Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 871: Cố nhân nay lại tới

Dưới cái nhìn chằm chằm của Truyền Pháp thiên tôn, tầng tầng phòng tuyến Ngũ Lão hội bố trí ở châu Cửu Sơn thoáng chốc sụp đổ.
Trước mặt chênh lệch lực lượng tuyệt đối, tất cả giãy giụa, phản kháng đều vô dụng!
Toàn bộ sinh linh trong một châu, kể cả tu sĩ đồn trú của Ngũ Lão hội, giáo chúng của Linh Nguyên giáo, thậm chí vô số người phàm.
Đều chết sạch trong nháy mắt Truyền Pháp thiên tôn mở mắt!
Giống như Huyền Hoàng giới không được chịu Chân Tiên nhìn thẳng.
Sinh linh châu Cửu Sơn cũng không thể đối mặt với uy áp của Truyền Pháp!
Trong nháy mắt đã chết không biết bao nhiêu tu sĩ.
Vốn dĩ trên bầu trời nên có vô số dị tượng vẫn lạc sinh ra.
Nhưng có lẽ vì bóng dáng Truyền Pháp chưa tan đi.
Dưới uy áp của hắn, những dị tượng vẫn lạc cũng chậm chạp không thể ngưng kết.
Cảnh này giống như là ở trước mặt Truyền Pháp thiên tôn, ngay cả Thiên Đạo Huyền Hoàng giới cũng phải thu liễm. Không dám tùy ý phát ra trào phúng và chúc mừng tu sĩ tử vong.
Hình ảnh cung cấp Ngũ Lão hội im bặt dừng lại.
Tuy quả thực có mấy phần chấn động.
Nhưng đối với Lý Phàm đã từng thấy cảnh Chân Tiên diệt thế...
Chẳng thấm tháp vào đâu.
Sau khi phẩm vị nhiều lần, Lý Phàm vẫn lập tức nhận ra chỗ không thích hợp.
“Truyền Pháp ư? Hay là ba mươi ba Tiên tuyển giả?”
Ở đời 115, Truyền Pháp thiên tôn đã từng hiển lộ chân dung.
Cả Huyền Hoàng giới đều run rẩy dưới uy thế của hắn.
Giống như tận thế sắp đến, bất cứ lúc nào đều có thể bị uy năng của hắn triệt để xé rách.
So ra thì Truyền Pháp thiên tôn xuất hiện ở châu Cửu Sơn lần này không chỉ yếu hơn một bậc.
“Cái này tính là gì, hình chiếu? Phân thân?”
Trong mắt Lý Phàm lóe qua một tia vi quang.
Trong cảm ứng của hắn, Vệ Kỳ Chính là một trong Tiên tuyển giả còn sống rất tốt.
Mà vừa rồi tu sĩ Ngũ Lão hội đã từng nhắc tới, nó, cũng chính là ảo ảnh Truyền Pháp, sau này có thể sẽ xuất hiện ở trạng thái bình thường hóa hơn.
Điều này đã chứng minh đây không phải thủ đoạn tiêu hao một lần, mà là thao tác có thể không ngừng phục hiện.
“Tuy thực lực kém xa bản tôn Truyền Pháp nhưng cũng tuyệt đối là chiến lực Trường Sinh kỳ.”
“Quan trọng hơn là, hiện tại vẫn chưa rõ hình chiếu Truyền Pháp rốt cuộc đã thông qua loại phương thức nào xuất hiện trên bầu trời châu Cửu Sơn. Từ đầu đến cuối, những Tiên tuyển giả kia đều chưa từng xuất hiện. Nếu như có thể bỏ qua hạn chế địa điểm, tùy ý triệu hoán hình chiếu Truyền Pháp giáng lâm...”
“Như vậy uy hiếp cũng quá lớn rồi. Trước khi chưa tìm được phương pháp ứng đối, Ngũ Lão hội căn bản không dám liều lĩnh.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, nhìn quanh khu vực châu Cửu Sơn xung quanh.
Không biết có bao nhiêu sinh linh trước đó không lâu đã táng thân ở này. Nhưng lại hết sức đặc biệt, ngửi không ra chút mùi máu tươi nào.
Suy cho cùng dưới uy áp Truyền Pháp, huyết dịch đều bị nghiền không còn thừa.
“Không hổ là thủ đoạn lấy Truyền Pháp làm hình. Thay vì nói là giết hại, không bằng nói là hủy diệt.”
Trong lòng Lý Phàm cảm thán nói.
Đã làm rõ châu Cửu Sơn xảy ra chuyện gì, Lý Phàm không ở lại đây nữa.
Nhanh chóng thông qua lực địa mạch trở về.
“Nếu như ta không đoán sai, kế tiếp nếu như Ngũ Lão hội muốn phản kích, vậy thì rất có thể sẽ sử dụng ‘Phổ Hiền Chân Chu’ đánh bất ngờ trong sương trắng.”
“Chỉ cần đánh ở vùng trung bộ Tiên Minh, Vạn Tiên Minh lại muốn dùng ra chiêu hình chiếu Truyền Pháp cũng nhất định là cố kỵ chồng chất.”
“Chỉ có điều loại kỳ chiêu này chỉ có lần đầu là hiệu quả lớn nhất. Ngũ Lão hội hẳn sẽ nghĩ thời khắc quyết chiến giải quyết dứt khoát lại dùng...”
“Thú vị. Xem xem Ngũ Lão hội rốt cuộc lựa chọn ra sao nào.”
Lực uy hiếp của hình chiếu Truyền Pháp quả nhiên không thể coi thường.
Cho dù chỉ sử dụng một lần ở châu Cửu Sơn cũng dọa các thành viên Ngũ Lão hội ở biên cảnh khác bị chiếm đóng dồn dập co lại lực lượng.
Gần như không tốn thời gian, Vạn Tiên Minh đã một lượt thu hồi lại toàn bộ mấy châu vực biên cảnh mất đi lúc trước.
Tin chiến thắng liên tiếp báo về khiến cho các tu sĩ vẫn quen với việc Vạn Tiên Minh chịu thiệt sôi nổi khó mà tin tưởng.
Cho nên trong lúc nhất thời, các nơi lại có luận âm mưu lan ra.
Biển Tùng Vân, đảo Hải Hiên.
“Tốc độ thu phục đất mất Tiên Minh cũng khó tránh quá nhanh rồi. Các ngươi nói xem trong đó có phải có gì đó cổ quái không?”
“Hì hì, ta ngược lại nghe được một tin tức bên lề. Nghe nói mấy châu này căn bản không phải Vạn Tiên Minh chúng ta đánh hạ. Mà là do Ngũ Lão hội cố ý trả lại cho chúng ta!”
“Không dễ gì mới đánh hạ, Ngũ Lão hội sao có thể cam lòng từ bỏ như vậy?”
“Chuyện này ngươi không biết đâu. Trả thì trả rồi, nhưng thứ trả về lại chỉ là một vùng phế tích. Những đồ vật có giá trị đều bị đám người Ngũ Lão hội vơ vét hết. Theo lời một người bằng hữu của ta, tình hình mấy châu tiền tuyến bây giờ thảm không nỡ nhìn luôn!”
“A! Ta đã hiểu rồi! Đây là dương mưu của Ngũ Lão hội. Đất đai bị mất được chiếm lại chung quy phải xây lại chứ? Chờ chúng ta cực khổ vất vả xây xong, Ngũ Lão hội lại đánh tới! Đến lúc đó lại cướp sạch...”
“Ta nói mà, làm sao chúng ta đột nhiên kiên cường lên được. Thì ra là như này!”
Luận âm mưu luôn nhận được sự hoan nghênh của đại chúng.
Không thể chấp nhận việc Vạn Tiên Minh luôn “yếu đuối” lấy được chiến quả huy hoàng như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Có một số tu sĩ bắt đầu não bổ khả năng âm mưu trong đó.
Vào lúc bọn họ thảo luận có phần vui quên cả trời đất nhưng lại không biết đối thoại của bọn họ đã chọc giận hai người.
“Rầm!”
Trong tiếng vang đập bàn bất thình lình, một bóng người bỗng đứng lên.
“Vốn dĩ ta cho rằng Hội hỗ trợ biển Tùng Vân nổi tiếng xa gần nhất định là một tổ chức khó lường.”
“Lại không nghĩ rằng trong đó lại bất kham như vậy!”
Người nọ liếc nhìn chúng tu sĩ tại chỗ một vòng, giọng lạnh lùng nói: “Hiện giờ chiến sự tiền tuyến còn chưa bình ổn, không biết bao nhiêu đồng liêu mệnh tang sa trường. Mấy người các ngươi không góp sức thì cũng thôi, thế mà còn ở sau lưng nói năng lung tung!”
“Khấu Hồng ta thẹn làm bạn với các ngươi!”
“Ta khinh!”
Khấu Hồng trợn mắt nhìn, âm thanh như lôi đình.
Bên cạnh hắn lại có một tu sĩ áo trắng dáng người thon dài, mày kiếm mắt sáng đứng dậy, cao giọng cười nói: “Ngô huynh nói rất hay. Đạo Huyền Tử ta cũng khinh thường đám súc sinh này!”
Lời của hai người tức khắc đắc tội chết với tiểu đoàn thể trước đó.
Bọn họ lạnh lùng nhìn Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Chỉ sợ nếu như nơi này không phải địa bàn của Quý Thiệu Ly, bọn họ đã muốn lấy tính mạng hai tu sĩ không giữ mồm giữ miệng này tại chỗ.
“Hội hỗ trợ gì đó này không ở cũng được!”
Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử giận dữ nói, đang muốn rời tiệc.
“Hai vị chậm đã!”
Chợt có người chặn bọn họ lại.
Mọi người định thần nhìn lại, sôi nổi hành lễ.
Thì ra là chủ nhân đảo Hải Hiên, người chủ sự Hội hỗ trợ biển Tùng Vân, Quý Thiệu Ly đích thân đến!
“Quý đạo hữu, cái gọi là không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp. Hôm nay từ biệt tại đây đi!” Khấu Hồng quay đầu, không phản ứng Quý Thiệu Ly. Vẫn là Đạo Huyền Tử còn mấy phần lễ phép, chắp tay nói.
Phân thân Quý Thiệu Ly không nói gì, chỉ nhìn hai khuôn mặt quen thuộc trước mắt, khóe miệng lộ ra cười.
Trong lòng không khỏi cảm thán một câu: “Duyên, tuyệt không thể tả!”
Nhìn hai người vốn trên quỹ đạo lịch sử cho đến mấy chục năm sau vẫn chỉ là tu vi Trúc Cơ, lúc này vậy mà đã là tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Trong lòng không khỏi có quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận