuy có rất nhiều đệ tử thương vong, nhưng yêu thú mất khống chế rất nhanh đã bị đuổi bắt, giam giữ lần nữa. Mà lực lượng trung kiên trong môn phái bao gồm đệ tử tinh nhuệ và các trưởng lão tạm thời không bị ảnh hưởng gì.
Kế hoạch rút lui khỏi Huyền Hoàng giới triển khai đâu vào đấy.
Mà trong quá trình này, Lý Phàm cũng từ đôi câu vài lời của đệ tử trong môn phái nói chuyện với nhau biết được Ngự Thú tông muốn rút lui nhanh chóng còn có một nguyên nhân khác.
Chính là vì đề phòng đám yêu thú điên cuồng trả thù.
Nếu như nói yêu thú và nhân loại là hai chủng tộc khác biệt có mâu thuẫn, cạnh tranh lẫn nhau để tranh giành tài nguyên.
Như vậy yêu thú và Ngự Thú tông là quan hệ đến chết cùng không thôi.
Yêu thú có bản tính cao ngạo, tự nhận địa vị phải ở trên nhân loại. Thế mà, Ngự Thú tông lại lấy thủ đoạn hèn hạ, điều động, nô dịch yêu thú. Chuyện này đối với một đám yêu thú là điều vô cùng nhục nhã.
Trước kia Ngự Thú tông nằm trong lãnh thổ nhân loại, trong môn lại có không ít yêu thú cường đại bị tu sĩ bắt đi, khống chế.
Cho nên cho dù đám yêu thú muốn phục thù cũng cơ bản là lực bất tòng tâm. Ngược lại có nguy cơ bị bắt nô dịch.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, tin tức đại kiếp “pháp không thể đồng tu” xuất hiện, khẳng định chẳng mấy chốc sẽ truyền đến bên yêu thú. Đám yêu thú có thù tất báo sao có thể buông tha cho cơ hội trời cho này được? Tất nhiên sẽ không ngừng tìm tới cửa.
Không nói đến Ngự Thú tông có thể ngăn cản được yêu thú trả thù hay không. Đến lúc đó song phương thật sự chém giết, đám yêu thú đã mất đi ràng buộc trong Ngự Thú tông rốt cuộc sẽ giúp ai, điều này khó mà nói được.
Vì để tránh cho tình huống đáng sợ này xảy ra, việc rút lui đến địa giới an toàn đã là lửa sém lông mày.
“Môn nhân Ngự Thú tông nghe lệnh, chỉ có yêu thú thông qua khảo nghiệm ‘Đồng Tâm Hoàn’ mới có thể theo rút lui. Nếu như thất bại rồi...”
“Thì thả chúng nó rời đi thôi!”
Rất nhanh, một thông báo truyền khắp toàn bộ Ngự Thú tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận