Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 225: Tha hương gặp người quen

Truyền Pháp Thiên Tôn, Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh.
Một vật phẩm với cái tên có chứa hai cụm từ cực kỳ nhạy cảm, rất khó để không chạm vào dây thần kinh của Lý Phàm.
Lý Phàm đi đến cạnh bức tranh được mở ra một nửa này, tập trung thần thức.
Thông tin vật phẩm xuất hiện ngay tức khắc.
“Tranh vẽ Truyền Pháp Thiên Tôn cưỡng đoạt Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh”.
Nhiều năm trước, Truyền Pháp Thiên Tôn đích thân đến Thái Thượng tông, muốn muốn mượn xem “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh”.
"Lúc đó, có một vị tu sĩ giỏi vẽ tranh vừa hay đang làm khách ở Thái Thượng tông.”
“Y lập tức dùng cọ vẽ lại cảnh tượng này.”
"Bản sao."
“Cố gắng đọc xong thì đốt ngay.”
"Không khuyến khích tu sĩ Vạn Tiên Minh mang theo bên người."
"Cực kỳ không khuyến khích tu sĩ Ngũ Lão Hội mang theo bên người."
"Giá bán: hai trăm điểm cống hiến."
Lý Phàm lại cẩn thận xem xét giá cả, lấy làm lạ, hỏi: “Bức vẽ này thế mà chỉ có giá hai trăm điểm cống hiến? Vậy sao lại gọi là vật cấm?”
Tiểu nhị của cửa hàng ở một bên kiên nhẫn giải thích: "Vì đây là bản sao, có thể được sản xuất với số lượng lớn nên giá cả rất rẻ."
“Còn sở dĩ nó được liệt vào hàng vật cấm, là vì bức tranh này có dính líu đến hai vị Thiên Tôn.”
“Nếu trưng bày công khai thì sẽ dẫn đến phiền phức không nhỏ.”
Lý Phàm nghe vậy, ánh mắt loé lên: "Hai vị Thiên Tôn..."
Hắn lập tức trả tiền mua nó.
Đúng lúc này, Lý Phàm chợt hỏi bằng giọng đầy cảnh giác: "Xem bức tranh này xong sẽ không bị phiền phức gì đấy chứ?”
Tiểu nhị của cửa hàng cười: "Vị khách quan này, ngài cần biết, bức vẽ này không có bất kỳ chỗ nào bôi đen hay tô hồng. Nó chỉ là một bức tranh ghi lại cảnh tượng đã diễn ra vào lúc đó dưới góc nhìn của người ngoài cuộc mà thôi.”
"Huống chi, trong mắt Thiên Tôn, tu sĩ chúng ta chẳng khác gì con sâu cái kiến.”
“Những vị ấy chẳng thèm để ý đến cử chỉ hay suy nghĩ của chúng ta đâu.”
“Phiền phức thật sự chỉ đến từ dưới trướng của Thiên Tôn, những kẻ nóng lòng muốn biểu đạt sự trung thành…”
Tiểu nhị của cửa hàng không nói nhiều.
Lý Phàm chậm rãi gật đầu rồi tiêu hai trăm điểm cống hiến để mua bức tranh này.
Hắn cầm cuộn tranh trong tay, không mở ra mà dùng thần thức chui vào trong tranh.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy cảnh sắc xung quanh bỗng biến đổi, bản thân như đã xuyên qua thời không trong khoảnh khắc, đi tới mấy ngàn năm trước.
Trên biển mây mịt mờ, có ba mươi ba ngọn núi đang lơ lửng nối tiếp nhau, tạo thành một đại trận hộ tông.
Một vị lão giả đội mũ cao với vẻ mặt bình thản lơ lửng đạp không mà đến.
"Nghe nói Thái Thượng tông có một quyển Nguyên Thủy Chân Kinh vô cùng ảo diệu, được xưng là khởi nguồn của vạn pháp, tổ tông của vạn đạo.”
“Hôm nay tai kiếp giáng trần, pháp không thể tu luyện chung. Vì tu sĩ trong thiên hạ, ta xin mượn đọc một lần!”
Giọng nói không nhanh không chậm, trong phút chốc, đã truyền khắp đất trời.
Biển mây mênh mông rộng lớn tản ra, để lộ ra thế gian ở bên dưới.
Đột nhiên, bầu trời u ám, ánh sao hiện ra giữa ban ngày.
Một âm thanh lạnh như băng không ẩn chứa bất kỳ tình cảm nào lập tức vang lên từ ba mươi ba ngọn núi của Thái Thượng tông, đè xuống rất nhiều dị tượng:
“Tu sĩ trong thiên hạ sống hay chết thì có liên quan gì đến ta?”
"Đạo hữu trở về đi!”
Lão giả đội mũ cao khẽ lắc đầu, mặt lộ vẻ bi thương.
“Nếu như thế, ta mượn kinh thư thì liên quan gì đến Thái Thượng ngươi?”
Lão giả bước ra một bước, đi tới trước ba mươi ba ngọn núi trong nháy mắt.
“Ầm!”
Rung động vô cùng dữ dội vang lên, ánh sáng màu trắng bao phủ cả tầm nhìn.
...
Nội dung của bức tranh đến đây đột ngột dừng lại, thần thức của Lý Phàm bị bức ra khỏi tranh.
Tuy chuyện xảy ra tiếp theo không được ghi lại trong tranh nhưng từ hiện trạng của tu tiên giới hiện tại, mỗi người đều biết phần hoá công của "Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh", thì kết quả của trận chiến này không cần nói cũng biết ai thắng.
Lý Phàm thu hồi bức tranh, sau đó rơi vào dòng suy tư ngắn ngủi.
"Thì ra phương pháp tán công trọng tu mà tất cả tu sĩ hiện giờ đều ỷ lại cũng bắt nguồn từ tay của Truyền Pháp Thiên Tôn.”
"Có thể nói, nếu không có pháp môn có thể nói là nghịch thiên này giúp tu sĩ có thể chuyển sang tu luyện công pháp khác mà gần như không phải chịu bất kỳ tổn hại gì, vậy thì hệ thống giao dịch công pháp hoàn toàn sẽ không thể vững chắc như bây giờ.”
"Hoàn cảnh của tu sĩ tất nhiên sẽ thảm hơn rất nhiều."
“Vì tu sĩ trong thiên hạ,…”
"Nhìn bề ngoài, quả thực có thể nói như vậy."
"Nhưng..."
Sau khi trầm ngâm một hồi, Lý Phàm thu hồi tâm tư, tiếp tục đi dạo trong tầng cấm vật này.
Cũng chỉ có một ít vật phẩm giống bức tranh kia, vì liên quan đến bí văn của đại năng nên mới trở thành cấm vật.
Phần lớn cấm vật còn lại đều là vật tư đặc thù có đủ loại tác dụng khác nhau, bị Ngũ Lão Hội cấm truyền ra ngoài.
Lý Phàm cảm thấy khá hứng thú với ngộ đạo đan mà hắn có nghe nói trước đó.
Ngoài ra, còn có một loại truyền tống trận xách tay.
Người dùng không cần có nhiều hiểu biết với trận pháp, chỉ cần đặt hai đầu của truyền tống trận ở nơi trống trải thích hợp là được.
Truyền tống trận sẽ tự động được thành lập rồi kích phát.
Trong Vạn Tiên Minh, cấu trúc truyền tống trận có thể được xem là nội dung có cấp độ bảo mật tương đối cao.
Lý Phàm vẫn chưa thể tiếp xúc với kiến thức có liên quan.
Ngộ đạo đan, năm trăm điểm cống hiến một viên.
Mỗi tu sĩ chỉ có thể mua tối đa một trăm viên.
Truyền tống trận xách tay, ba ngàn điểm cống hiến một bộ.
Lý Phàm mua hai bộ để chuẩn bị cho trường hợp cần thiết.
Sau đó, hắn rời khỏi tầng cấm vật rồi mua thêm hai môn công pháp Kim Đan và mười hai môn công pháp Trúc Cơ.
Sau khi tiêu gần hết ba trăm khối linh thạch cực phẩm mà phân thân mang trên người, Lý Phàm mới thôi không mua nữa.
Khi rời khỏi Vạn Pháp Thương Hội, hắn còn được bọn họ chu đáo tặng cho một chiếc mặt nạ.
Đeo mặt nạ có thể biến đổi dung mạo và thân hình, phòng trường hợp bị người theo dõi.
Lý Phàm cười cười cất mặt nạ.
Sau khi quay về, hắn thuê một khách điếm ở thành Thiên Trường Sơn, sau đó phát động nghi thức, chuyển vật tư mua được lần này đến tiền trạm cảnh bạch cốt trước.
Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bản tôn và phân thân đều giữ một phần xương cốt bàn tay trái, đầu mối khống chế tiền trạm cảnh.
Cứ như thế, dù cho gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trên đường về thì hắn cũng chỉ tổn thất một phân thân mà thôi.
Sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi, phân thân ra khỏi khách điếm, tiếp tục đi dạo trong thành Thiên Trường Sơn.
Ba ngày sau, đám người Thanh Mộc cũng đã sắp mua đồ xong.
Ngay lúc chuẩn bị hành lý quay về, mọi người lại gặp được một đội tu sĩ Tùng Vân Hải khác từ đường xa mới đến.
Đội ngũ này do một tu sĩ Nguyên Anh tên là Lăng Mạnh dẫn đầu.
Tuy người này và Thanh Mộc không biết nhau nhưng cả hai cũng đều từng được nghe nói đến danh hiệu của đối phương.
Bọn họ đều là tu sĩ Tùng Vân Hải, vì thế, mọi người bàn bạc xong, quyết định trở về chung, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lại đợi thêm mấy ngày, bọn họ mới bước lên con đường trở về Tùng Vân Hải dài đằng đẵng.
So với lúc đến, đội ngũ trở về đã tăng gần gấp đôi.
Hai vị Nguyên Anh, bảy vị Kim Đan, hơn hai mươi Trúc Cơ.
Đội hình của đội ngũ có thể nói là hùng mạnh.
Chấn nhiếp rất nhiều hạng giá áo túi cơm có ý đồ không tốt khác.
Đường về cũng yên bình hơn rất nhiều.
Chẳng qua là Lý Phàm luôn cảm thấy vị tu sĩ Nguyên Anh tên Lăng Mạnh này có chút quen mắt, nhất thời không thể nhớ mình đã gặp y ở đâu.
Trong Thiên Huyền kính, bản tôn đang tu luyện phân ra một tia ý niệm.
Hắn cẩn thận xem xét ký ức trước kia, lúc này, Lý Phàm mới nhớ ra.
Vào kiếp thứ mười hai, Lăng Mạnh này chính là một trong những người từng tiến vào phòng của Phu Tử, sau đó không lâu, y cũng chết thảm khi đang thăm dò động phủ của một tu sĩ Nguyên Anh khác.
Lý Phàm từng nhìn thấy di ảnh của người này ở Thiên Cơ đường nên cảm thấy hơi quen mặt.
Kiếp này, Lý Phàm không làm nhiệm vụ "Vân Thủy Đồ Lục" nên chắc hẳn sẽ không có chuyện thanh ngưu kéo xe, Phu Tử hiện thế xảy ra.
Có điều, nếu vậy thì không biết vận mệnh ngã xuống của người này có thay đổi hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận